Sneijder nói:
– Nhưng Camarilla nhận được một thông tin từ Hoa Hạ, nói rằng người của Huyết tộc hại người, cho nên Camarilla đã phái ma nữ Lilith của tộc Vatican và chưởng hình Raphael của tộc Bruch cùng nhau đến Hoa Hạ, tiến hành tìm kiếm và điều tra.
– Á? Cả hai đứa nhóc đó đều đi?
Người đàn ông híp mắt cười:
– Đối phương chắc là một người tai to mặt lớn đây.
– Nghe nói bức thư là do Hoa Hạ Minh Vương Hades gửi đến, nhưng người của chúng ta không thể nào điều tra kỹ được, cho nên đây chỉ là tin tình báo khá mơ hồ.
– Hades?
Người đàn ông dỏng môi, ánh mắt chợt sáng lên:
– Đúng thật là thú vị, xem ra, Hades vẫn là Chủ Thần thừa kế đầu tiên do loài người đảm nhận.
Sneijder gật gật đầu:
– Đúng vậy, thân vương điện hạ. Chúng ta có cần phải lập tức xuất phát, đi tới Trung Hải tìm Bá tước Drogba, tôi lo lắng với tính cách của bá tước Drogba nếu như đụng phải vị Minh vvương mới này sẽ có thể có những hành vi mạo phạm.
Người đàn ông khoác tay một cách thoải mái:
– Thôi khỏi, nó là con ta, là Huyết tộc thuần chủng, cho nên không thể nào có thể dễ dàng tìm ra, cứ cho là Chủ Thần, cũng không thể trong thành phố đông đúc lại có thể tìm ra một Huyết tộc hùng mạnh cố tình ẩn nấp, so với sự an nguy của thằng bé, ta lại càng muốn gặp mặt vị Minh Vương kia.
Sneijder thân thể run lên, nói:
– Điện hạ, tôi không đồng ý.
– Tại sao?
– Trong trận chiến trước ở Pháp, Sargeras của tộc Vatican dựa vào sức mạnh bán thần cũng bị đánh bại bởi vị Hades mới nhậm chức này, sức mạnh của hắn không phải là sức mạnh mà Huyết tộc chúng ta có thể chống lại, cho dù là một người hùng mạnh như ngài.
Sneijder trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Người đàn ông ngẩng cao đầu cười ha ha:
– Sneijder, ta phải cảm ơn sự quan tâm của ngươi, nhưng ta biết bản thân cần làm gì, ngươi lui xuống đi.
Sneijder chau mày, nhưng cũng không dám nói gì, tức khắc quay người biến mất vào trong giáo đường.
Đợi cho hắn ta đi xong, người đàn ông quay đầu lại, hướng mắt nhìn về cây thập tự dát vàng khổng lồ đang treo lơ lửng.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, lập tức xoay người, đi nhanh đến cổng lớn của giáo đường.
Cùng với bước chân của người đàn ông, chiếc thập tự giá màu vàng treo lơ lửng kia tự dưng cũng bắt đầu “phong hóa” một cách lạ thường.
Cây thập tự giá vốn vô cùng tinh xảo kia, bỗng biến thành một đống bột phấn, dần dần chảy xuống, hóa thành đống bột màu vàng bay đi theo gió.
Tượng điêu khắc chúa Jésus Christ của đạo cơ đốc cũng theo đó mà ngã xuống.
Ngay sau đó, bóng dáng người đàn ông cũng tại chỗ này biến đi không chút tung tích.
Trung Hải, sáng sớm hôm sau.
Dương Thần sau khi rửa mặt xong, từ trong phòng bước ra, chầm chậm bước xuống lầu.
Trong phòng ăn có chút khác với thường ngày, Tuệ Lâm lại ngồi ở chỗ của Lâm Nhược Khê, Trinh Tú, Quách Tuyết Hoa, vú Vương như có một tâm sự gì lớn lắm.
Tối hôm qua về nhà đã là rạng sáng, nhưng đám đàn bà vẫn ngồi đợi, chỉ có mình Lâm Nhược khê từ khuya đã đến công ty.
Đêm khuya ở Hoa Hạ cũng là lúc sàn chứng khoán Mỹ bắt đầu giao dịch, là một Tổng giám đốc, tuy không phải là chuyện gia về mặt này, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn phải cùng ở lại với Mạc Thiện Ny và các lãnh đạo cấp cao khác để xử lý tất cả vấn đề.
