– Vali đâu, để em đặt lên xe cho ạ. – Anh ta lễ phép nói.
Nhìn sơ qua thì người này chắc chỉ chừng ba mươi là cùng, song không biết có phải vì tuổi thơ khốn khó hay không, mặt anh ta trông rất khắc khổ.
– Đây. Chỉ có hai va li này thôi, chú cất lên xe giùm chị.
– Dạ em làm liền.
Tuy vóc dáng nhỏ con nhưng anh ta lại rất khỏe và nhanh nhẹn, tích tắc đã đặt hai va ly vào sau xe.
– Gia đình mình đi ngay chưa ạ?
– Đi ngay chứ. Đi sớm tới sớm, chứ đi trễ quá lại kẹt xe thì khổ.
Rồi tôi quay sang thằng Minh đang ngủ gà ngủ gật trên ghế, bảo:
– Lên xe ngồi đi, có muốn ngủ thì ngủ.
Theo ý tôi, nó lên xe ngồi ngay tắp lự. Lúc đầu tôi định ngồi sau với nó, nhưng lại lo thằng này vô ý giơ tay bóp vú mình bị tài xế thấy thì khổ, nên quyết định ngồi ghế trước. 6 giờ 15, xe bắt đầu lăn bánh.
– Chú em có vợ con gì chưa? Mà chú tên gì nhỉ? – Tôi lên tiếng hỏi, để ý thấy Minh đã ngủ từ đời nào.
– Dạ em tên Sơn, em lấy vợ cũng được chục năm rồi chị. Có đứa con gái nhỏ đang học lớp 1.
– Chú làm tài xế riêng cho chồng tôi cũng lâu rồi phải không?
– Dạ cũng gần 3 năm.
– Mà vợ chú làm nghề gì?
– Nó ở nhà nội trợ thôi ạ.
– Nghe cũng đầm ấm nhỉ? Chồng chạy xe kiếm tiền còn vợ ở nhà chăm con.
– Dạ cũng đầm ấm. Có điều do con bé nhà em hồi đó mẹ nó đẻ non nên lớn lên nó yếu ớt quá, bệnh tật xuống. Tiền hai vợ chồng để dành có nhiều đổ vào thuốc thang hết.
– Mỗi nhà mỗi cảnh nhỉ? Như thằng Minh nhà chị không thiếu thốn vật chất mà lại thiếu tình thương của cha. Từ nhỏ tới giờ nó chỉ biết có mỗi mẹ, chứ ba nó thì công tác suốt.
– Anh nhà làm giám đốc công ty lớn nên công việc bận rộn là đúng bình thường mà chị.
– Chị biết chứ. Có điều nhiều lúc chị tự hỏi công việc gì mà bận đến thế, đêm cũng không về nhà.
Xe vẫn băng băng trên con đường nhựa tưởng chừng như dài bất tận, vượt qua từ hàng cây này tới hàng cây khác, từ dãy nhà này đến dãy nhà khác.
– Đường vắng quá nhỉ? – Tôi nhận xét.
– Mùa thi mà chị, vắng hơn hẳn mọi hôm, với giờ cũng còn sớm nên ít xe lắm.
– Từ Sài Gòn đến Nha Trang thông thường mấy tiếng nhỉ?
– Thường thường thì 8 tiếng, hôm nay đường vắng chắc 7 tiếng là cùng thôi chị.
– Vậy chừng 2 giờ chiều là tới nơi rồi.
– Mà con chị đang ôn thi đại học phải không?
– Đúng rồi. Nó định thi ngành Y.
– Em nghe nói ngành đó khó lắm, mà nhiều người lại thích con mình vào, nên năm nào cũng rớt như rạ.
– Ừ thế chị mới lo đây.
Tôi nói thêm vài câu nữa thì dừng, để tài xế tập trung lái xe. Tôi dựa vào ghế, ngắm nhìn những áng mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời buổi sáng. Gần 2 giờ chiều, xe đã đến thành phố Nha Trang. Tôi nhìn cảnh hai bên đường, biển và đồi cát đã thay thế dần cho những hàng cây và dãy nhà, khiến khung cảnh đẹp hơn hẳn. Từ nhỏ, tôi đã vốn thích biển. Tôi yêu cái cảm giác đứng trên bờ cát mịn, trước biển cả trong xanh, hứng lấy cái gió lộng từ chân trời thổi vào và lắng nghe tiếng sóng vỗ ào ào mãnh liệt liên hồi. Trước khung cảnh ấy, lòng tôi bình yên đến lạ.
