Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh mất hứng của Liễu Mộng đã truyền đến.
Hạ Thiên vội vàng nói:
– Chị Mộng, ai chọc chị tức giận? Tôi sẽ giúp chị xử lý hắn.
– Vậy cậu mau xử lý chính mình đi, chính tiểu bại hoại cậu chọc giận chị.
Liễu Mộng thở phì phò nói.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội:
– Chị Mộng, sao tôi lại chọc giận chị?
– Chỉ có tiểu bại hoại cậu mới thường xuyên làm chị tức giận.
Giọng điệu của Liễu Mộng vẫn rất mất hứng:
– Cậu mau làm cho chị vui vẻ, nếu không chị ra ngoài đánh người.
– Chị Mộng, tôi thật sự không chọc giận chị.
Hạ Thiên thật sự rất muốn làm cho Liễu Mộng vui vẻ, làm cho vợ mình vui tất nhiên là nhiệm vụ của đàn ông, còn vấn đề Liễu Mộng có muốn ra ngoài đánh người hay không thì hắn chẳng quan tâm, điều này không liên quan gì đến hắn.
– Tiểu bại hoại cậu đúng là, cậu còn chưa thừa nhận sao? Rõ ràng là cậu lén chạy đi mà chẳng đưa chị theo, vậy còn nói không chọc chị nổi giận.
Liễu Mộng càng thêm mất hứng:
– Chị rất giận, tôi không chơi với cậu nữa, cũng không cho cậu ăn bánh bao nữa, sẽ để cho tiểu bại hoại cậu chết đói.
– Chị Mộng, tôi nào có gì đùa chơi đâu, chỗ này chẳng có gì thú vị bằng thành phố Giang Hải, nếu chị thấy thú vị, tôi nhất định sẽ đưa chị đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao Liễu Mộng tức giận, nhưng trong lòng hắn cũng có chút buồn bực, trước kia hắn đi và chị Mộng còn chưa tức giận, lúc này sao lại tức giận?
– Cậu là đại lừa gạt, chị không tin cậu nữa, lần trước cậu đến huyện Mộc Dương, lần này lại đi, nhất định nơi đó phải rất vui vẻ thì cậu mới đến nữa. Chị mặc kệ cậu, chị cũng muốn đi chơi, nếu không chị chẳng để ý đến cậu.
Trong giọng nói của Liễu Mộng rõ ràng có chút uy hiếp.
– Chị Mộng, nếu chị muốn thì cứ đến, tôi cũng không nói chẳng cho chị đến.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, chỗ này cũng không quá xa, nếu Liễu Mộng muốn thì có thể đến bất cứ lúc nào.
– Bọn họ đều không cho chị đi, nói rằng phải được cậu đồng ý, tóm lại cậu nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ chở chị qua.
Liễu Mộng có vẻ rất mất hứng.
– Được rồi, tôi sẽ điện thoại cho Kiều Đông Hải, để anh ấy sắp xếp người đưa chị đến.
Hạ Thiên chỉ có thể đồng ý mà thôi, nếu chị Mộng đã cảm thấy nơi đây thú vị thì cứ để nàng đến, sau khi đến không thấy có gì vui thì sẽ quay về.
– Không cần chờ, bây giờ cậu điện thoại ngay, cậu ấy ở bên cạnh chị, bây giờ chị cúp điện thoại, cậu phải điện thoại cho cậu ấy ngay lập tức, nếu chị phát hiện cậu không điện thoại ngay, chị sẽ giận.
Liễu Mộng nhanh chóng nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên cũng không chần chừ, hắn lập tức điện thoại cho Kiều Đông Hải, mà Kiều Đông Hải tất nhiên chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết đồng ý sẽ sắp xếp người đưa Liễu Mộng đến huyện Mộc Dương.
Sau khi Hạ Thiên cúp điện thoại thì Vân Thanh không nhịn được phải hỏi:
– Người điện thoại đến là chị Mộng sao?
– Đúng vậy, chị ấy muốn đến đây chơi, tôi cũng chỉ còn cách đồng ý mà thôi.
Hạ Thiên không có biện pháp nào khác, chị Mộng này đôi khi dẽ dỗ nhưng cũng không phải lúc nào cũng dễ như vậy, nếu lần này hắn không cho nàng đến, sợ rằng nàng sẽ nổi giận.
– Ma nữ Mộng Mộng thật sự sẽ đến đây sao?
Địch Viện dùng giọng hưng phấn hỏi một câu.
– Hạ tiên sinh, cậu nói Liễu tiểu thư sẽ đến huyện Mộc Dương sao?
Hoắc Nham cũng vội vàng hỏi.
– Đúng vậy, chị ấy sẽ nhanh chóng đến đây, sớm nhất là tối nay, chậm nhất là ngày mai.
