Sự việc còn chưa kết thúc, thứ đó lại bay tiếp hướng đến một phụ nữ, những người khách khác vì những chất thải dơ bẩn vẩy tung ra áo quần đều bị bám dính không ít.
Những bảo vệ hoàn toàn phát điên lên rồi, những vị khách này đều đã trả với giá cao để đến đây tiêu tiền, như vậy không phải phá hỏng danh tiếng của cửa tiệm này sao?
Những người đến xem càng lúc càng nhiều, rất nhiều người vốn là khách trong hội sở đều vội chạy ra xem kịch vui.
Trong đó, những bạn học cũ đang đợi Vi Đình Cáo và Thái Nghiên ở bên trong, khi nhìn thấy như vậy, người làm cho hội sở trở nên điên cuồng, lại là vị lãnh đạo mà bọn họ đợi đã lâu, đều há hốc mồm.
– Đó không phải là tiền bối Vi Đình Cáo sao? Anh ấy bị sao vậy…
– Giả vờ không quen biết, tôi nghĩ tiền bối Vi có lẽ áp lực công việc quá lớn, có chút vấn đề về thần kinh…
– Hay là chúng ta chuồn trước đi…
Những cô cậu vốn còn muốn nịnh nọt Vi Đình Cáo đã lặng lẽ trốn ra phía sau.
Ánh mắt Vi Đình Cáo liếc qua, giận đến nỗi răng run cầm cập, nhưng cũng không còn tâm trạng để giải thích, ý nghĩ duy nhất của anh chính là muốn lập tức chuồn đi.
Một đòn quét ngang mãnh liệt, đẩy mấy tên bảo vệ ra, Vi Đình Cáo cũng không quan tâm đến Thái Nghiên đã đi cùng đến đây, vọt nhanh ra bãi đậu xe, định lái xe rời khỏi.
Đằng sau một đám người la hét chửi bới, tiếng phụ nữ trẻ con khóc, bảo vệ lập tức đuổi theo, bất chấp những thứ đó trên mặt trên người, hận đến muốn lột da “thằng điên” này.
Nhưng mà, lúc Vi Đình Cáo chạy đến bãi đậu xe thì mọi thứ đều tiêu rồi.
Xe đâu mất rồi?
Chiếc Infiniti đại SUV màu đen, vừa mới đậu ở đây kia mà, đột nhiên không chút dấu vết, hiển nhiên là đã bị ai lấy mất rồi.
Nhưng, chìa khóa xe vẫn còn trong tay mình mà?
Theo phản xạ, Vi Đình Cáo đưa tay sờ túi quần, lập tức mặt mày choáng váng.
Túi quần bò vẫn rõ ràng không bị gì, nhưng chiếc chìa khóa đã không cánh mà bay.
Vi Đình Cáo không thể tin được, lúc nãy tuy đánh nhau kịch liệt, nhưng cũng không thể đánh mất chìa khóa được, nếu như chiếc chìa khóa bị rơi xuống đất thì mình phải biết được chứ.
Không đợi cho anh ta nghĩ ngợi lâu, toàn bộ bảo vệ đã ập đến, lần này Vi Đình Cáo không còn nơi nào để trốn nữa, liền bị một nhóm quân xuất ngũ áp đảo đè xuống đất.
– Thả tôi ra… tôi… tôi là cảnh sát hình sự mà…
Các nhân viên an ninh sao mà tin lời anh ta được, một trong số đó liền cởi chiếc áo vét chụp vào đầu anh ta.
Đến đây, một màn kịch dở khóc dở cười mới chấm dứt, không cần biết Vi Đình Cáo gào thét như thế nào, các nhân viên an ninh không nói một lời giơ tay đánh gục anh ta, sau đó gói gô đưa tới bệnh viện tâm thần.
Sau một trận dọn dẹp trước cửa hội sở, mọi người ai nấy về nhà.
