Hạ Thiên có hơi thất vọng, hắn nhớ lần trước Tống Ngọc Mị bị hắn sờ vài cái thì tức giận ói máu, lần này hắn cũng định chọc cho nàng tức giận ói máu, nào ngờ nàng tức giận nhưng không ói máu.
Một bàn tay trong suốt chợt xuất hiện, Tống Ngọc Mị nhanh chóng vỗ vào ngực Hạ Thiên. Lúc này Hạ Thiên cũng vỗ một chưởng lên tiếp đón, nhìn có vẻ bất đắc dĩ nhưng thực tế lại được hắn vận sắc chờ phát động, tất cả công lực đều tập trung trên bàn tay.
– Ầm.
Hai bàn tay va vào nhau phát ra tiếng nổ dữ dội, dòng khí lan tràn bốn phía giống như có một vụ nổ lớn.
– Á…
Hạ Thiên lui về phía sau vài bước, gương mặt đỏ sẫm, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Tống Ngọc Mị thì vẫn đứng ngay tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn qua không có bất kỳ điều gì bất thường. Không thể nghi ngờ Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị vẫn có chênh lệch quá lớn.
Nhưng điều kỳ quái chính là Tống Ngọc Mị cũng đứng yên, nàng không tiếp tục phát động công kích, cũng không nhúc nhích.
– Này, tôi còn nghĩ sao cô lợi hại, nhưng đừng giả vờ nhé, tôi biết rõ cô cũng bị thương.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn Tống Ngọc Mị:
– Cô có máu thì cứ nhổ ra, đây cũng không còn ai khác, tôi cũng không phải loại lắm lời thích đi bôi xấu khắp nơi.
Tống Ngọc Mị vẫn không nói lời nào, ánh mắt nàng nhìn về phía Hạ Thiên càng lạnh lẽo hơn.
– Cô không nói lời nào thì coi như ói máu đấy nhé, tôi biết trong người cô bị thương, chẳng qua cô chặn lại, vì vậy tôi mới cố ý đến liều mạng với cô, bây giờ cô không áp chế nổi và phát tác rồi sao?
Hạ Thiên ra vẻ đắc ý:
– Cô cứ thừa nhận đi, đừng nghĩ rằng lợi hại hơn tôi được một chút thì ngon nhé, nhưng dù thế nào cô cũng không phải là đối thủ của tôi, bây giờ chẳng có ai có thể chữa tốt cho cô ngoài tôi, vì vậy nếu tôi chết đi, cô chắc chắn cũng toi đời.
Tống Ngọc Mị vẫn không nói lời nào, lúc này Hạ Thiên lấy ra hai cây ngân chậm, hắn chậm rãi đi về phía Tống Ngọc Mị và nói:
– Này, tôi là người tốt, có muốn tôi chữa bệnh giúp không? Tôi đảm bảo lần này sẽ chữa tốt cho cô, sẽ không giống như lần trước, cũng không sờ khắp người cô, cũng không đánh mông, dù đánh cũng không phải chín mươi chín cái, chỉ đánh một…
– Câm miệng… Phụt!
Tống Ngọc Mị đột nhiên quát lên chói tai, sau đó nàng há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng lúc này vẻ vui cười của Hạ Thiên lập tức biến mất, hai cây châm trên tay hắn đột nhiên chĩa về phía Tống Ngọc Mị, hai tay liên tục đánh ra, bóng chưởng bao quanh người Tống Ngọc Mị. Hắn lợi dụng cơ hội hiếm có này để phát động thế tấn công về phía Tống Ngọc Mị.
Hạ Thiên đã biết với võ công của mình bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của Tống Ngọc Mị, nhưng hắn biết rõ nàng có nhược điểm, vì băng hỏa linh khí hắn giấu trên người Ninh Khiết vẫn còn đang phá hoại trong người Tống Ngọc Mị, nàng không thể không phân ra chút công lực để áp chế băng hỏa linh khí. Vì vậy vừa rồi hắn dùng hết toàn lực liều mạng với Tống Ngọc Mị, dù hắn bị thương nhưng Tống Ngọc Mị lại bị băng hỏa linh khí tấn công, cũng bị thương không nhẹ.