Yêu biển là vậy nhưng do hồi bé gia cảnh khó khăn, lớn thì lại theo chồng lên Sài Gòn chăm lo cho gia đình, nên thành ra số lần tôi đi biển chỉ đâu đó vài lần. Trong thâm tâm, tôi luôn ước mơ cả gia đình sẽ chuyển về gần biển sinh sống, lúc đó sẽ thật hạnh phúc biết bao.
– Mẹ đặt phòng trước khách sạn nào chưa? – Minh đã ngủ dậy, lên tiếng hỏi.
– Chưa đặt. Mới chọn được cái khách sạn kia ở gần biển thôi. Mà không lo hết phòng đâu, bây giờ ít ai đi du lịch lắm.
Xe chạy một đoạn ngắn nữa thì đỗ trước khách sạn có tên là Hải Âu. Đây không phải khách sạn to nhất, nhưng vị trí của nó rất tiện, gần ngay sát biển.
– Chị có cần em xách đồ vào giùm không? – Người tài xế hỏi.
– Thôi khỏi. Để thằng Minh xách là được. Chú về lại thành phố đi.
– Dạ vậy khi nào về thì chị gọi em nhé, em lên ngay.
Tôi và Minh rảo bước vào khách sạn, nơi cô lễ tân niềm nở đón tiếp:
– Dạ chào anh chị. Anh chị đi mấy người ạ?
– Chúng tôi đi hai người. Cho tôi mướn hai…
– Cho chúng tôi mướn một phòng. – Minh cướp lời tôi.
– Cho em xin chứng minh thư của anh chị ạ. Dạ cảm ơn, phòng của anh chị là 702. Chìa khóa phòng đây ạ!
Trong lúc đi thang máy lên nhận phòng, tôi mới trách thằng Minh:
– Ai kêu làm vậy?
– Mẹ đừng sợ. Người ta không biết mình là mẹ con đâu, cùng lắm nghĩ mẹ lái phi công trẻ thôi.
– Còn dám nói!
Tôi đến phòng 702 trước, còn Minh thì lẽo đẽo theo sau. Tôi nhìn xung quanh, thấy phòng khá to, đầy đủ tiện nghi, và đặc biệt còn có ban công nhìn ra biển. Minh lúc này bước vào, bỏ va li xuống, nói:
– Giờ nghỉ một chút rồi mẹ con mình đi tắm biển nhé.
– Anh tắm thì tắm đi chứ tui đó giờ có biết tắm biển là gì đâu, với cũng chẳng mang theo đồ bơi.
– Mẹ không mang đồ bơi à? Không sao để con đi mua cho, bên dưới có bán đầy.
– Thôi, với lại mẹ cũng không thích tắm biển… ngại lắm.
– Có gì mà ngại?
– Đi tắm biển phải mặc đồ bơi, hở chỗ này chỗ kia… – Tôi giải thích.
– Rồi sẽ quen thôi. Để con đi mua ngay cho mẹ một bộ.
– Không cần đâu mà.
Minh cố tình bỏ ngoài tai lời tôi nói, chạy như bay xuống dưới. Lát sau, nó mang lên một bộ bikini hai mảnh nhỏ xíu loại buộc dây màu thiên thanh.
– Đây, mẹ mặc thử đi vừa không.
– Đã bảo đừng mua rồi mà không nghe.
– Lỡ rồi, mẹ mặc thử đi không phí tiền.
Chuyện đã rồi, tôi cởi quần áo ra, mặc bộ bikini vào.
– Mẹ thấy sao?
– Cũng vừa.
– Tốt. Vậy giờ mẹ con mình xuống kiếm gì ăn xong đi tắm biển. – Minh nói, cởi trần rồi mặc quần bơi vào.
Tôi đội lên cái mũ rộng vành, đeo kiếng mát, xách cái túi xách chứa vài thứ linh tinh như kem chống nắng hay điện thoại, bước ra khỏi phòng.
Chúng tôi tìm được một quán hải sản ngay bên cạnh khách sạn, nơi mà được quảng cáo là “vừa tươi vừa ngon, giá cả phải chăng”.
– Cho em 3 phần hàu và 2 con cua cùng dĩa ốc hương nhé. – Minh gọi món.
– Kêu hàu nhiều vậy, mẹ không biết ăn đâu.
– Mẹ không ăn thì con ăn.
– Ăn cho dữ rồi tối nứng ráng chịu nha!
*: Hàu có tác dụng tăng cường ham muốn.
Ăn xong, chúng tôi lại cuốc bộ ra biển. Trời đã về chiều nên không khí trở nên mát mả, người tắm biển cũng đông hơn.
– Con nói cho mẹ nghe cái này nhé? – Minh ghé vào tai tôi thì thầm.
– Gì?
