Tiên phủ chỗ khác nằm rải rác, tiên phủ Huyền Châu thì rất nhiều, nhìn từ xa như tiên đình hoàng triều, trùng kích thị giác nhiều.
Những tiên phủ đúng là chế tạo theo mẫu hoàng triều, các loại trận doanh nhiệm vụ khác nhau, các loại quan chức cung điện, như chuyển hoàng triều tam giới lên thượng giới.
Đám Tiên Vương mười bốn châu Đông Vân chú ý đến cảnh tượng đó, lòng rất rung động.
– Huyền Thiên đang định làm Tiên Đế sao?
Đông Vân Tiên Quân đứng trên một tòa tiên nhai nhìn Huyền Châu phía xa. Tiên nhai lơ lửng giữa không trung, nửa khúc dưới đâm vào hư không, chỉ có phần đỉnh núi lộ ra ngoài. Mây trắng, gió mạnh rít gào thổi quần áo Đông Vân Tiên Quân.
– Huyền Thiên có mưu đồ không nhỏ, chế tạo lãnh địa của mình theo khuôn mẫu hoàng đế, đang khoe khoang vũ lực sao?
Mây trắng biến ảo quanh thân Đông Vân Tiên Quân, vẻ mặt của gã cũng thay đổi.
Đông Vân Tiên Quân nhỏ giọng nói:
– Sợ là Huyền Thiên sẽ không bỏ qua Đông Vân mười bốn châu của ta, sớm muộn gì sẽ xuống tay với ta.
Đông Vân mười bốn châu là hang ổ của Đông Vân Tiên Quân, sau khi gã thành tựu Tiên Quân vẫn không bỏ chỗ này.
Hiện giờ Đông Vân Tiên Quân minh tích nhân quả, thấy rõ ràng nhân quả quấn quanh trên thần hồn nguyên thần, trong đó có một ân oán giữa gã và Giang Nam. Nhân quả ghi lại Đông Vân Tiên Quân từng đánh lén nhưng bị Giang Nam, Huyền Nữ nương nương giết cơ thể. Ghi lại trong vùng đất nguyên thủy, cơ duyên vốn thuộc về Đông Vân Tiên Quân đã bị Giang Nam cướp mất.
Tiên Quân minh tích nhân quả, biết sự lợi hại. Nếu nhân quả bộc phát thì sẽ che mờ thần hồn, ngơ ngẩn không phân rõ lợi hại, do đó gặp nạn.
Đông Vân Tiên Quân nhìn chằm chằm đoạn nhân quả của mình, đôi mắt mơ hồp hức tạp như có mây mù che phủ.
– Hiện tại Huyền Thiên giáo chủ có quá nhiều binh mã, lại có tiên thiên pháp bảo. Nếu Huyền Thiên giáo chủ muốn nuốt Đông Vân mười bốn châu thì ta không ngăn được hắn, nếu không trừ đoạn nhân quả này, tương lai hắn sẽ trở thành kiếp số của ta.
Đông Vân Tiên Quân nghĩ đến đây bỗng lòng máy động, ngước lên nhìn:
– Viên Không đạo hữu.
Hư không dao động lộ ra khuôn mặt to bự, cười to bảo:
– Đông Vân đạo hữu sao có rảnh ở đây ngắm cảnh vậy?
Đông Vân Tiên Quân cười nói:
– Tại sao Viên Không đạo hữu có rảnh đến chỗ của tiểu đệ?
Viên Không Tiên Quân cười dài:
– Ta tình cờ đi ngang, đi ngang qua.
Viên Không Tiên Quân bước ra từ giữa hư không, dáp xuống tiên nhai.
Viên Không Tiên Quân nhìn bốn phía, khen:
– Chỗ tốt, đúng là chỗ tốt. Phong cảnh nơi này đặc biệt, nhìn thoáng qua thấy hết toàn cảnh Huyền Châu hừng hực khí thế.
Đông Vân Tiên Quân cười nghe Viên Không Tiên Quân ba hoa, không tiếp lời.
Viên Không Tiên Quân xem chốc lát sau cười nói:
– Huyền Châu đã thành khí thế sôi nổi, không biết ai sẽ là người trong chảo dầu? Đông Vân đạo hữu hãy nói xem người này là ai?
Viên Không Tiên Quân mỉm cười nói:
– Đạo huynh có gì cứ nói thẳng đi.
– Ta muốn đối phó Huyền Thiên giáo chủ!
Viên Không Tiên Quân dứt khoát nói:
– Nhưng một mình ta không làm gì hắn được, vì vậy muốn mời đạo hữu giúp đỡ. Sau ki xong chuyện ta chỉ muốn Huyền Châu! Đông Vân đạo hữu chắc cũng biết ngươi và Huyền Thiên có xích mích. Bây giờ Huyền Thiên giáo chủ đã thành đại thế, Huyền Châu không thể chứa nhiều người như thế, hắn sẽ xuống tay với Đông Vân đạo hữu. Ra tay trước là thắng, ra tay chậm là thua. Bây giờ có ta giúp đỡ Đông Vân đạo hữu, tương lai Huyền Thiên giáo chủ mà thành Tiên Quân thì không ai giúp ngươi được.
