– Hai vị đạo hữu muốn biết lai lịch của ta thì xin hãy lắng nghe.
Giang Nam ngâm nga:
– Có đạo là: Nhảy ra sinh chú tử kiêm vu cổ, phù văn thư xử quỷ thần kinh, trong động tĩnh dạ thiên lưu nguyệt, lòng trong sáng như hoa mai. Không dám giấu diếm…
Vẻ mặt Giang Nam nghiêm túc, chú đạo tuôn ra quanh thân hắn, nghiêm túc nói:
– Ta là Vạn Chú Đạo Quân! Vì ghét Tiên Đế, Tiên Tôn nên bị hai người kia giở trò đánh ra buộc phải chuyển thế. Sau khi ta chuyển thế hai người này vẫn không buông tha, ra lệnh anh vuốt lưu đày ta đến đây.
– Vạn Chú Đạo Quân?
Mông Tốn Đạo Chủ biểu tình nghiêm túc nói:
– Ta có nghe danh tiếng của đạo hữu, thật là… Uy danh như sấm bên tai. Đáng tiếc năm xưa hỗn độn đen tối không rõ, chưa có dịp gặp mặt. Đạo hữu, không phải ta không tin ngươi nhưng chỉ dựa vào một, hai lũ chú đạo rất khó nói ngươi có phải là Vạn Chú Đạo Quân thật không.
Lòng Giang Nam máy động, đại đạo tràn ra quanh thân biến thành một tòa Chú Đạo thiên đàn.
Giang Nam cười nói:
– Hai vị đạo hữu, tuy tu vi không bằng các ngươi nhưng chú đạo là sở trường của ta. Hai vị đạo hữu có ai muốn xử tử không? Chỉ cần một lũ tinh khí là ta có thể chú sát người này.
Mắt Mông Tốn Đạo Chủ lóe tia sáng, cười nói:
– Đạo hữu có thể chú sát loại nhân vật nào?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Tiên Quân bình thường bị chú là chết ngay, nếu là tiểu bối thì chú chết ngàn vạn người không thành vấn đề. Một chú chú trảm thần hồn giết đạo quả là chuyện cỏn con với ta, nhưng lòng ta từ bi, thường nhân từ ít khi giết người. Hôm nay hiếm khi gặp hai vị đạo hữu, hãy nói tên tám, mười người ra đi, ta chú sát giúp vui cho hai đạo hữu.
Tim Mông Tốn Đạo Chủ đập nhanh, do dự nói:
– Ta không có đối thủ muốn xử lý. Thái Nhất đạo hữu cho Vạn Chú đạo hữu thử xem?
Tiên giới đại sư huynh Thái Ất mắt lóe tia sáng cười nói:
– Dưới tay Mông Tốn Đạo Chủ đạo huynh có một người gọi là Khánh Huy Đạo Nhân, thực lực đến đẳng cấp Tiên Quân, mới rồi đụng chạm ta, hay giết hắn đi.
Thái Ất Tiên Quân vươn tay, một Đạo Nhân bên cạnh Mông Tốn Đạo Chủ bị gã kéo ra một lũ tinh khí.
Thái Ất Tiên Quân búng tay, lũ tinh khí rơi vào Chú Đạo thiên đàn.
Thái Ất Tiên Quân cười nói:
– Xin Vạn Chú đạo hữu hãy ra tay chú sát tên này.
Khánh Huy Đạo Nhân hết hồn, lạc giọng hét lên:
– Đạo Chủ!
Ắc mặt Mông Tốn Đạo Chủ sa sầm, bỗng cười nói:
– Tốt, đắc tội Thái Nhất đạo hữu vốn là tội đáng muôn chết. Nếu Thái Nhất đạo hữu đã mở miệng vậy mời Vạn Chú đạo hữu hãy ra tay, để chúng ta kiến thức thần uy chú đạo!
Giang Nam nghe Mông Tốn Đạo Chủ gọi Thái Ất Tiên Quân là Thái Nhất thì rất khó hiểu, hắn không hỏi lý do, cười cười. Một luồng kiếm quang bay ra khỏi trán Giang Nam, mũi kiếm hứng tinh khí, mở đàn thi pháp.
Khánh Huy Đạo Nhân hét to, vội vàng bỏ chạy ra khỏi thánh thành. Giang Nam làm như không thấy. Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Ất Tiên Quân nhìn phương xa. Tốc độ Khánh Huy Đạo Nhân siêu nhanh, thế giới đã vượt qua mấy ngàn vạn dặm.
Thái Ất Tiên Quân cười nói:
– Vạn Chú đạo hữu, Khánh Huy Đạo Nhân đã đi xa.
Giang Nam như không nghe thấy.
Giây lát sau, Mông Tốn Đạo Chủ tằng hắng:
– Đạo hữu, Khánh Huy đã qua ba ức dặm.
Giang Nam vẫn đứng im. Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Ất Tiên Quân nửa tin nửa ngờ, tiếp tục vận chuyển pháp lực theo dõi. Khánh Huy Đạo Nhân chạy xa hơn mười ức dặm, chuyển hóa thân pháp chạy trốn.
