Lãnh Băng Băng khẽ rời khỏi vòng tay của Hạ Thiên, sau khi rời khỏi ngực hắn thì nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Nàng vô thức đảo mắt xuống phòng khách, nàng phát hiện phòng khách vẫn như thường giống như tối qua không phát sinh bất kỳ vấn đề gì. Nàng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ tối qua mình nằm mơ?
Nhưng ngay sau đó Lãnh Băng Băng nhìn thấy mấy viên gạch bị bắn nát, nàng cũng nhanh chóng xác định những sự việc phát sinh tối qua là sự thật, cũng không phải mình nằm mơ. Nhưng tối qua phát sinh quá nhiều chuyện lớn, nhưng cả buổi cũng không ai tìm đến gây phiền toái, điều này làm nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Khi cô gái Mị Nhi xuất hiện thì Lãnh Băng Băng cũng ra ngoài xem tình hình, mà đoạn đối thoại giữa Mị Nhi và Mộc Hàm cũng được nàng nghe thấy rõ ràng. Bây giờ nàng rất tò mò về thân phận của cô gái Mị Nhi mặc đồ đen, rốt cuộc đối phương là ai? Sao có thể che giấu sự việc một cách đơn giản như vậy?
Còn nữa, tối qua Hạ Thiên giết chết bốn người, đó là người của Huyền tổ, vậy Huyền tổ là tổ chức gì?
Lãnh Băng Băng phát hiện ra những bí mật xung quanh người Hạ Thiên ngày càng nhiều, những chuyện nàng cảm thấy không liên quan và những người không có quan hệ lại dần quấn quanh người Hạ Thiên, giống như khó thể không bị cuốn vào trong sinh hoạt của Hạ Thiên.
Cửa phòng ngủ dành cho khách chợt mở ra, Mộc Hàm và Yêu Yêu từ bên trong đi ra. Có thể thấy tối qua hai người này không ngủ ngon, Mộc Hàm ngáp dài, Yêu Yêu thì hai mắt có quầng thâm lớn.
– Điều này, chị Băng Băng, chồng sắc lang của chị chưa thức dậy sao?
Yêu Yêu thấy Lãnh Băng Băng thì vội hỏi ngay, hai tay của nàng vẫn buông thỏng, rõ ràng vẫn còn như cũ, cũng trách không được nàng phải hỏi về tình hình của Hạ Thiên.
– Cậu ấy còn đang ngủ, đừng quấy rầy.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, trong lòng nàng vẫn có địch ý với hai người này. Tuy các nàng vẫn là vợ nhỏ trên danh nghĩa của lưu manh, nhưng nàng thấy hai người này chỉ là cửa miệng nói như vậy mà thôi, sẽ không từ mà biệt. Mộc Hàm tối qua đã phải buông súng dưới áp lực của Lý Minh Hiên, mà Yêu Yêu thì từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, có thể từ vấn đề này mà thấy hai người không quá quan tâm tới Hạ Thiên.
– Không thể nào, anh ta còn ngủ sao? Tối qua hai người người không làm việc ít đi được à?
Lời nói của Yêu Yêu rất kinh người.
Lãnh Băng Băng đỏ mặt, nàng có chút xấu hổ:
– Em nói bậy gì vậy, tối qua cậu ta bị thương, bây giờ còn chưa khỏe, dù tỉnh cũng chưa chắc chữa được cho em.
– Sao? Anh ta bị thương? Không phải anh ta đánh thắng anh Minh Hiên sao?
Yêu Yêu rất buồn bực:
– Em nghe nói anh Minh Hiên đã là phế vật và thái giám, sao đại sắc lang cũng bị thương?
– Nghe em nói có vẻ quan hệ rất tốt với Lý Minh Hiên, mở miệng là anh Minh Hiên.
Lãnh Băng Băng hừ khẽ một tiếng, nàng căm thù đến tận xương tủy với Lý Minh Hiên.
– À, chỉ là thói quen, thật ra em cũng không thích tên kia, quá háo sắc, mỗi lần nhìn thấy chị Hàm thì ánh mắt đều rất đáng ghét.
Yêu Yêu có chút tức giận.
– Tóm lại Hạ Thiên bây giờ còn đang ngủ, em chờ chút đi.
Lãnh Băng Băng nói xong thì đi xuống lầu, ngay sau đó vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mà Mộc Hàm cũng tiến vào.
– Cậu ấy bị thương có nặng không?
Mộc Hàm mở miệng hỏi, rõ ràng đang hỏi về Hạ Thiên.