Đông Vân Tiên Quân thản nhiên nói:
– Xuống tay với Huyền Thiên? Ta hiểu ra nhân quả, tự biết không có thù sinh tử với Huyền Thiên. Nếu hợp sức với ngươi giết Huyền Thiên nghĩa là có mối thù sinh tử, hắn lại có Vạn Chú Thiên Chung. Lỡ như không giết chết Huyền Thiên, tương lai ta sẽ gặp họa, ta thấy rõ điều đó.
Viên Không Tiên Quân cười to bảo:
– Ta có nắm chắc mười phần tru giết đạo huynh.
Thần thức Viên Không Tiên Quân dao động truyền vào óc Đông Vân Tiên Quân.
Đông Vân Tiên Quân biến sắc mặt, trầm ngâm giây lát, nói:
– Được rồi.
Viên Không Tiên Quân cười dài độn không mà đi.
Không lâu sau Viên Không Tiên Quân đến một tòa tiên thành ở Cổn châu, ngồi trong tửu lâu kêu bình tiên nhưỡng. Người hầu bưng bình rượu lên, đó là một tu sĩ khuôn mặt bình thường.
Viên Không Tiên Quân tự rót rượu cho mình, cười nói:
– Vạn Chú Đạo Quân sống vất vả quá, trốn ở đây làm người hầu trà, bưng trà rót nước cho ta.
Tu sĩ khuôn mặt bình thường nhìn Viên Không Tiên Quân chằm chằm, bỗng khuôn mặt thay đổi thành Vạn Chú Đạo Quân.
Vạn Chú Đạo Quân ngồi xuống đối diện Viên Không Tiên Quân, lạnh lùng cười:
– Viên Không, không ngờ ngươi nhận ra ta, có thể thấy ngươi có chút bản lĩnh. Nhưng ngươi không biết ý đồ làm người hầu trà trong tửu lâu của ta. Ta ẩn mình trong phố thường, xem đạo chiêm nghiệm, hiểu ra lòng tiên đạo, cầu chứng chân tiên đạo, có như vậy mới lĩnh ngộ ra bản chất tiên đạo, tương lai thành tựu Đạo Quân.
Viên Không Tiên Quân rung động, khen không dứt miệng:
– Người có thể thành tựu Đạo Quân quả nhiên không tầm thường, lần này ta đến là có chuyện muốn nhờ Tiên Vương giúp.
Vạn Chú Đạo Quân giật mình:
– Nhờ ta giúp?
Vạn Chú Đạo Quân như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất đời:
– Đám Tiên Quân chết tiệt các ngươi có ai không muốn bóp chết Đạo Quân chuyển thế chúng ta, thế mà nhờ ta giúp đỡ?
Viên Không Tiên Quân nghiêm túc nói:
– Ta khác với bọn họ, ta cho rằng lợi thì hợp, hết lợi thì tách ra. Mặc kệ có là Đạo Quân tiền sử hay ma đầu ngập trời, miễn có lợi ích thì hợp tác được. Đạo hữu, ta muốn hỏi là ngươi cần thủ đoạn gì để triệu hồi Vạn Chú Thiên Chung lại được?
Lòng Vạn Chú Đạo Quân máy động, hỏi:
– Ngươi muốn đối phó với Huyền Thiên giáo chủ?
– Đúng vậy! Đạo hữu có hứng thú không?
Vạn Chú Đạo Quân bình tĩnh nói:
– Vạn Chú Thiên Chung là báu vật của ta nên tất nhiên ta có hứng thú, nhưng ngươi đừng lừa ta.
Viên Không Tiên Quân ngập ngừng:
– Ở đây nhiều người hỗn tạp…
– Bọn họ đã là người chết, ngươi cứ nói đừng ngại.
Viên Không Tiên Quân giật mình nhìn bốn phía. Mọi người trong tửu lâu lúc này miệng mũi mắt trào máu té xuống, chân tiên cũng gục ngã, chết hết.
Viên Không Tiên Quân không biết Vạn Chú Đạo Quân ra tay khi nào.
Vạn Chú Đạo Quân mỉm cười nói:
– Ngươi yên tâm, đạo quả của chân tiên nho nhỏ đã bị ta nguyền rủa giết, không thể để lộ ra chút tin tức. Bây giờ ngươi hãy nói kế hoạch của mình đi, nếu ngươi lừa ta thì sẽ chết thảm hơn bọn họ.
Viên Không Tiên Quân thở phào, cười nói:
– Nếu bị lộ tin tức thì ta sẽ biến thành phản đồ của Tiên giới, thân bại danh liệt, ta làm sao dám lừa ngươi? Việc này là ta mạo hiểm mạng sống mới dám đến mời ngươi.
Thần thức Viên Không Tiên Quân dao động truyền vào óc Vạn Chú Đạo Quân.
Lòng Vạn Chú Đạo Quân máy động, bình tĩnh nói:
– Đồng ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/01/2015 11:29 (GMT+7) |