Mông Tốn Đạo Chủ, Khánh Huy Đạo Nhân nhíu mày. Khoảng cách xa như vậy, hai người có thể giết chết Khánh Huy Đạo Nhân nhưng bọn họ nhìn thấu cảnh giới tu vi của Giang Nam không cao, chưa đến đẳng cấp Tiên Quân, khó thể giết Khánh Huy Đạo Nhân.
Khánh Huy Đạo Nhân đã chạy ra trăm ức dặm, trung gian cách các tịch diệt ma nhãn, kiếp quang to lớn, sấm chớp giông tố tịch diệt siêu khủng bố. Đẳng cấp gần Thiên Quân như Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Ất Tiên Quân phải dốc hết sức vận chuyển thị lực mới miễn cưỡng theo dõi bóng dáng Khánh Huy Đạo Nhân được.
Lòng Mông Tốn Đạo Chủ máy động, bất diệt linh quang biến thành minh kính, ánh sáng lắc lư, trong kính hiện ra thân hình Khánh Huy Đạo Nhân rõ ràng.
Giang Nam đâm ra một kiếm, khẽ quát:
– Đi!
Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Ất Tiên Quân nhìn chằm chằm tấm gương. Khánh Huy Đạo Nhân vẫn đang chạy trốn bỗng bị xé rách thành mấy mảnh, lực lượng kỳ lạ xé xác gã ra.
Một đẳng cấp Tiên Quân cứ thế bị xé nát, không chút dấu hiệu.
Mắt Thái Ất Tiên Quân hấp háy cười nói:
– Không biết đạo quả của Khánh Huy Đạo Nhân có ký thác trong thánh thành không?
Thái Ất Tiên Quân chưan ói xong chợt một không gian trong thánh thành chấn động, có đạo quả rớt xuống đất thành tro tàn.
Mông Tốn Đạo Chủ liếc qua, gật đầu, nói:
– Đúng là đạo quả của Khánh Huy Đạo Nhân.
Thái Ất Tiên Quân cười tủm tỉm:
– Đạo hữu quả nhiên là Tiên Quân, cảnh giới đẳng cấp Tiên Vương lại có thể giết cường giả Tiên Quân, danh bất hư truyền.
Mắt Mông Tốn Đạo Chủ lóe tia sáng, mỉm cười nói:
– Vạn Chú đạo hữu muốn giết mười người mới đả tay đúng không? Dưới tay Thái Nhất đạo hữu có một người tên là Lôi Uyên hỗn độn dị chủng, người này đã tu luyện đến đẳng cấp Tiên Quân, từng có xích mích với ta. Ta và Thái Nhất đạo hữu liên minh, không tiện ra tay với hắn, muốn nhờ Vạn Chú đạo hữu trừ khử hắn, vậy thì ta sẽ không đắc tội Thái Nhất đạo hữu.
– Thái Nhất đạo hữu, ngươi thấy có đúng không?
Mắt Thái Ất Tiên Quân hấp háy, cười to bảo:
– Dễ, chuyện này dễ. Nhưng Mông Tốn Đạo Chủ đạo huynh, ngươi có tinh khí của Lôi Uyên không?
Mông Tốn Đạo Chủ lấy một lũ tinh khí ra, cười nói:
– Thật tình cờ là ta từng đánh nhau với hắn, giữ lại một luồng tinh khí.
Giang Nam mừng rỡ nói:
– Tuy ta nhân từ thật nhưng nếu Mông Tốn đạo hữu đã nhờ thì lại phải bêu xấu.
Giang Nam một lần nữa mở đàn thi pháp, thi triển chú sát đại tế. Giang Nam một kiếm chém Lôi Uyên thuộc hạ của Thái Ất Tiên Quân.
Thái Ất Tiên Quân biến sắc mặt, gã cảm ứng được Lôi Uyên đã chết. Thái Ất Tiên Quân giương mắt nhìn Mông Tốn Đạo Chủ, Mông Tốn Đạo Chủ cười lại với gã.
Giang Nam cười nói:
– Mới giết hai người, chưa đã ghiền. Hai vị đạo hữu còn kẻ thù gì không?
Thái Ất Tiên Quân liếc qua từng cường giả dưới tay Mông Tốn Đạo Chủ. Đám người biến sắc mặt vội núp sau lưng Mông Tốn Đạo Chủ, sợ thót tim không dám hó hé.
– Ha ha ha ha ha ha! Vạn Chú đạo hữu, chúng ta chỉ muốn thấy bản lĩnh thật sự của ngươi chứ không nói cho đạo hữu giết đã tay.
Thái Ất Tiên Quân cười to bảo:
– Nếu để đạo hữu đã tay thì ta và Mông Tốn Đạo Chủ đạo huynh sẽ không còn thuộc hạ để dùng nữa. Mông Tốn Đạo Chủ đạo huynh thấy ta nói có đúng không?
Mông Tốn Đạo Chủ thở phào:
– Vạn Chú đạo hữu thứ lỗi, Khánh Huy, Lôi Uyên chết thì thôi, nếu vì tranh một hơi mà giết hết cao thủ dưới tay hai ta thì e rằng ta sẽ đỏ mắt đánh nhau với Thái Nhất đạo hữu. Vạn Chú đạo hữu, mời.
Mông Tốn Đạo Chủ phất tay xua mọi người đi, nghênh Giang Nam vào đại điện tím vàng. Ba người ngồi xuống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 24 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/01/2015 03:29 (GMT+7) |