– Nãy tới giờ mẹ đi tới đâu cũng bị người ta nhìn đít.
– Còn nói nữa. Mặc 2 mảnh ngại muốn độn thổ.
– Đẹp khoe xấu che, có gì mà ngại.
– Từ đó tới giờ tui không có quen mặc đồ kiểu đưa vú đít cho người ta coi kiểu này. Có mỗi ba anh với anh là được thôi.
– Con cũng có phước quá nhỉ?
– Chứ sao!
Chúng tôi đi ngang qua một bàn nhậu của hai người đàn ông, vô tình nghe họ bàn tán:
– Con vợ thằng đó bốc vãi!
– Con vợ tao mà được vậy, tao sẽ đụ nó cả ngày. – Người thứ 2 chặt lưỡi.
Tôi lấy làm khó chịu trước những lời khiếm nhã đó, song Minh thì ngược lại, tỏ ra khoái chí:
– Ai cũng tưởng con có con vợ ngon, thực sự phải là có con mẹ ngon mới đúng!
Dứt lời, nó đưa tay bóp mông tôi một cái.
– Bỏ ra! Người ta nhìn kìa! – Tôi gạt tay nó, nói.
– Chồng bóp đít vợ mà sợ gì. Há há. – Minh đáp, cười khoái trá.
Đi tới sát biển, chúng tôi chọn được một chỗ đẹp, trải khăn ra ngồi.
– Hay là anh ra tắm một mình đi. Tui ngồi giữ đồ cho.
– Thôi có mẹ mới vui. Đồ cứ để đó mình vừa tắm vừa coi, không mất đâu. Đi mẹ!
– Thôi được rồi. – Tôi đồng ý, bỏ mũ và kiếng ở lại, chạy ra biển theo Minh sau khi xức kem chống nắng.
– Chơi gần gần thôi nha, tui không biết bơi đâu đó. – Tôi nói với theo.
Minh quay lại kéo tay, vật ngã tôi xuống cát.
– Đố mẹ bắt được con!
Tôi và Minh cứ thế, hòa mình vào dòng nước biển mát lạnh, làm thanh dịu đi những nỗi căng thẳng thường trực của cuộc sống. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cười nhiều đến như vậy…
Trời sập tối, chúng tôi ướt sũng đi lên bờ.
– Giỡn cho dữ, giờ quay lại dám mất đồ lắm. – Tôi nói.
– Còn nguyên kìa. Mất đâu mà mất. – Minh chỉ tay vào đồng đồ.
Tôi ngồi xuống, dùng khăn lau mình, rồi hỏi:
– Tối rồi, về khách sạn hay đi đâu nữa?
– Mẹ con mình ngồi ngắm cảnh lát đi rồi hãy về.
– Ừ cũng được. Mẹ cũng thích ngắm biển.
Minh ngồi nhìn biển hồi lâu, mới lên tiếng:
– Hôm nay mẹ thấy vui không?
– Vui. Lâu rồi mẹ mới vui như vậy. Mẹ vốn thích biển lắm. Hồi đó lúc con còn nhỏ, mẹ có bảo ba con chuyển về gần biển sinh sống, nhưng ba không chịu.
– Bây giờ mẹ còn ý định đó không?
– Còn chứ? Nhưng chắc không làm được, ba con còn công việc mà.
Minh lại nhìn xa xăm, như đang nghĩ gì đó, hoàn toàn im lặng. Tôi cũng thế, không muốn phá tan cái không khí chỉ có tiếng gió này, lặng thinh ngắm biển. Trước khung cảnh này, biển trông thật bao la làm sao, như muốn nuốt chửng hai người ngồi trước nó. Một màu đen tĩnh mịch, vừa huyền bí, lại vừa buồn man mác.
Phải một hồi lâu sau, tôi mới lên tiếng:
– Tối rồi, về thôi không muỗi cắn.
– Ok mẹ yêu!
Minh giúp tôi dọn đồ, rồi trở về khách sạn. Vừa bước vào phòng, Minh đã nằm vật ra giường, than mệt. Song khi vừa thấy tôi cởi đồ định đi tắm, nó khỏe lại hẳn, chạy ngay vào phòng tắm đề nghị:
– Mẹ đi tắm à? Để con tắm cho mẹ nha.
– Ủa sao kêu mệt không nghỉ đi tắm cho tui làm gì?
– Con hết mệt rồi. Giờ muốn tắm cho mẹ thôi.
– Thôi khỏi tui đó giờ quen tắm một mình rồi.
– Thôi mà mẹ. Nhỏ lớn mẹ tắm cho con rồi, giờ coi như để con báo hiệu đi.
