– Công Dã, tại sao ngươi kéo ta vào Đạo Quân điện, không cho ta chết trong kiếp? Tại sao tránh né ta? Trốn ngàn ức năm.
Nguyên Mẫu điện chủ xoay người trở vào Đạo Quân điện.
Lúc này Thông Thiên các ầm vang chấn động, lòng Nguyên Mẫu điện chủ rung lên, chớp mắt xuất hiện bên ngoài Thông Thiên các.
Linh quang bay lượn quanh thân Nguyên Mẫu điện chủ biến thành một bàn tay nâng cánh cửa Thông Thiên các.
– Rốt cuộc Nguyên Mẫu đã đến!
Trọng Hòa Đạo Tôn, mấy Đạo Quân khác mừng rỡ, vội nói:
– Nguyên Mẫu, Thông Thiên các xảy ra vấn đề, mấy cửa sau biến mất, Đế Giang một hơi vượt qua mấy ải đi đến cuối, hắn nhẹ nhàng qua cả cửa thứ chín!
Một Lão Đạo Quân tóc bạc phơ cười to bảo:
– Đúng vậy! Đế Giang biến mất vạn năm, ta vốn đang thắc mắc, nghi ngờ Thông Thiên các hành động có sai sót.
Bây giờ Đế Giang một hơi vượt qua chín cửa càng khẳng định điều này.
– Nguyên Mẫu, đây là dịp tốt trời cho, xin Nguyên Mẫu điện chủ đưa chúng ta vào, để chúng ta thấy tận cùng đại đạo trong lòng hai vị điện chủ sơ đại, nghiệm chứng khiếm khuyết của nhau!
– Xin Nguyên Mẫu điện chủ thành toàn!
Các Đạo Quân vẻ mặt mong chờ, mắt sáng rực nhìn Nguyên Mẫu điện chủ.
Nguyên Mẫu điện chủ ngạc nhiên.
Cửa Thông Thiên các mở, Giang Nam bước ra, đạp cây cầu linh quang đi tới bên cạnh mọi người.
Nguyên Mẫu điện chủ truyền âm hỏi:
– Đế Giang đạo hữu, có phải Thông Thiên các bị sai sót gì không?
– Bọn họ nói đạo hữu liên tục qua chín cửa, không tạm dừng chút nào cho đến điểm cuối, thấy tận cùng đại đạo trong lòng hai vị điện chủ sơ đại.
Giang Nam kinh ngạc truyền âm:
– Những cửa ải này vẫn còn, đối với ta thì không khó khăn nhưng với bọn họ thì.
Giang Nam chưan ói xong Nguyên Mẫu điện chủ chớp mắt, hânh oan nói:
– Thông Thiên các có sai sót? Đây là chuyện lớn, nếu được thấy tận cùng đại đạo của hai vị điện chủ sơ đại, chúng ta có thể xác định với nhau, không chừng có thể đến tận cùng đại đạo.
Chỉ đẳng cấp điện chủ mới mở Thông Thiên các ra được, Quảng Đô phản bội, Vô Cực ngồi xem, còn mỗi ta có thể mở.
– Thôi được, để ta chủ trì Thông Thiên các.
Các người mau vào đi, chờ khi các người đi ra chắc tu vi thực lực tiến bộ vược bật, có đẳng cấp điện chủ.
Khi đó ta cũng muốn vào xem!
Các Đạo Quân cổ xưa như Trọng Hòa Đạo Tôn mừng rỡ, khom người nói:
– Kính nhờ Nguyên Mẫu!
Các Đạo Quân bước lên cây cầu dài linh quang, chạy tới cửa Thông Thiên các.
Đám Đạo Quân thi nhau xông vào trong Thông Thiên các.
Nguyên Mẫu điện chủ thu tay về, cửa Thông Thiên các đóng kín.
Giang Nam rất ngạc nhiên, hét lên:
– Nguyên Mẫu, những cửa ải đó thật sự còn, ta không lừa người.
Nguyên Mẫu điện chủ bật cười:
– Là ta lừa bọn họ.
Ánh mắt Nguyên Mẫu điện chủ gian như hồ ly nói:
– Những tên kia sớm quy thuận Vô Cực, nếu hắn gặp khó khăn trong Tiên giới sẽ khiến Đạo Quân Đạo Quân điện đi giúp đỡ, làm trái nguyên tắc của Đạo Quân điện.
Mấy tên này sớm có lòng nhập thế, sẽ bị Vô Cực dụ dỗ.
– Bây giờ ta nhốt bọn họ trong Thông Thiên các, họ bị mấy cửa ải giam giữ, ít thì mấy chục hàng trăm vạn năm, lâu thì mấy ức năm.
Giờ ta không cần lo bọn họ chạy lung tung, gây ra rắc rối.
Nguyên Mẫu điện chủ mỉm cười nói:
– Ngươi yên tâm, bọn họ đi ra sẽ không tính sổ với ta mà cho rằng là ngươi hại họ bị nhốt nhiều năm.
Có muốn tính sổ thì cũng là tìm ngươi.
Giang Nam xoe tròn mắt, giây lát sau thở hắt ra:
– Nguyên Mẫu có thể chủ trì Đạo Quân điện nhiều thời đại quả nhiên không uổng danh, thủ đoạn này làm người ta khâm phục.
