Ông lão nhất thời bị chọc tức, giơ tay lên dùng sức đập cửa. Tiểu tử này thật vô lương tâm, nhìn thấy sư phụ lại làm như không nhìn thấy.
Hạ Thiên không có cách nào, rốt cục vẫn phải lần nữa mở cửa ra, nếu không mở cửa ra, Liễu Mộng sẽ bị đánh thức.
– Đại sư phụ, người sáng sớn tìm con có việc gì không? Cháu của người sẽ không bị tạt axít nữa chứ? ‘ Hạ Thiên hỏi.
– Có người nói chuyện như ngươi sao? Ngươi là đang nguyền rủa cháu gái ta hả?
Người đứng trước cửa chính là Trương Minh Đà, hắn bất mãn trợn mắt nhìn Hạ Thiên một cái. Sau đó đi đến, ngồi trên ghế salon trong phòng khách:
– Ta nghe nói tiểu tử ngươi ở chỗ này, cảm thấy có chút kỳ quái, tới đây xem một chút.’
– Ai nói cho người biết ta ở chỗ này?
Hạ Thiên rất kỳ quái:
– Nói cho ta biết, ta đi đánh hắn!
– Tiểu tử ngươi sao đột nhiên tới nơi?
Trương Minh Đà có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên:
– Ai, tiểu tử ngươi phải không là tới nơi này tán gái chứ? Bên trong khẳng định có mỹ nữ nằm trên giường?
– Đúng vậy, đại sư phụ người muốn gặp nàng sao?
Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện một tia tươi cười quái dị trên mặt.
– Tiểu tử ngươi cười thật gian xảo?
Trương Minh Đà cảm thấy có điểm gì là lạ:
– Ở bên trong là ai? Ngươi đừng nói cho ta là tiểu ma nữ Liễu Mộng kia nha?
– Mộng Mộng, đại sư phụ gọi ngươi đó. Hạ Thiên la một câu.
– Không được rồi!
Trương Minh Đà nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng hạ giọng:
– Tiểu tử ngươi đừng gọi nữa. Đại sư phụ ta thuận tiện tới đây xem một chút, lập tức đi ngay, lập tức đi ngay!
Không nghi ngờ chút nào, người mà Trương Minh Đà sợ nhất không phải Hạ Thiên, mà là Liễu Mộng. Hạ Thiên tiểu tử này mặc dù ở trước mặt hắn không lớn không nhỏ, nhưng tối đa cũng chỉ biết đối với hắn nói chuyện không khách khí. Nhưng Liễu Mộng nha đầu này, không nói chuyện đã động thủ, chuẩn bị không tốt hắn cũng sẽ bị tiểu ma nữ kia cho một cước đạp bay rồi. Hắn già rồi chịu không nổi mấy đá của tiểu ma nữ kia.
– Đại sư phụ, người tìm đến ta thật không có chuyện gì sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên. Hắn tưởng sư phụ có việc kêu hắn làm chứ.
– Không có chuyện gì cả, ta mở một hiệu thuốc gần đây, bình thời xem bệnh cho người ta. Thời gian gần đây làm ăn cũng tốt, khách sạn này cũng có người là bệnh nhân của ta, hắn cũng biết ngươi nên thông báo với ta ngươi ở đây, ta liền sang thăm ngươi.
Trương Minh Đà giải thích một chút, giọng cũng hơi cảm khái:
– Ai, cũng không biết vì sao, đột nhiên ta nghĩ ta còn thích cuộc sống đơn giản thư thái ở Thanh Phong Sơn.
– Đại sư phụ, nếu người thích nơi đó cũng có thể trở về mà. Dù sao cũng có trận pháp, ta với Thần Tiên Tỷ Tỷ cũng không ở lại Thanh Phong Sơn nữa rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói ra.
Trương Minh Đà trầm mặc vài giây, sau đó lắc đầu:
– Thôi quên đi, hiện tại Sát Thần cùng Ám Hoàng đều có cuộc sống gia đình bình thường. Ta một mình trở lại Thanh Phong sơn không có ý nghĩa. Đúng rồi, nói đến Sát Thần, hắn còn mắng ngươi nói ngươi hại nữ nhi bảo bối của hắn.
– Đại sư phụ, thì ra là người là hâm mộ họ, vậy ngươi cũng đi tìm một vài mỹ nữ đi!
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Mỹ nữ thì cuối cùng cũng thành bà già!
Trương Minh Đà tức giận nói.