Xem ra cả tối Lâm Nhược Khê sẽ không về nhà.
Bữa tiệc tối qua là bữa tiệc tụ tập các nhân vật nổi tiếng của các giới, không ngờ lại xảy ra một vụ án mạng, đương nhiên là có không ít ý kiến trái chiều, không ít câu hỏi mũi nhọn của giới truyền thông nhằm vào, và các công ty khác can thiệp khiến cho Tổng giám đốc của Ngọc Lôi bận tối mắt tối mũi.
Dương Thần cũng không đi ứng phó với mấy vấn đề này, chỉ giao cho Bát Nhã đi lo liệu, nữ Ninja chắc cũng là bất đắc dĩ, rõ ràng chuyên ngành giết người thuộc xã hội đen, nay lại làm cái công việc của dân văn phòng.
Nhưng Dương Thần cũng không phải là ngồi không, chỉ có bắt được bọn Huyết tộc gây chuyện cho Ngọc Lôi, hoặc là người đứng đằng sau những chuyện này mới có thể giải quyết triệt để, trước khi đến lúc đó hắn sẽ bố trí thuộc hạ bảo về những người bên cạnh.
Hơn nữa, Dương Thần cũng tính toán rồi, buổi sáng hôm nay Lilith cũng sẽ tới Trung Hải.
Tuệ Lâm đang ăn bữa sáng đầu tiên khi về tới nhà, nhưng hình như vẫn còn đang rất bận, bởi vì người phụ nữ trung niên mới gặp qua một lần đang giúp cô ấy gọi điện thoại và nói cho Tuệ Lâm nghe lịch trình của một ngày.
Tuệ Lâm nghe một cách chăm chú, chốc chốc lại hỏi lại một số tình tiết, một số vấn đề, sau đó hiểu ra và gật đầu, xem ra đã chuyên ghiệp hơn trước rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Dương Thần bước xuống lầu, Tuệ Lâm liền gác điện thoại, vội nói:
– Anh Dương Thần, công ty đang xảy ra chuyện, buổi biểu diễn cuối tháng này của em ở Trung Hải còn tiếp tục không?
Dương Thần ra vẻ đương nhiên, gật đầu:
– Vé cũng đã bán ra rồi, lẽ nào em lại bỏ bom fan của em.
– Nhưng…
Tuệ Lâm do dự nhíu mày nói:
– Em lo lúc ấy lại có người lợi dụng hại người, em không muốn bất cứ ai bị hại, nếu như tiếp tục buổi diễn lúc đấy sẽ có hàng chục nghìn người, như vậy thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Dương Thần vỗ ngực nói:
– Vẫn còn mười mấy ngày nữa, nếu như trong khoảng thời này mà anh vẫn không tìm ra hung thủ giết người, vậy thì sau này anh làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Thần như đang cố ý tỏ ra mạnh mẽ, Tuệ Lâm lấy tay che miệng khẽ cười, cùng lúc gật đầu một cách tín nhiệm.
Có thể Tuệ Lâm khó khăn lắm mới về nhà được mấy ngày nên bữa sáng vô cùng thịnh soạn, vì không muốn không khí quá trầm lặng, Quách Tuyết Hoa cùng với vú Vương hỏi về những chuyện thú vị trong sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật của Tuệ Lâm.
Trinh Tú có chút tiếc nuối nói:
– Chỉ tiếc là em không hiểu gì cả, đã không giúp gì cho chị Nhược Khê, cũng không hiểu âm nhạc gì cả, cho nên chẳng giúp được gì cho mọi người.
Dương Thần cười hì hì trêu đùa nói:
– Trinh Tú, thực ra em chỉ cần em quay trở về Hàn Quốc, thừa kế tập đoàn Tinh Nguyệt, vậy thì em còn có nhiều tiền hơn chị Nhược Khê ấy chứ, đến lúc ấy thì muốn giúp kiểu gì cũng giúp được.
Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh đánh vào vai Dương thần, cười mắng:
– Toàn nói những chuyện linh tinh với Trinh Tú, vừa mới thi đỗ đại họ xong, về Hàn Quốc gì chứ, những kẻ đó năm xưa đối xử thế nào với Trinh Tú, với bố mẹ nó, quay trở lại đó làm gì?