Thái Nghiên cùng một nhóm bạn học hoang mang thất sắc sau một phen can thiệp mờ mịt, ai nấy cũng đều không muốn ở lâu, ai về nhà nấy.
Đợi mọi người đi hết, chiếc Infiniti màu đen vốn dĩ đã biến mất lại đột nhiên xuất hiện từ bãi xe đằng xa chạy chậm chậm ngừng trước mặt của Thái Nghiên.
Cửa xe mở ra, ngồi phía sau tay lái, lại là ông đạo diễn Dương Thần đang cười đắc ý sau khi phim đã được diễn xong.
Thái Nghiên thờ ơ lườm người đàn ông một cái, sau đó nhẹ nhàng leo lên xe, và đóng cửa lại.
– Tôi biết ngay là tên xấu xa này mà, đến sớm cũng không chịu xuất hiện, nấp vào một chỗ đi chơi xỏ người khác, làm tôi hết cả hồn… Lần này Vĩ Đình Cáo đúng là mất mặt quá thể, tôi đoán rằng anh ta cũng không dám nói với bố mẹ mình, cảnh sát quốc tế mà biết được chuyện anh ta làm, sẽ không ai dám nhận anh ta đâu.
Tuy Thái Nghiên ngoài miệng thì nói Dương Thần không tốt, nhưng trong lời nói thì đầy vẻ hân hoan, cái tên Vĩ Đình Cáo tuy là trưởng bối, nhưng gặp mặt mấy hôm nay, cô chỉ thấy anh ta cao ngạo lớn lối, không hề có điểm nào có thể lấy lòng người khác, còn nghĩ rằng muốn lợi dụng mình nữa, nếu như không phải vì công việc và thân phận, đàn bà con gái tất nhiên là không muốn gặp anh ta nhiều rồi.
Đương nhiên, chuyện về khoảng cách quá lớn giữa hắn ta và người đàn ông mình chọn cũng có chút dính dáng gì với nhau.
Dương Thần vừa khởi động xe, hướng ra con đường lớn ngoài kia, vừa nói:
– Việc này rốt cục cũng kỳ lạ thật, phải để anh ta nếm mùi một chút, qua một thời gian sẽ được thả ra thôi, cảnh sát quốc tế chỉ cho rằng anh ta bị hãm hại thôi, không đến nỗi không nhận anh ta đâu.
Thái Nghiên gật gật đầu, vẻ mặt hiếu kỳ nói:
– Anh yêu, anh có thể nói cho em biết anh làm thế nào vậy?
Dương Thần khẽ nhích lông mày, ngón tay chỉ vào má bên phải của mình.
Thái Nghiên hiểu ý, cô choàng người qua, ra sức hôn một cái vào má của người đàn ông.
“Hê hê”.
Dương Thần cười ngọt ngào:
– Thật ra cũng không có gì, chỉ là điều động khí huyết trong cơ thể anh ta, không ngừng kích thích trung kịch huyệt của anh ta, quan nguyên huyệt, huyệt thận, sau đó lại kích thích huyệt đại tràng kinh, hợp cốc huyệt, duyện hương huyệt, khúc trì những chỗ huyệt ấy, những chỗ huyện này đều có chức năng hỗ trợ tiêu hóa, chỉ cần liên tục kích thích đồng thời, anh ta không rối loạn tiêu hóa mới lạ.
Thái Nghiên chớp chớp mắt, luôn hướng xuống đường:
– Đó là nội công sao? Chị cũng biết thứ này đúng không?
Dương Thần lắc đầu:
– Cũng không thể coi là nội công được, anh cũng không biết mình đã dùng năng lực nào nữa, chỉ cần biết là làm được thôi, nguyên nhân anh không thể nói được… Trước mắt với khả năng của cô ấy thì vẫn chưa làm được đâu.
– Vậy chìa khóa thì sao? Anh lấy chìa khóa lúc nào vậy?
Thái Nghiên lại hỏi.
Dương Thần vươn tay ra, huơ huơ trước mặt người phụ nữ, sau đó như bắt lấy không khí.
