Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu.
Đầu dây bên kia vang lên những âm thanh tút tút, người kia không nói thêm câu nào mà cúp điện thoại.
– Thằng ngu nào vậy, đúng là điên loạn.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn không quan tâm.
– Ai điện thoại đến vậy?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.
– Không biết, chỉ nói một câu rồi cúp máy.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
– À!
Lãnh Băng Băng cũng không tiếp tục truy vấn.
Đúng lúc này Hào Đồ từ bên ngoài đi vào, tuy một đêm không ngủ nhưng tinh thần rất tốt, hơn nữa còn có vẻ rất vui sướng.
– Tiểu Lãnh, cô không cần phải quan tâm Lưu Thái Hà, hôm nay đặc biệt có lời, cô và bạn trai cứ đi nghỉ trước.
Hào Đồ nói với Lãnh Băng Băng.
– Cục trưởng, vụ án kết thúc rồi sao?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.
– Tất nhiên không chấm dứt nhanh như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều rất thuận lợi, hơn nữa chỉ còn lại những công tác thẩm vấn thông thường, tỉnh thành và cục công an thành phố Ninh Thành đều điều người đến hỗ trợ, vì vậy mọi người có thể nghỉ ngơi. Lần này mọi chuyện thuận lợi đều nhờ công của cô, có công thì sẽ có thưởng, vì vậy cô cứ đi nghỉ trước.
Hào Đồ cười ha hả nói.
– Cục trưởng Hào, tôi cũng không có công lao gì.
Lãnh Băng Băng nói.
– Tiểu Lãnh, khiêm tốn là tốt, nhưng lần này công lao lớn đều ghi lên đầu cô, nếu không có bạn trai của cô thì chúng ta sao có thu hoạch lớn như vậy?
Hào Đồ cười nói:
– Được rồi, cô tranh thủ thời gian đi với bạn trai, tiểu tử này cũng đã ở cùng cô một buổi tối, cô cần tưởng thưởng cho hắn.
– Đúng vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị phải ban thưởng cho tôi.
Hạ Thiên rất tán thành với những lời nói của Hào Đồ.
Lãnh Băng Băng không khỏi trừng mắt nhìn hạ thiên, sau đó nàng nói với Hào Đồ:
– Vậy được rồi, cảm ơn cục trưởng Hào, chúng tôi đi trước.
Lãnh Băng Băng lúc này cũng coi như hiểu rõ, mình có công lớn nhất nhưng thật ra tất cả đều là của Hạ Thiên. Nhưng hắn không phải là cảnh sát, mỗi người đều cho rằng hắn là bạn trai của nàng, vì vậy công lao cuối cùng được đẩy lên đầu nàng. Để tránh cho Hào Đồ tiếp tục nói bậy bạ, Lãnh Băng Băng cảm thấy nên đưa Hạ Thiên đi trước.
Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên ra khỏi phòng, Hạ Thiên mở miệng nói:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi mướn phòng thôi.
– Tôi đói bụng rồi, đi ăn sáng trước.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này muốn mướn phòng, cả ngày không có suy nghĩ gì tốt.
– À, vậy thì chúng ta đi dùng cơm trước, sau đó thuê phòng sau.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Trên hành lang liên tục có người tới lui, khi nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng không khỏi quay đầu nhìn hắn và Lãnh Băng Băng, ai cũng nở nụ cười cực kỳ cổ quái và mập mờ. Điều này làm cho Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa phải kiếm một lổ hổng nào đó để chui vào, lưu manh chết tiệt, không biết nói đúng chỗ sao?
Chưa nói đến vấn đề đây là nơi đông người, thậm chí giọng điệu của Hạ Thiên còn rất lớn giống như sợ người ta không nghe được. Lãnh Băng Băng không thể không hoài nghi, lưu manh này rõ ràng đang cố ý.
Lãnh Băng Băng kéo Hạ Thiên đi như chạy khỏi khu chính quyền huyện Lâm Giang, may mà đối diện khu chính quyền có một nhà hàng, vì vậy nàng kéo hắn vào.
– Cho một tô mỳ bò!
Lãnh Băng Băng ngồi xuống, nàng tự gọi món cho mình, sau đó hỏi Hạ Thiên:
– Cậu muốn ăn gì?
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng không biết nên ăn gì.
Hạ Thiên có chút khó khăn.
– Cậu thích gì cứ gọi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng:
– Muốn ăn gì cũng gọi được sao?
– Nói nhảm.