Dương Thần khoan thai cười cười, tự cầm một chiếc màn thầu lên gặm.
Đây cũng chỉ là một câu nói đùa, nhưng Trinh Tú nghe xong, lại lộ ra vài điều suy nghĩ.
– Có thật sự anh Dương Thần cảm thấy em về Hàn Quốc… sẽ tốt hơn không?
Trinh Tú nhỏ giọng hỏi.
Dương Thần sửng sốt, lắc đầu nói:
– Anh chỉ là tiện mồm nói vài câu, em đang yên đang lành sao lại tự tìm đến áp lực. Cho nên anh mới nói với em như vậy, còn về việc em về hay không, không ai có thể ép em.
Trinh Tú mở miệng cười, nhưng trong con mắt lại có phần khác lạ.
Đang lúc Dương Thần còn chưa ăn được mấy miếng màn thầu, đang định húp bát cháo, đột nhiên cảm nhận được một điều gì đó, lông mày tự dưng nhíu lại.
Quách Tuyết Hoa đang ngồi cạnh nhìn thấy sắc mặt con trai rất khó coi, không kìm được hỏi:
– Sao vậy Dương Thần, sao sắc mặt lại xấu đi vậy, con không khỏe à?
Giờ khắc này, kẻ làm mẹ cũng quên mất thể chất con trai căn bản không thể có bệnh.
Dương Thần bỏ chiếc màn thầu xuống xong, nói với Trinh Tú:
– Trinh Tú, em đi mở cửa.
Trinh Tú ngây người một lát.
– Mở cửa? Có người đến sao?
– Đã đến rồi.
Dương Thần có chút thộn người ra.
Trinh Tú lúng ta lúng túng gật đầu, nhưng cũng biết Dương Thần có bản lĩnh không hề bình thường, cho nên chạy đi mở cửa.
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa trên mặt đều đầy sự nghi hoặc, nhưng cả hai người đều cảm nhận được, người khách này không hề được Dương Thần hoan nghênh.
Đợi khi cánh của mở ra, Trinh Tú đứng trước của lúc này cũng ngây người đi, trong mắt có vài phần ác cảm.
Một người thanh niên cao to khoác trên mình một chiếc áo khoác quân đội bên ngoài, trên vai còn có sao hàm cấp tướng, từ từ bước vào, trên tay cầm bó hoa tươi còn đượm sương sớm với muôn hồng nghìn tía.
Người đàn ông này chính là Dương Liệt đã lâu không gặp.
Cả nhà lúc này đã hiểu tại sao Dương Thần lại có biểu cảm phản cảm như vậy, xét cho cùng hai người là anh em ruột thịt, nhưng cũng chính vì như vậy, quan hệ giữa hai người lại không thể nào hòa hợp được.
Tuệ Lâm lúc nào cũng ghét tên đàn ông theo đuổi cô một cách không buông tha này, cố ý bĩu môi.
Tuy rằng Quách Tuyết Hoa biết mối quan hệ bất hòa giữa hai người con trai, nhưng nhìn thấy Dương Liệt lâu ngày không gặp nay bỗng nhiên lộ diện, vẫn rất kích động, đứng dậy, bước về phía trước vui mừng nói:
– Liệt Nhi, mấy ngày này con đi đâu, sao không gọi điện thoại về cho mẹ?
Dương Liệt híp mắt, nhìn về phía Dương Thần lúc này đã tiếp tục ăn bữa sáng không nói một lời, mới lộ ra một nụ cười bình thản hòa khí nói:
– Mẹ, con xin lỗi, trước đây con không hiểu chuyện, đã nói những lời khó nghe, cho nên lần này con cố ý mang theo bó hoa tươi mong mẹ tha thứ.
Vừa nói, Dương Liệt đi về phía trước Quách Tuyết Hoa, đặt bó hoa tươi vào tay bà mẹ.
Nghe được những lời này từ đứa con lúc nào cũng bướng bỉnh không chịu nghe lời đột nhiên lại xin sự tha thứ của mình, nước mắt hạnh phúc của Quách Tuyết Hoa bỗng dưng trào ra.
Nhưng Dương Thần đang ngồi ăn sáng lúc này lông mày lại nhíu lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2020 03:29 (GMT+7) |