– Hồng Yến, là tôi, tôi hôm nay đến nhà cô có chút chuyện, cha cô giữ tôi lại ở ăn cơm, bảo tôi đến gọi cô.
Bên trong đương nhiên là tiếng sột soạt gấp gáp hỗn loạn, lục tục một lúc, mới nghe thấy tiếng trả lời của Hồng Yến.
– À… Anh… Anh đợi một lát… Tôi… Tôi đang bận chút việc.
Dương Thần nói xong liền cười khổ sở, sơ hở của hắn quá lớn, chính hắn đến cửa phòng mà không gọi trước, cũng không gõ cửa, trái lại lại còn bị Hồng Yến phát hiện, chẳng phải là đã chứng minh rằng hắn đang đứng ngoài nghe lỏm sao.
– Vậy tôi ra ngoài trước đây.
Dương Thần cảm thấy đứng thêm một giây nữa quả là không thích hợp.
– Uhm.
Triệu Hồng Yến trả lời một cách yếu ớt.
Dương Thần vội vàng quay lưng đi, nếu còn đứng đó, ngộ nhỡ lúc đi ra Triệu Hồng Yến có chút nhếch nhác, như vậy thì hai bên lại ái ngại.
Đến giờ ăn cơm, Triệu Hồng Yến cuối cùng cũng đến chậm.
Một bộ váy trắng ở nhà cổ tròn viền lĩnh điệp, thắt thêm một chiếc thắt lưng màu hồng, đôi chân trắng nõn nà trông còn nuột hơn cả những cô sinh viên, thiếu phụ phong tình chỉ cần một chút trang sức là đã có thể toát lên sự hấp dẫn của phụ nữ ở giai đoạn này.
– Hồng Yến, con làm gì vậy, còn để Dương Thần là khách mà phải đi gọi con, sau này không được như thế nữa.
Lão Triệu dạy dỗ vài câu.
Triệu Hồng Yến đáp nhẹ một câu, nhưng không dám ngẩng mặt nhìn Dương Thần, chỉ cúi gằm mặt xuống, nhìn bên cạnh của khuôn mặt cũng có thể nhìn ra chút ửng hồng làm đắm say lòng người.
Dương Thần liếc nhìn một cái, trái tim rộn ràng, người đàn bà rõ ràng lúc nãy đang lên đỉnh, dư âm đến bây giờ vẫn còn.
Lúc ăn cơm, Dương Thần cũng không còn tâm tư như mọi ngày, luôn luôn để mắt về phía Triệu Hồng Yến, tuy rằng chỉ trong lặng lẽ, nhưng đối với Triệu Hồng Yến lúc này lại vô cùng mẫn cảm, cô mơ hồ nhận thấy một điều gì đó.
Khi ánh mắt của Dương Thần và Triệu Hồng Yến chạm nhau, cả hai đều vội vàng quay mặt đi.
Dương Thần dở khóc dở cười, trước mặt cha mẹ của người ta, lại có mẹ vợ bên cạnh, hắn lại liếc mắt với Triệu Hồng Yến, giống như là một đôi nam nữ đang vụng trộm vậy.
Muốn trách chỉ có thể trách, lúc ở bên ngoài nghe được tiếng nhu nhuyễn của đàn bà quá là hấp dẫn, hắn lại tự nghĩ đến những cảnh tượng phong tình, khiến trong đũng quần cũng đang luôn trong tình trạng căng phồng.
Nếu như lúc trước hắn còn đang làm ở Phòng quan hệ của công ty Ngọc Lôi, lúc mà đang có dự định kết hôn giả với Lâm Nhược Khê, mà phát hiện ra bí mật của người đàn bà này, chắc chắn là sẽ có ý nghĩ khác, nhưng bây giờ, hắn khó khăn lắm mới cùng gia đình Nhược Khê hòa hảo, lại còn đang thúc tiến tình cảm giữa những người đàn bà, nếu như bây giờ lại muốn thịt luôn Triệu Hồng Yến, vậy thì chẳng khác gì ăn cỏ trong tàu của Lâm Nhược Khê.
Nếu như Lâm Nhược Khê biết được, thì Dương Thần cũng cảm nhận được cái chết đang gần kề.
Cho nên, hai người ăn trong yên lặng, bữa cơm tối cũng như thế mà kết thúc.