Ban đầu Hạ Thiên ở thủ đô dùng ngân châm chế trụ Tống Ngọc Mị, điều này chẳng qua hắn bất mãn vì sự uy hiếp của nàng, vì vậy quyết định sàm sỡ cho biết tay, không những hôn, hắn còn sờ khắp toàn thân nàng, sau đó còn đánh mạnh vào mông. Hắn biết nàng rất cao ngạo giống như dù là ai cũng không được động vào người, vì thế sẽ luôn canh cánh trong lòng, cho nên vừa rồi hắn kích thích nàng. Kết quả là nàng thật sự bị hắn kích thích mà ói máu, bây giờ hắn dùng ngân châm kích phát tiềm lực của chính mình, đề thăng công lực trong khoảng thời gian ngắn và phát động đòn tấn công cuối cùng về phía Tống Ngọc Mị. Thành bại đều nằm ở đây, nếu hắn vẫn không thắng, như vậy lúc này hắn chẳng thể làm gì được, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là bỏ chạy như lần trước.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên đánh ra vài chục chưởng, Tống Ngọc Mị lại giống như không kịp phản ứng, nàng cứ đứng đó không nhúc nhích, vì vậy vài chục chưởng của Hạ Thiên đều không trật mục tiêu.
Trong lòng Hạ Thiên bùng lên cảm giác vui sướng, xem ra người phụ nữ này bị hắn đả kích quá thảm, hèn gì Tam sư phụ từng nói, đôi khi tấn công tâm lý cũng là một đòn hùng mạnh.
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện ra mình vui mừng quá sớm, vì hắn đột nhiên ý thức được bàn tay mình không vỗ lên người Tống Ngọc Mị, lại vỗ vào một thứ gi đó mềm nhũn. Hắn nhìn lại và không khỏi ngẩn ngơ, người phụ nữ này quả nhiên quá hùng mạnh.
Tống Ngọc Mị vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lúc này những sợi tơ quanh người nàng lại xoay tròn với tốc độ cực nhanh rồi quấn thành một vòng tròn quanh người, nhìn qua giống như một cái kén màu đen, nhưng cái kén này lại xoay với tốc độ cực nhanh. Vài chục chưởng của Hạ Thiên đều vỗ lên chiếc kén xoay tròn này, chân khí khủng bố của hắn làm cho chiếc kén bị nứt toác ra.
“Không xong, xem ra lại phải chạy!”
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn thật sự không muốn chạy trốn, nhưng bây giờ hắn không đánh lại người phụ nữ này, hơn nữa vừa rồi đã dùng phương pháp kích thích tiềm lực bản thân, một lúc sau sẽ có di chứng. Nếu bây giờ hắn không chạy thì chút nữa có muốn cũng không thể chạy.
Hạ Thiên muốn bỏ chạy, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Đúng lúc này chiếc kén chợt bùng nổ, hơn mười sợi tơ màu đen tạo thành một cái lưới bắn về phía Hạ Thiên.
Đúng lúc này một âm thanh lạnh băng truyền vào trong tai Hạ Thiên:
– Ngươi dám trốn, ta sẽ giết sạch đám phụ nữ của ngươi.
Hạ Thiên nghe được câu nói này thì chợt khựng lại, hơn mười sợi tơ cũng quấn lấy người hắn, chỉ sau nháy mắt hắn đã bị quấn chặt như bánh chưng. Sau đó Hạ Thiên ngã xuống dưới chân Tống Ngọc Mị.
– Này, dù sao cô cũng là một người lợi hại, dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy mà không biết xấu hổ sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị, trong lòng thầm mắng đối phương vô số lần. Người phụ nữ này rõ ràng dám uy hiếp bằng cách giết vợ hắn, thật sự đáng cười, một này nào đó hắn phải cho nàng biết tay, phải cởi sạch, còn phải trừng phạt, cho nàng biết thế nào là hậu quả khi uy hiếp giết vợ hắn.
– Ngươi là phạm nhân của ta, lại dám khinh nhờn ta, còn nhiều lần mở miệng làm nhục ta. Hừ, ta đã nói rồi, sẽ cho ngươi sống dở chết dở, vì vậy cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi còn sống, sống để chịu tra tấn.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn từ cao xuống người Hạ Thiên:
– Vốn ta xem thường những thủ đoạn phàm tục này, nhưng ngươi thích chạy trốn, bản lĩnh lại không tệ, ta cũng chỉ phải dùng thủ đoạn này một lần với ngươi, dù sao đối với một phàm nhân hèn hạ như ngươi, có dùng thủ đoạn hèn hạ cũng không sao.