Lãnh Băng Băng thấy đầu óc lưu manh rõ ràng có vấn đề, chỉ là một bữa sáng mà thôi, có cần phải lắm lời như vậy không?
Hạ Thiên rất vui sướng:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn ăn chị.
Đầu tiên Lãnh Băng Băng có chút sững sờ, sau đó gương mặt chợt đỏ bừng, trong lòng rất tức giận. Lưu manh chết tiệt, lúc này còn nghĩ đến vấn đề đó.
– Tôi mặc kệ cậu, cậu có muốn ăn sáng không?
Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên.
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị không quan tâm đến tôi, sao tôi có thể ăn chị?
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu.
Lãnh Băng Băng lập tức chán nản, nàng quay đầu hô lớn:
– Ông chủ, cho tôi một lồng bánh bao hấp.
– Đến ngay.
Bánh bao hấp được đưa đến rất nhanh.
Lãnh Băng Băng cầm đũa gắp một cái bánh bao nhét vào miệng Hạ Thiên:
– Tôi dùng bánh bao chặn họng cậu lại.
Hạ Thiên nuốt cả cái bánh vào bụng, sau đó hắn bắt đầu kháng nghị:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn ăn chị, không muốn ăn bánh bao của chị.
Lãnh Băng Băng mặc kệ Hạ Thiên kêu gào, nàng tiếp tục nhét bánh bao vào miệng hạ thiên.
– Đúng là tình cảm đằm thắm.
Đám khách trong nhà hàng thấy như vậy thì thầm thở dài một hơi.
Nhưng Lãnh Băng Băng nghe thấy như vậy thì chợt buồn bực, ai tình cảm đằm thắm với tên khốn này? Nàng chẳng qua chỉ muốn chặn họng Hạ Thiên, miễn cho hắn nói bậy bạ.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì rất vui sướng, cảnh sát tỷ tỷ quả nhiên rất tốt với mình, ngay cả người không biết gì cũng thấy được tình cảnh đằm thắm.
Lãnh Băng Băng bắt Hạ Thiên nuốt năm cái bánh bao, cuối cùng vì muốn hắn không tiếp tục nói bậy, nàng vừa ăn sáng vừa gắp bánh bao cho đối phương. Sau khi ăn xong tô mỳ bò thì nàng nhanh chóng trả tiền và bỏ đi.
Lãnh Băng Băng đi quá nhanh, kết quả là ra cửa không chú ý có người đi vào, vì vậy đụng nhẹ vào đối phương.
Lãnh Băng Băng chưa kịp nhìn thấy bộ dạng của đối phương, nàng định xin lỗi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã mắng:
– Không có mắt sao? Đi như vậy à?
– Thật xin lỗi.
Lãnh Băng Băng có chút mất hứng nhưng vẫn nói lời xin lỗi, dù thế nào thì nàng cũng có lỗi.
Lúc này Lãnh Băng Băng cũng nhìn rõ, người bị mình đụng vào là một phụ nữ. Người này hơn ba mươi, ăn mặc vượt mức quy định, bộ dạng cũng tăng trọng, căn bản không phù hợp với mỹ quan của con người vào thời điểm hiện tại.
Mà người phụ nữ kia cũng nhìn rõ bộ dạng của Lãnh Băng Băng, trong ánh mắt đã lóe lên cái nhìn ghen ghét, trong huyện thành này từ khi nào xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Hơn nữa còn là cảnh sát sao?
– Xin lỗi mà có tác dụng sao? Người thế này mà làm cảnh sát à? Không có mắt mà đi làm cảnh sát?
Người phụ nữ kia được thế thì không tha người, vì vậy mở miệng mắng lớn.
– Chẳng phải chỉ đụng vào người thôi sao? Tôi đã xin lỗi, cô còn muốn gì?
Lãnh Băng Băng có chút căm tức, có cần phải ép người quá đáng như vậy không?
– Ơ kìa, đụng vào người ta mà còn to mồm như vậy sao?
Giọng điệu của người phụ nữ kia ngày càng chua ngoa:
– Đừng tưởng có bộ dạng xinh đẹp thì tùy tiện làm bậy, nếu cô làm tôi bị thương thì sao? Cô bị mù thì đừng ra đường, nếu muốn chạy loạn thì mua kính mà đeo vào.
– Cô mới bị mù.
Giọng nói bất mãn của Hạ Thiên vang lên:
– Nếu cô còn tiếp tục nói vợ tôi mù, tôi sẽ cho cô mù thật sự.
– Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.