Cơm tối xong, lão Triệu bảo con trai chuẩn bị một túi to gạo nếp và lá dong, tiện tặng thêm túi bánh chưng, còn viên gạo nếp mà Lâm Nhược Khê thích ăn thì tự Dương Thần chọn, hơn nữa lại còn gói vào một chiếc hộp rất đẹp.
Lúc tiễn Dương Thần và Mã Quế Phương ra cửa, Triệu Hồng Yến cũng miễn cưỡng cười một cái, nhưng trong đôi mắt là một ánh nhìn phức tạp khiến cho Dương Thần không dám nhìn cô.
Trên đường đưa Mã Quế Phương về nhà, Dương Thần không tránh khỏi nói một vài lời nịnh nọt, khiến cho mẹ vợ vui, một cơ hội thắt chặt tình cảm như vậy sao Dương Thần có thể bỏ qua cơ chứ.
Bước vào đến trong nhà, đám đàn bà trong nhà cũng vừa ăn cơm xong chưa lâu, vẫn còn đang ngồi lại cùng nhau xem bộ phim Hàn Quốc mới.
Bây giờ Trinh Tú đã được nghỉ hè, vẫn còn đang đợi giấy báo, cũng đang gia nhập vào đoàn “một bên xem phim, một bên lau nước mắt”, không những thế bản bản tính mít ướt của con gái lại còn biến nó thành một fan trung thành.
Quả thực Dương Thần không hiểu nhìn tên phim cũng biết rõ là một bộ phim đầy bi kịch, ấy thế mà vẫn khóc như mưa, tại sao con gái lại thích xem những loại phim tình cảm ướt át như thế.
Nhìn thấy Dương Thần mua về gạo nếp và lá dong trở về mới phân tán sự chú ý đối với bộ phim.
– Nào, cô đưa gạo nếp cho tôi để tôi mang đi ngâm.
Vú Vương vui mừng cầm lấy túi gạo nếp nói.
Dương Thần có chút buồn bực nói:
– Ngâm ngay bây giờ à? Ngâm luôn tối nay sao?
Quách Tuyết Hoa nói:
– Thời gian cũng không còn nữa, gói xong thì mang đi luộc, sáng ngày mai là có cái ăn rồi, không cần phải đợi đến ngày mai.
Dương Thần không có ý kiến gì nữa, dù gì thì hắn cũng chẳng biết gì, đưa đồ cho bà Vương xong, liền định lên lầu đi tắm.
– Đợi đã.
Lâm Nhược Khê cầm khăn tay lau khóe mắt, bước đến nói:
– Em có một chuyện muốn nói cùng anh, ngày mai em phải đi tham gia lễ khởi công phòng thực nghiệm cùng với cô Jane, địa điểm là trong trường đại học Trung Hải, đến lúc đó anh cũng phải đi.
Dương Thần vừa nghe, cười gượng nói:
– Sao anh cũng phải đi? Anh đang làm cho công ty giải trí, sao những việc như thế này anh cũng phải đi?
Dương Thần kêu khổ trong lòng, hắn đang nghĩ cách tránh chạm mặt với Triệu Hồng Yến và Jane để cái tà ý kia không được phép thiêu đốt, sao bây giờ lại thành tự dâng vào miệng cọp vậy?
Lâm Nhược Khê bất mãn nói:
– Đầu tiên anh quen thuộc cô Jane hơn tất cả mọi người, theo phép lịch sự mà nói cô Jane từ xa lặn lội đến đây thì anh cũng nên nể mặt, thứ hai, nếu như cô Jane biết anh không đi, thì sẽ hiểu lầm là em quản lý anh, vậy thì cô Jane sẽ coi em thế nào đây?
Dương Thần do dự một lát, cười nói:
– Nhược Khê yêu quý, sao cứ liên quan tới chuyện làm ăn, thì đầu óc em lại khôn khéo đến thế, chỉ số tình cảm không ngừng tăng cao.
– Hừ, dù thế nào thì anh nhất định cũng phải đi, hơn nữa chỉ được đến sớm, không được phép đến muộn.
Lâm Nhược Khê đánh phách nói.
Dương Thần bất lực thở dài một tiếng gật đầu, bây giờ chỉ có thể tự hắn tránh tiếp xúc triệt để với hai người đàn bà đó.