– Đại sư phụ, rõ ràng là người không hiểu, lão bà của ta vĩnh viễn sẽ không già.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó ngáp một cái:
– Con nói đại sư phụ nè, nếu không có chuyện gì con về ngủ với Mộng Mộng đây. Ngườicó thể tiếp tục ngồi đây, con không ngại.
– Được, tiểu tử ngươi không phải là muốn đuổi ta đi sao?
Trương Minh Đà trợn mắt nhìn Hạ Thiên một cái:
– Tốt lắm, ta cũng nên về thôi có nhiều bệnh nhân đang chờ!
– Đi đi đi đi, kiếm tiền nhiều chút, tìm vợ xinh đẹp rồi sinh cho ta một tiểu sư muội sinh đẹo rồi gả cho ta.
Hạ Thiên lười biếng nói.
– Tiểu tử, ta bây giờ xem bệnh không phải là vì kiếm tiền chỉ để giết thời gian thôi!
Trương Minh Đà tức giận nói:
– Ta không thiếu tiền!
– Nhưng người thiếu một người vợ tốt một nữ nhi xinh đẹp.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
– Tiểu tử ngươi đừng có nằm mơ. Ta mà có con gái cũng không để ngươi gây tai họa.
Trương Minh Đà trợn mắt nhìn Hạ Thiên một cái, đứng dậy:
– Được rồi, ta đi trước đây!
Trương Minh Đà xoay người ra cửa, rất nhanh biến mất.
Hạ Thiên thì cảm khái một câu:
– Quỷ Y xem bệnh không phải vì kiếm tiền, vậy không phỉa Quỷ Y rồi? Đại sư phụ thật già rồi a!
Ngồi mười mấy giây, Hạ Thiên liền đứng dậy chuẩn bị đi đóng cửa. Nhưng mà khi đi đến cửa, cửa lại mở hẳn ra.
– Chồng!
Một âm thanh kiều mị vang lên, một người vô cùng xinh đẹp khêu gợi đem thân thể đầy đặn nhào vào ngực hắn.
Mộc Hàm, rốt cuộc đã tới.
Mười hai giờ trưa, đoàn xe Tinh Thành đi về Thục Đô bắt đầu khởi động. Mà ở trong xe có một người mặc nam nhân trẻ tuôi mặc Trường Phong cùng một nữ tử xinh đẹo áo trắng.
Trong xe có bốn chỗ mà ba chỗ trống không, hai người này cùng năm trên một cái giường tư thê rất thân mật.
Hai người này dĩ nhiên là là Hạ Thiên cùng Liễu Mộng. Đối với Hạ Thiên, lần này đến Thục Đô chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn sẽ không ở lại Thục Đôquá lâu. Mà là quan trọng hơn là, vợ của hắn phần lớn đều ở Giang Hải. Bây giờ không được gần các nàng quá mà cũng không thể cách xa quá. Bởi vì chuẩn bị không tốt hắn sẽ mang đến nguy hiểm cho các nàng.
Lúc trước Hạ Thiên đáp ứng với Nguyệt Thanh Nhã là đi Nhạc Nam tập hợp cùng Dạ Ngọc Mị. Nhưng trên thực tế, Hạ Thiên cũng không có tính toán lập tức đi ngay, bởi vì công lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục như lúc trước, đừng nói không thể nào là đối thủ của Hàn Minh Phi, so sánh cùng Dạ Ngọc Mị cũng là một trời một vực. Nếu công lực của hắn lúc mạnh nhất sẽ không chịu thiệt thòi lớn với Dạ Ngọc Mị. Nhưng hiện tại nếu hắn xuất hiện trước mặt Dạ Ngọc Mị không biết ả có khi dễ mình hay không. Hiển nhiên, Hạ Thiên không muốn nếm tư vị bị khi dễ lần nữa, cho nên, hắn quyết định khi công lực chưa hoàn toàn khôi phục như lúc trước hắn sẽ không đi gặp Dạ Ngọc Mị.
Nhưng mà, không đi Nhạc Nam, cũng không đi Giang Hải, rốt cuộc phải đi đâu. Hạ Thiên lúc trước cũng chưa nghĩ ra nhưng Mộc Hàm nói một câu làm hắn quyết định. Mấy giờ trước, Mộc Hàm nói cho Hạ Thiên, từ Thục Đô không có tàu tốc hành đến Nhạc Nam, hắn chỉ có thể tới Tinh Thành trước, sau đó từ Tinh Thành đi Nhạc Nam.