– Dù sao cũng không chết.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng thật ra cũng không biết tình hình của Hạ Thiên là thế nào, vì nàng cũng không thấy rõ hắn bị thương ra sao.
– Người Lý gia có cấu tạo cơ thể rất đặc biệt, đồng thời điều này cũng làm cho lực chiến đấu của bọn họ hơn hẳn người thường. Đến lúc chiến đấu sinh tử, vì cấu tạo sinh lý đặc thù nên chỉ cần đối thủ có sơ hở thì bọn họ sẽ lợi dụng và chuyển bại thành thắng, sẽ đánh chết đối phương.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
– Sau này nếu chị gặp phải người Lý gia thì cần phải cẩn thận, Lý gia cũng không phải chỉ có Lý Minh Hiên, mà Lý Minh Hiên cũng không phải người giỏi nhất của Lý gia, chẳng qua hắn chỉ là kẻ hung tàn và háo sắc nhất mà thôi.
– Lý Minh Hiên dù có lợi hại hơn cũng không phải đối thủ của Hạ Thiên.
Trong giọng nói của Lãnh Băng Băng mang theo chút trào phúng:
– Cô cần phải có lòng tin với người đàn ông của mình.
– Hạ Thiên, ôi, cậu ấy đã mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi, tôi cũng không ngờ Mị Nhi người Thiên tổ lại che chở cho cậu ấy. Tối qua xảy ra chuyện lớn mà Mị Nhi lại tình nguyện giải quyết.
Nụ cười trên mặt Mộc Hàm có hương vị khó hiểu:
– Nhưng càng kỳ quái là cậu ấy không biết Mị Nhi, mà Mị Nhi cũng không chịu nói cho tôi biết, Hạ Thiên rốt cuộc có quan hệ gì với người Thiên tổ?
– Thiên tổ là thứ gì? Còn nữa, Huyền tổ là gì?
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi?
– Chị không biết sao?
Mộc Hàm nhìn Lãnh Băng Băng:
– Nói như vậy cậu ấy chưa nói cho chị biết sao?
– Nếu cô nghĩ tôi biết thì sợ rằng thất vọng rồi, những gì tôi biết về cậu ấy cũng chưa chắc nhiều hơn cô.
Lãnh Băng Băng nói bằng giọng trào phúng.
– Chẳng lẽ cậu ấy cũng không biết? Nếu không thì sao cậu ta không chút lo lắng?
Mộc Hàm thì thào:
– Người không biết không sợ, kẻ mạnh cũng không sợ, dù cậu ta không biết chuyện đời nhưng cũng biết chút ít, chẳng lẽ cậu ta thật sự là vô địch.
– Cậu ấy thật sự cảm thấy như vậy.
Lãnh Băng Băng nói, Hạ Thiên thường xuyên nói mình là đệ nhất thiên hạ đấy thôi.
– Thôi được, tôi cũng mặc kệ, thật ra đây cũng là những gì tôi không xen vào được. Dù là Thiên tổ hay Lý gia cũng không phải những gì tôi có thể xen vào.
Mộc Hàm lắc đầu:
– Chuyện tối qua, vì có Thiên tổ nhúng tay nên có thể thoát khỏi phiền phức từ phía chính phủ, nhưng Lý gia nhất định sẽ trả thù, vì vậy mọi người nên cẩn thận một chút.
– Này, chồng, chồng ơi, anh thức dậy rồi à?
Trong phòng khách đột nhiên vang lên những âm thanh rất khoa trương, là giọng điệu của nha đầu Yêu Yêu. Lãnh Băng Băng và Mộc Hàm không tự giác được phải đi ra phòng bếp, chỉ thấy Hạ Thiên đang xuống lầu, nhìn qua thấy tinh thần tương đối khá.
– Chào buổi sáng vợ cảnh sát tỷ tỷ, chào buổi sáng vợ chị Hàm, chào buổi sáng vợ Tiểu Yêu Tinh.
Hạ Thiên cười hì hì chào ba người phụ nữ, nhưng cách xưng hô của hắn rất rối loạn làm cho ba người phụ nữ không biết phải nói gì, người này không bình thường một chút được sao?
– Chồng, chồng à, giúp em chữa tay đi.
Yêu Yêu vội vàng chạy đến nói, vẻ mặt nàng rất nịnh hót, cả đêm nàng không thể động tay, thiếu chút nữa tức chết.
– Bây giờ đã biết rõ kết cục khi hack máy tính của anh chưa?
Yêu Yêu dùng giọng lười biếng nói với Yêu Yêu.
– Biết rồi.