Hạ Thiên trả lời.
– Ôi, thật tốt quá, tôi nhất định phải xin chữ ký của chị ấy.
Địch Viện thật sự rất vui mừng, sau đó nàng lại ao ước:
– Nếu được chụp ảnh cùng chị ấy thì còn tốt hơn.
– Chuyện tốt, rõ ràng là chuyện tốt.
Hoắc Nham cũng có chút kích động:
– Nếu lần này Liễu tiểu thư tình nguyện làm nhân vật chính thì quá tốt.
Đái Kim không khỏi thầm nghĩ, anh bạn kia gom vài cô vợ đến đây, không sợ các bà vợ sẽ đánh nhau sao?
Vân Thanh ở bên cạnh lại cảm thấy kỳ quái, đạo diễn Ngô An Phong bên kia không có hứng thú quá lớn với Liễu Mộng, nhưng Hoắc Nham chỉ là một người tìm ngôi sao, nhân tuyển cho nhân vật chính cũng không phải do hắn định ra mới đúng. Còn nữa, nàng cũng biết về Tưởng Hiểu Di, đây là một diễn viên khá nổi tiếng trong nước, chính thức là nữ ngôi sao, cô gái này xuất hiện ở đây chắc chắn có liên quan đến đạo diễn Ngô. Như vậy chứng tỏ trong bộ phim sắp được thực hiện, Tưởng Hiểu Di sẽ là nhân vật chính, có một ngôi sao như vậy, việc gì phải tìm thêm cho mệt?
Tất nhiên chuyện này cũng không liên quan gì đến Vân Thanh, hơn nữa Liễu Mộng còn chưa đến đây, dù đến cũng chưa chắc sẽ chịu làm nhân vật chính. Vì vậy bây giờ việc này không liên quan gì đến Hạ Thiên, vì thế dù Vân Thanh có chút mê hoặc thì cũng không truy đuổi nguyên nhân.
Vì Vân Thanh và Địch Viện trò chuyện khá vui, Hạ Thiên và Vân Thanh cũng không thiếu thời gian, vì vậy hai người cứ ở lại. Nháy mắt đã hơn năm giờ chiều, Đái Kim mời mọi người ra ngoài dùng cơm tối, nhưng Vân Thanh nói đã hẹn dùng cơm với em họ, tất nhiên sẽ không cùng đi với đám người Đái Kim.
Trước khi Hạ Thiên và Vân Thanh rời khỏi biệt thự uống trà thì Vân Chí Quang điện thoại đến, hắn đang chờ ở quán lẩu chó huyện Mộc Dương.
Bây giờ là mùa đông nên quán lẩu chó làm ăn rất tốt, thật ra cũng đừng khinh thường một huyện nhỏ như Mộc Dương, nơi đây có quá nhiều quán thịt chó, nhưng chính thức làm lẩu chó cũng chỉ có một quán mà thôi, những quán kia có thể nói là cầy tơ bảy món.
– Chị, anh rể, mau vào đây.
Vân Chí Quang đang đứng chờ hai người trước cửa quán, khi thấy hai người vào thì lập tức chào đón nhiệt tình. Hơn một tháng không gặp mà hắn giống như biến thành một người khác, cách ăn mặc gọn gàng ngăn nắp, điều này cũng là bình thường, vì thân phận của hắn bây giờ đã khác biệt so với trước đó.
Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù nhưng trong quán lẩu chó lại nóng hôi hổi, không ít người đang ăn lẩu ở đây, quán ăn này cũng không có phòng, chỉ có bên trong và bên ngoài đại sảnh. Vân Chí Quang đi trước dẫn đường, hắn nhanh chóng tìm ra vị trí, chỗ đó có một người phụ nữ hơn hai mươi đang ngồi đợi.
– Chào quản lý Vân, chào giám đốc Vân.
Khi thấy đám người Vân Thanh tiến đến thì người phụ nữ này vội vàng đứng lên chào đón.
Hạ Thiên không biết người phụ nữ này nhưng Vân Thanh lại biết, vì người phụ nữ này do chính nàng đưa đến, là Dương Mẫn, quản lý tài chính. Dương Mẫn là người địa phương trong huyện Mộc Dương, nhưng trước đó đi làm ở thành phố Giang Hải, lần này Vân Thanh đăng ký công ty ở thành phố Giang Hải nhưng nghiệp vụ lại ở huyện Mộc Dương, văn phòng cũng thiết lập ở đây. Hơn nữa nàng trả lương rất cao, Dương Mẫn rất hài lòng với chức vị hiện tại, vì lương cao, lại gần nhà, đãi ngộ như vậy là khó cầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2020 03:29 (GMT+7) |