– Này, cô đừng mở miệng ra là phàm nhân này nọ, chú ý lần sau tôi cởi sạch quần áo ném lên cây.
Hạ Thiên rất bất mãn, người phụ nữ này xem mình là tiên nữ, ngay cả thần tiên tỷ tỷ còn chưa như vậy nữa là.
– Câm mồm.
Tống Ngọc Mị quát lên chói tai cực kỳ tức giận:
– Hổn đản ngươi nếu tiếp tục nói ra những lời ô uế, ta sẽ lập tức đi giết con vợ Tiểu Kiều của ngươi.
Tống Ngọc Mị không đợi Hạ Thiên mở miệng mà hừ lạnh một tiếng:
– Ta biết rõ ngươi rất có bản lĩnh, ngươi có thể biến một người bình thường thành cao thủ, nhưng ta nói cho ngươi biết, dù đám phụ nữ kia có lợi hại, ta muốn giết bọn họ cũng dễ như trở bàn tay. Nếu ngươi muốn bọn họ bình yên vô sự thì tốt nhất nên thành thật trước mặt ta một chút.
– Này, vậy cô muốn thế nào?
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói:
– Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không nói cho cô biết thần tiên tỷ tỷ đang ở đâu, nếu cô thật sự giết sạch vợ tôi, tôi cũng sẽ giết sạch đám người Tống gia.
– Ngươi có giết sạch Tống gia cũng không liên quan gì đến taxi.
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói:
– Nhưng ngươi yên tâm, bây giờ ta không cần biết Nguyệt Thanh Nhã ở đâu, vì ta tin, không bao lâu nữa ngươi sẽ phải cầu xin nói cho ta biết Nguyệt Thanh Nhã ở đâu.
Tống Ngọc Mị đột nhiên đá lên người làm Hạ Thiên bay lên cao hơn mười thước, sau đó nặng nều xuống đất, điều này làm hắn nhíu mày nhưng không nói một lời, vì hắn không muốn yếu thế trước mặt người phụ nữ này.
– Con đàn bà chết tiệt, ta nhất định sẽ cởi sạch cô treo lên cây dùng roi da quất một trận, mỗi ngày sẽ cho một trăm cái tét đít. Không đúng, sau đó phải dùng loại khóa tốt nhất giam cô trong vách núi Thanh Phong Sơn…
Trong đầu Hạ Thiên có hàng loạt biện pháp trả thù Tống Ngọc Mị, bây giờ hắn cũng không muốn giết Tống Ngọc Mị, vì như vậy sẽ quá tốt rồi.
– Hạ Thiên, ta nói cho ngươi biết, chuyện giữa hai ta hôm nay không liên quan gì đến Nguyệt Thanh Nhã, tên khốn nạn ngươi đám khinh nhờn ta, đây là ân oán cá nhân, ta sẽ không giết ngươi, vì vậy sẽ là quá tốt cho ngươi, ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi.
Tống Ngọc Mị dùng giọng lạnh lẽo nói.
– Này, muốn làm gì thì làm nhanh lên, đừng lề mề, tôi không sợ tra tấn.
Hạ Thiên bất mãn nói:
– Còn nữa, bây giờ cô tra tấn tôi, sau này nhất định phải lại quả, vì vậy nếu cô không muốn sau này mình bị tra tấn quá thảm thì bây giờ nên nhẹ tay thôi. Thuận tiện cũng nói cho cô biết, tôi là thần y, tôi không sợ tra tấn, tôi có thể tự chữa cho mình, nếu không có phương pháp tra tấn nào hay thì nên thả tôi ra.
– Hạ Thiên, đừng quá tưởng bở, một người từng là cường giả và tùy ý ức hiếp kẻ khác bây giờ lại trở nên cực kỳ nhỏ yếu, nếu rơi vào tình cảnh này, ngươi sẽ có cảm nhận gì?
Tống Ngọc Mị nói ra từng chữ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2020 03:29 (GMT+7) |