Yêu Yêu vội vàng trả lời, nàng có thể không biết sao? Đây rõ ràng là thể nghiêm khắc cốt ghi tâm.
– Sau này anh bảo em hack ai thì phải làm theo, có biết chưa?
Hạ Thiên lại hỏi.
– Biết, dù anh bảo em hack chị Hàm thì cũng được.
Yêu Yêu lập tức tỏ thái độ.
– Được rồi, nhìn thấy thái độ của em rất tốt, anh sẽ chữa cho em.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– À, chồng tốt quá, yêu chết được.
Yêu Yêu cực kỳ hưng phấn.
Nhưng Hạ Thiên lập tức dội cho nàng một gáo nước lạnh:
– Anh đói rồi, chút nữa ăn sáng xong rồi chữa.
– Hu hu hu… Chồng, anh nên chữa tốt cho em, em sẽ làm bữa sáng cho anh.
Yêu Yêu năn nỉ.
Hạ Thiên nhìn Yêu Yêu với vẻ mặt hoài nghi:
– Em biết làm cơm sáng sao?
– Em không biết nhưng có thể học, chị Hàm biết, em có thể học chị Hàm.
Yêu Yêu vội vàng nói, nàng tất nhiên là không biết nấu cơm.
– Tôi đi làm bữa sáng, mọi người chờ một lát.
Lãnh Băng Băng xen vào một câu, sau đó nàng xoay người đi vào phòng bếp.
Hạ Thiên đứng dậy cảm thán:
– Vẫn là cảnh sát tỷ tỷ rất tốt, biết làm bếp.
Yêu Yêu liếc mắt trong lòng không ngừng chửi mắng Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không dám nói ra, nàng đã chờ cả tối, bây giờ chờ một lát nữa cũng không sao.
Nhưng thời gian lại trôi qua nửa giờ, Yêu Yêu không muốn ăn cơm nhìn Hạ Thiên ăn mười trái trứng luộc, trong lòng không khỏi oán giận.
Cũng may Hạ Thiên là đàn ông giữ chữ tín, hắn ăn sáng xong thì lấy ngâm châm đâm vài cái lên tay Yêu Yêu. Ngay sau đó Yêu Yêu đã trở nên hưng phấn giống như hai tay vừa quay về trên người.
– À, em phải đi hack bộ quốc phòng Mỹ.
Yêu Yêu kêu to vài tiếng rồi chạy lên lầu.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng cũng phải theo sau.
Mộc Hàm đi vào phòng ngủ, Yêu Yêu đã mở máy tính, nàng nhảy qua nhảy lại vài lượt, sau đó bắt đầu hack máy người khác.
Mộc Hàm nhìn vũ đạo bàn tay hacker trên bàn phím của Yêu Yêu mà khẽ thở ra, nếu hai tay Yêu Yêu thật sự bị phế, không những Yêu Yêu không thể tiếp nhận, thậm chí còn có rất nhiều người không thể tiếp nhận. Đôi tay của yêu yêu chính là bảo vật vô giá.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Mộc Hàm lấy ra xem, vẻ mặt biến đổi. Số điện thoại gọi đến không được lưu vào máy nhưng đã sớm ở trong đầu nàng.
– Là tôi.
Điện thoại được chuyển, bên kia vang lên một giọng đàn ông trầm thấp:
– Cô phải đưa Yêu Yêu đến sân bay, đã có phi cơ đưa cô ấy về nhà.
– Bây giờ sao?
Mộc Hàm có chút bất ngờ:
– Nhiệm vụ của chúng ta còn chưa…
– Dừng nhiệm vụ…
Người đàn ông bên kia cắt đứt lời Mộc Hàm:
– Cô lập tức làm theo lệnh là được.
– Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị đưa Yêu Yêu đi ngay.
Mộc Hàm cũng không hỏi lại.
– Không, cô chỉ cần đưa Yêu Yêu đến sân bay, Yêu Yêu trở về thủ đô, cô ở lại Giang Hải chấp hành một nhiệm vụ mới.
Người đàn ông tiếp tục nói ra những lời nằm ngoài dự đoán của Mộc Hàm.
– Nhiệm vụ gì?
Mộc Hàm có chút sửng sốt, nàng không ngờ đối phương có nhiệm vụ gì giao cho một mình mình ở Giang Hải.
– Giết một người.
Người đàn ông nói rất đơn giản:
– Không tiếc bất kỳ cái giá nào.
– Giết ai?
Mộc Hàm chợt sinh ra dự cảm không ổn.
Đầu dây bên kia vang lên hai chữ đơn giản:
– Hạ Thiên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/06/2020 11:29 (GMT+7) |