“Để thằng Minh tắm cho mình ư? Kể cả ba nó cũng chưa bao giờ…” – Tôi định khước từ, song cái nũng nịu của nó đã có tác dụng.
– Lần này thôi nha. – Tôi đồng ý.
Nghe tôi nói vậy, nó cởi bỏ sạch quần áo như tôi, bước vào trong.
– Ủa tắm cho tui thôi mà sao cởi hết vậy?
– Mắc công dơ đồ hết.
Minh đổ xà bông ra tay, trước khi tiến sát lại gần tôi, chà sau lưng. Xong nó lại xoa xuống mông, ngược ra vú, rồi lại xuống bụng. Bất kể là chỗ nào, nó đều dành vài phút xoa cho thật kỹ.
– Cái này là lợi dụng sờ mó tui chứ tắm gì?
– Vậy mới sạch chứ.
Rồi tay nó lại tiến xuống đám lông mu của tôi, phủ đầy xà bông lên đó.
– Chỗ này để tui tự làm được rồi.
– Để con làm cho. Mẹ chống tay lên tường đi.
Tôi theo ý, đặt tay lên tường, xoay mông về phía nó. Minh dùng tay banh rộng mông tôi để cửa mình tôi hiện rõ ra trước mắt nó.
– Công nhận lồn mẹ đẹp phết. Ăn đứt mấy con diễn viên.
Minh dùng ngón trỏ xoa xà bông xung quanh mép lồn tôi, trước khi đột ngột cho hẳn một ngón vào trong. Tôi giật nảy mình, kẹp càng thêm chặt ngón tay nó. Đã lâu rồi tôi chưa làm tình, nên cảm giác có thứ gì đó tự nhiên ngọ nguậy trong lồn thật khó tả.
– Làm… làm gì vậy? – Tôi cố lên tiếng.
– Con đang làm sạch lồn cho mẹ thôi.
– Rút ra đi, mẹ… mẹ xin con đấy.
Minh nào nghe lời tôi, nên nó làm càng hăng, móc nhanh dần, bất chấp lời nói như rên rỉ của mẹ nó.
– Từ từ mẹ, sắp sạch rồi.
Tôi không chịu được nữa, người giật liên hồi, trước khi xuất tinh ào ạt. Tôi thở dốc, nhìn ra sau, thấy Minh đang đưa ngón tay đầy xà bông trộn lẫn với dâm thủy lên mũi ngửi.
– Mẹ bắn cũng nhiều ghê!
Tôi định mắng nó, nhưng rồi ngại ngùng không nói nên lời vì thấy nó nói có phần đúng. Minh tiếp lời:
– Mẹ sạch rồi. Giờ tới lượt con.
Tôi hiểu nó đang ám chỉ điều gì nên lồm cồm bò dậy, quỳ gối bú cặc.
– Hôm nay mẹ làm gì đó mới mới đi.
– Mới là làm gì?
– Hay là mẹ dùng vú cho con ra đi.
– Làm sao tui không biết.
Lời tôi nói là thật, bởi đó giờ chồng tôi chưa bao giờ yêu cầu tôi làm việc này, nên dù có khái niệm nhưng tôi chẳng bao giờ thực hành.
– Dễ lắm. Mẹ dùng tay giữ vú rồi chà sát cặc cho con ra thôi.
Tôi làm theo chỉ dẫn, song do là lần đầu nên mọi thứ không được trơn tru lắm, cặc Minh cứ tuột xuống miết. Sau hơn chục phút vật lộn, cuối cùng tôi cũng quen dần, đã có thể dùng ngực ép cặc Minh lên xuống một cách chậm rãi.
– Mẹ làm đúng rồi đó, vú mẹ căng nên sướng phết.
– Ai chỉ làm mấy trò này vậy? Không biết giống ai mà dâm quá, chứ ba anh là không phải rồi.
– Giống mẹ chứ giống ai. Con coi phim sex thấy tụi nó làm suốt nên muốn thử.
– Thế tụi nó có làm thế này không? – Tôi nói, rồi cúi đầu xuống bú cặc.
– Cũng… cũng có. Nhưng không đã như mẹ. Con ra đây! – Minh rú lên, bắn hết lên ngực tôi.
– Hừ mới tắm xong lại dơ nữa rồi. Thôi đi ra đi để tui tắm lại.
– Vậy thôi con ra ngoài kêu lễ tân mang đồ ăn lên. Mẹ tắm xong là có đồ ăn ngay. – Minh đáp, chạy ra ngoài.
Tôi ở lại tiếp tục tắm táp, tự hỏi ngày mai sẽ mang điều bất ngờ gì đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giúp con đỗ đại học |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ nát lồn, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 17/12/2020 11:38 (GMT+7) |