Lãnh Băng Băng sự Hạ Thiên thật sự làm cho người phụ nữ kia bị mù, vì vậy nàng kéo hắn rời khỏi nhà hàng.
– Muốn đi sao? Dễ dàng vậy à?
Đáng tiếc là người phụ nữ kia không cảm thấy nguy hiểm:
– Cô vừa đụng vào người tôi, bây giờ phải đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, nếu không các người đi, sau này có di chứng thì tôi tìm ai?
– Cảnh sát tỷ tỷ, người này thật sự muốn vào bệnh viện sao?
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi.
– Có tám phần là như vậy.
Lãnh Băng Băng cũng tức giận, người này rõ ràng không biết nói lý lẽ, chẳng qua chỉ khẽ đụng vào người, cũng đừng nên quá đáng như vậy chứ?
Lãnh Băng Băng tất nhiên không biết người phụ nữ kia đang ghen ghét mình quá đẹp, vì vậy mới cố ý gây phiền. Tất nhiên, bình thường người phụ nữ này cũng quen thói ngang ngược càn rỡ.
– À, tôi thỏa mãn yêu cầu của cô ấy, sẽ cho cô ta vào bệnh viện.
Hạ Thiên đột nhiên rút ngân châm ra, sau đó hắn dùng tốc độ mà người thường khó thể phát hiện ra để đâm hai cái lên mí mắt người phụ nữ.
Sau khi thu hồi ngân châm thì Hạ Thiên ôm eo Lãnh Băng Băng bước đi:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi thuê phòng thôi.
– Các người… Á, mắt của tôi, mắt tôi sao lại không thấy gì thế này?
Sau lưng vang lên âm thanh hoảng sợ của người phụ nữ.
– Cậu sẽ không làm cho cô ấy mù thật đấy chứ?
Sau khi nghe được tiếng thét hoảng sợ thì Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.
– Đúng vậy, ai bảo người này không ra gì?
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Dám nói vợ tôi mù mắt, tôi sẽ làm cho đối phương không thấy đường.
– Người phụ nữ kia dù có chút đáng ghét, nhưng cậu cũng không cần làm quá như vậy.
Lãnh Băng Băng khẽ khuyên nhủ.
– À, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi biết chị rất tốt, vì vậy chỉ cho cô ấy bị mù một ngày mà thôi, ngày mai sẽ khỏi.
Hạ Thiên giải thích.
Lãnh Băng Băng nghe Hạ Thiên giải thích như vậy cũng không còn gì để nói, cho đối phương chịu khổ một chút, nàng cũng đồng tình.
– Ơ…
Lãnh Băng Băng ngáp dài, một buổi tối hầu như không được ngủ, nàng quả thật có chút mệt nhọc. Trước đó vì đói bụng mà không cảm thấy đói, bây giờ vừa ăn no xong, kết quả là cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều.
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, phía trước có khách sạn, chúng ta đi mướn phòng thôi.
Hạ Thiên nhân cơ hội đầu độc Lãnh Băng Băng.
– Được rồi!
Lãnh Băng Băng tuy cảm thấy Hạ Thiên không có ý gì tốt, nhưng vì nàng quá mệt mỏi, cũng không biết nói gì thêm, dù sao bọn họ cung không phải mới mướn phòng lần đầu.
Hai người vào khách sạn, thuê một gian phòng cho tình nhân, giao tiền thế chấp, dùng chứng minh đăng ký, sau đó cầm thẻ lên lầu. Sau khi tiến vào phòng thì Lãnh Băng Băng không nhịn được phải phóng lên giường.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng ngủ say, Hạ Thiên cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, xem ra hôm nay hắn không được ăn cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên ngáp một cái, hắn cũng leo lên giường kéo Lãnh Băng Băng vào lòng, một lúc sau cũng tiến vào mộng đẹp. Sáng nay đã không ăn được cảnh sát tỷ tỷ, thôi thì để dành cho bữa trưa.
Khi Hạ Thiên ôm Lãnh Băng Băng ngủ say sưa thì huyện Lâm Giang bắt đầu hành động tẩy trừ băng đảng Thái Tử. Tuy nhìn bề ngoài thì hành động lần này co cục công an tỉnh tiến hành, người khởi xướng là Hào Đồ, nhưng đám người Hào Đồ biết rất rõ, nhân vật chính thức làm cho mọi chuyện phát triển thuận lợi chính là thiếu niên Hạ Thiên thần kỳ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/06/2020 11:29 (GMT+7) |