Điện chủ, ta đã đến điểm cuối Thông Thiên các, thấy tận cùng đại đạo trong lòng hai điện chủ.
Nguyên Mẫu có muốn biết không?
Nguyên Mẫu điện chủ tò mò hỏi:
– Có thể nói cho nghe không?
Giang Nam lắc đầu:
– Đạo không thể nói nhưng có thể biết.
Thần thức Giang Nam dâng lên bao phủ Nguyên Mẫu điện chủ trong thần quang.
Thần thức rơi vào đầu Nguyên Mẫu điện chủ, bày ra hai dị tượng.
Người Nguyên Mẫu điện chủ run lên, trong đầu thấy hai bức dị tượng, cảm giác xung quanh không còn gì tồn tại, nàng chìm đắm trong đạo, say mê nó.
– Nữ nhân ngốc, tận cùng đại đạo của hai điện chủ còn nhiều thiếu hụt, đủ làm khó nàng một thời gian.
Khi nàng tỉnh lại có lẽ đã qua mấy ức năm.
Giang Nam xoay người đi ra ngoài điện:
– Nên rời đi, hơn một trăm ức năm, ta cảm thấy thật là thương hải tang điền.
Bên ngoài Đạo Quân điện, Giang Nam nhìn Thiên Phi Đạo Tôn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn giáo chủ trước đại điện.
Theo thời gian trôi qua, thời đại tiên đạo không ngừng biến đổi, tất cả in vào con ngươi nữ nhân đứng trước Đạo Quân điện.
Nhưng nàng không nhìn đại đạo thời đại tiên đạo thay đổi, nàng chỉ chờ người yêu quay về.
– Thiên phi.
Giang Nam đứng bên cạnh Thiên Phi Đạo Tôn, lấy bức tranh Thái Khư chứng đạo ra đặt vào tay nàng.
Giang Nam im lặng giây lát, nói:
– Người nàng chờ sẽ không quay lại.
Người Thiên Phi Đạo Tôn run lên, biểu tình nghiêm túc nói:
– Ta biết, nhưng.
Lỡ như.
Lỡ như hắn trở về thì sao?
Giang Nam giật mình, lắc đầu bước đi đến thời đại tiên đạo.
Thiên Phi Đạo Tôn giở cuộn tranh ra, nhìn nam nhân trong tranh, người khẽ run.
Thiên Phi Đạo Tôn thẫn thờ nhìn.
Thiên Phi Đạo Tôn ngước nhìn bóng lưng Giang Nam đi xa, giọt nước mắt rơi trên mặt nam nhân trong tranh.
Thiên Phi Đạo Tôn nhỏ giọng nói:
– Là ngươi sao? Ngươi đã về, khuôn mặt thay đổi, mang theo bức tranh ta tặng ngươi quay về.
Giang Nam như sao băng bay xa, xông vào Tiên giới, Đại La Thiên, tìm Thị Hiên Vi.
Giang Nam ôm chặt nữ nhân vào lòng thật lâu không muốn buông.
Thị Hiên Vi vùng vẫy giây lát không thoát được, đành mặc cho Giang Nam ôm siết.
Thị Hiên Vi cười nói:
– Đã lâu lão gia không thân thiết như vậy.
Giang Nam thở phào, lẩm bẩm:
– Phu nhân, trăm ức năm qua đi, ta phát hiện người ta yêu nhất là các người, không nỡ buông tay.
Thị Hiên Vi im lặng giây lát sau, nói:
– Mới hơn một vạn năm, làm gì lâu đến trăm ức năm? Lão gia, Tuyết tỷ tỷ sắp.
Chứng đạo Thiên Quân.
Giang Nam lặng yên, thầm tự giễu:
– Giang Tuyết tỷ tỷ sắp chứng Thiên Quân? Ta dù gì không phải là Giang Thái Khư.
– Giang Thái Khư có thể lưu luyến bụi hoa, yêu nhiều nữ nhân mà vẫn ung dung bình tĩnh.
Trong lòng ta chỉ có hai nữ nhân đã chật vật như vậy.
Thị Hiên Vi nhẹ giọng nói:
– Lão gia, Tuyết Tình đã đi chỗ Tuyết tỷ tỷ, kết thúc tình mẫu nữ.
Bây giờ chỉ chờ lão gia đi, chấm dứt tình duyên.
Giang Nam nhẹ gật đầu, cổ họng khô khốc nói:
– Ta sẽ đi, đi.
Giang Tuyết ở trong thánh cảnh thuộc loại hiếm có trong Tiên giới, tên là Đông Cực thánh cảnh, nằm ở vùng cực đông đại lục Tiên giới bao la bát ngát.
Bên trên có vô số ngân hà tinh hệ quay quanh xoay tròn, Đông Cực thánh cảnh tự thành một giới.
Hoa thơm chim hót, tiên thú khắp nơi.
Có con rùa to phập phềnh trong biển như các đại lục.
Có rồng lặn dưới đáy biển, chế tạo long cung.
Có thải phượng vẫy vùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/01/2015 11:29 (GMT+7) |