Nói xong chuyện công việc, Lâm Nhược Khê đột nhiên miệng mấp máy, chuyển tông giọng nói:
– Viên gạo nếp của em đâu?
– À.
Dương Thần chỉ tay về phía gian bếp.
– Trong cái túi vú Vương cầm đi ấy.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới nở một nụ cười mãn nguyện, vẫy vẫy tay:
– Không có chuyện gì rồi, anh lên lầu đi.
Dương Thần cứ nghĩ sẽ còn chút khen thưởng gì nữa, nhưng kết quả này khiến hắn lại được một phen thất vọng.
Đợi khi trở về phòng, đang lúc Dương thần định cởi quần áo đi tắm, thì tiếng di động lại kêu lên.
Dương Thần cầm lấy nhìn vào số điện thoại, là từ Anh gọi tới, nhưng lại là số không quen biết, trong lòng Dương thần có chút nghi ngờ nghe máy.
– Ai.
Dương Thần dùng tiếng anh hỏi.
– Tiểu Thần Thần yêu quý, là em đây.
Bên kia là một giọng phụ nữ vui mừng kêu lên.
Dương thần nổi cả da gà.
– Catherine!
Dùng cách xưng hô cổ quái này cũng chỉ có mẹ của Jane, nữ vương xứ xở Wales thần thoại.
Catherine cười hả hê nói:
– Là em nhớ anh, anh về Trung Hoa cũng không gọi điện thoại cho em gì cả, vui đùa với người ta xong là không thèm để ý gì nữa, thật là đau lòng quá đi.
Dương Thần thở một hơi lạnh ngắt, nội dung và ngữ khí như vậy khiến cho hắn vừa lạnh hết người lại vừa nóng ran, cười đau khổ nói:
– Không có chuyện gì thì em sẽ không gọi điện thoại cho anh, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì.
Catherine có chút do dự nói:
– Không ngờ anh vẫn còn rất hiểu em đấy chứ.
– Chỉ cần em không điên thìanh có thể hiểu được.
Dương Thần nói.
Catherine đột nhiên chuyển giọng, vô cùng nghiêm túc, trong giọng nói có chút kiêu ngạo và uy nghi nói:
– Dương Thần, Jane đi Trung Hải, em muốn cô ấy trở về Wales, anh không để ý chứ?
Dương Thần kinh ngạc nói:
– Ý gì vậy? Lẽ nào là Jane bỏ trốn đến Trung Hải sao? Cô ấy đã làm gì?
Sớm đã biết tự dưng Jane đến Trung Hải không hề bình thường, quả nhiên là không đơn giản như thế.
Catherine thở dài một tiếng, giọng nói nặng nề, so với ban nãy như hai con người hoàn toàn khác biệt.
– Nha đầu ấy à, vì muốn trốn chạy hôn ước sắp đặt với hoàng thất Rothschild, đã “mượn” bản nghiên cứu kế hoạch của học sinh nó chạy sang bên anh rồi, bây giờ em rất khó xử, gia tộc Rothschild rất tức giận, nhưng bây giờ anh đang ở Trung Hải, mấy ngày nay chúng ta đang ngồi với nhau bàn bạc phải làm như thế nào, nếu như cho người đón Jane về Wales, không biết là anh có đồng ý với cách làm của chúng em không?
Dương Thần ngẩn người một lúc lâu, trầm giọng nói:
– Cô ấy đã cứu mạng giúp anh lấy lại cuộc sống, nếu như không phải cô ấy tự nguyện, bất cứ ai cũng không thể ép cô ấy làm những việc mà cô ấy không thích.
Catherine ở đầu dây bên kia im lặng, sau cùng nhè nhẹ thở dài một tiếng.
– Em và Edward đã sớm liệu đến là anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn cho nên đến giờ vẫn không dám làm gì, đứa con kia còn thông minh hơn kẻ làm mẹ như em, nó biết rằng chỉ cần nắm chắc anh thì chúng em sẽ không dám làm gì cả.
– Anh chỉ là đang luận sự, tuy rằng anh không biết đối tượng kết hôn mà em tìm cho cô ta là ai, nhưng cũng nên tôn trọng ý kiến của cô ấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2020 03:29 (GMT+7) |