Điều này làm cho Hạ Thiên đột nhiên phát hiện, thật ra thì Tinh Thành cũng là một nơi đặt chân không tệ. Bởi vì Tinh Thành cách Nhạc Nam cùng Giang Hải không xa lắm, cho dù là lấy tốc độ bây giờ của hắn, bất kể đi đâu, cũng chỉ mất một canh giờ là tới. Mà hắn không quen biết ai ở Tinhcũng chẳng người nào biết hắn, hắn tcó thể yên tam ở lại đây chờ công lực hồi phục. Về phần đối phó Phiêu Miểu Tiên Môn còn dư lại mười người kia, chờ hắn khôi phục hẳn rồi hãy nói.
Chẳng qua là, không biết những người Phiêu Miểu Tiên Môn có chờ hắn hay không. Hắn hiện tại chỉ hy vọng, những người đó không nhanh chóng tìm được hắn, quan trọng nhất là, Cơ Thanh Ảnh yêu nữ kia đừng đến.
– Tiểu bại hoại, sao ngươi mặc đồ dày vậy làm gì? Hiện tại cũng mùa hè rồi mà.
Liễu Mộng bây giờ mới tỉnh lại, lúc trước là Hạ Thiên ôm nàng lên xe khi nàng đang ngủ.
Chẳng qua là Liễu Mộng vừa tỉnh, lại bắt đầu cảm thấy bộ quần áo này của Hạ Thiên có chút quái đản, hoàn toàn không phù hợp với thời tiết.
– Tiểu bại hoại, ta cảm thấy ngươi thật không bình thường nha. Mùa đông thì mặc quần áo mùa hè, mùa hè lại mặc đồ mùa đông. A, sao ngươi có nhiều quần áo vậy, một cái, hai cái… Di, chẳng lẽ ngươi là cửu đại trưởng lão của Cái Bang sao?
Liễu Mộng sờ sờ trên người Hạ Thiên, Hạ Thiên nhất thời bất mãn, bắt đầu sờ lại trên người nàng, nếu không thì thật là tiếc.
Khi hắn mặc bộ đồ này quả thật có chút không phù hợp, nhưng đây là đồ mà Mộc Hàm đặc biệt làm cho hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Thiên thích đem giấy chứng nhận, điện thoại di động, ngân châm, độc dược, mê dược, xuân dược các loại cho hết vào túi… Về phần y phục dày hay mỏng cũng không thành vấn đề.
Mộc Hàm ngoài việc đưa cho hắn bộ quần áo này còn đưa cho hắn không ít ngân châm. Dĩ nhiên là không có độc châm bởi vậy Hạ Thiên còn phải tự mình đi chuẩn bị. Điện thoại di động, giấy chứng nhận cùng thẻ tín dụng tất cả cũng đưa tới cho hắn, điện thoại di động thì vẫn số cũ, thậm chí ngay cả chuông điện thoại di động cũng không đổi. Trước kia Iphone 4S, hiện tại thành 4GS, Mộc Hàm còn đưa cho Hạ Thiên mười vạn tiền mặt, mấy bao tiền hiện tại đang bị Ha Thiên làm gối gối đầu.
Sau khi bị cướp sạch Hạ Thiên lại trở thành phú hào. Chẳng qua là đối với hắn mà nói làmột số thứ quan trọng Mộc Hàm cũng không cách nào giúp hắn. Như là chân khí biến mất, còn có mấy thứ độc dược nữa. Hạ Thiên dĩ nhiên là liên lạc với Diệp Mộng Oánh kêu nàng giúp hắn chuẩn bị dược liệu, chờ thêm chút thời gian cho công lực của hắn khôi phục, những thuốc cũng cần luyện chế lại một lần nữa.
– Tiểu bại hoại, không cho sờ nữa, bụng ta thật đói, chúng ta trước đi ăn cơm đi.
Liễu Mộng rất nhanh mất đi hứng thú với y phục của Hạ Thiên, cũng không để cho Hạ Thiên sờ loạn nữa. Lần này nàng trực tiếp bắt lấy tay Hạ Thiên, sau đó ngồi dậy kéo hắn bước đi, Cho nên Hạ Thiên không có cách nào phản kháng lại bắt đầu mắng yêu nữ kia…
Đáng tiếc mắng vậy cũng không có tác dụng, Hạ Thiên vẫn bị Liễu Mộng kéo đến toa ăn, mặc dù bây giờ là buổi trưa, nhưng tại toa ăn người ăn cơm thật đúng là không nhiều lắm. Nguyên nhân cũng đơn giản, rất nhiều người lên xe lúc trước đã ăn cơm trưa rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2020 03:29 (GMT+7) |