Đột nhiên, một chiếc chìa khóa với xâu trang trí hình cây mã tấu Thụy Sĩ màu đỏ từ trong không khí đã xuất hiện trong tay của Dương Thần, trong như một pha ảo thuật cận cảnh.
Thái Nghiên hoang mang nhìn một hồi, liền sờ tay vào túi quần của mình.
– Đây… Đây không phải là xâu chìa khóa của em sao? Sao anh có thể làm được?
Dương Thần nhún vai:
– Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh cũng không rõ nữa, chỉ biết mơ hồ là anh có thể làm được thôi.
Thái Nghiên đầy vẻ ngưỡng mộ chu chu môi:
– Nếu như em cũng lợi hại giống như anh thì hay quá, lúc bắt tội phạm, sẽ không sợ súng sợ đạn nữa, sẽ cực kỳ nhẹ nhàng.
Dương Thần dở khóc dở cười.
– Em thật là… Hình trang trí xâu chìa khóa sao không chọn thứ dễ thương hơn, lại móc cái mã tấu Thụy sĩ cũng không nói làm gì, sao lại nhất định mê cái ngành cảnh sát tới cùng, anh thà để em giống như Nhược Khê làm ăn bận rộn tối ngày, cũng không muốn thấy em ngày ngày đối mặt với tội phạm như thế.
“Hứ”, Thái Nghiên bất mãn nói:
– Bà xã anh là nhất, tuy em là cảnh sát, hàng tháng lãnh lương công chức viên, nhưng đó là lý tưởng nghề nghiệp của em, ngày xưa vì bộ mặt của gia đình, cũng vì muốn giảm bớt áp lực cho chị, bây giờ thì em thật lòng yêu thích nó, mỗi lần bắt được tội phạm thì em thấy rất vui.
Dương Thần đưa tay nựng mặt người phụ nữa:
– Anh đâu có xem thường em chỉ là em đừng làm tổn thương mình là được rồi, nếu như gặp nguy hiểm thì em phải báo anh biết ngay, nếu như em bị thương vì công việc thì cho dù phải đập nát cái sở cảnh sát này anh cũng không để em tiếp tục làm đâu.
Thái Nghiên mím mím môi, nhíu mày hỏi:
– Có thật không?
– Hả, cái gì mà thật không?
– Nếu như em bị thương thì anh sẽ đập nát sở cảnh sát sao?
Thái Nghiên hỏi.
Dương Thần cười nhẹ:
– Em tưởng anh không dám sao, chẳng lẽ em không biết, anh chính là tên tội phạm nguy hiểm nhất trên thế giới, chỉ là… Không ai có thể bắt anh thôi.
Thái Nghiên cười khanh khách:
– Tuy rằng anh mà làm thế nhất định em sẽ rất giận, nhưng nghe anh nói thế, em rất vui.
– Có phải người phụ nữ nào cũng thích nghe những lời khoác lác đường mật hay không nhỉ?
Thái Nghiên lấy lại xâu chìa khóa từ tay Dương Thần, cười ngạo nói:
– Người khác thì em không biết còn em thì rất vui.
Dương Thần đưa tay quàng qua vai người phụ nữ, làm cho Thái Nghiên phải kề sát bên mình, hơi nghiêng đầu qua, nói nhỏ vào tai của Thái Nghiên:
– Cô bé, anh làm cho em vui, thì em cũng phải làm cho anh vui.
Một bên khuyên tai óng ánh của Thái Nghiên nóng bừng lên, cô thì thào:
– Phải làm sao để anh vui đây…
Bây giờ anh sẽ lái xe đưa em đến một chỗ rất thú vị, ít nhất phải nửa tiếng đồng hồ, em phải ở trên xe để…
Dương Thần líu tíu nói một đống lời đường mật, nói đến đoạn sau Thái Nghiên đột nhiên lắc mạnh đầu, mặt đỏ bừng mà nói:
– Không chịu, nếu để người khác thấy được thì bẽ mặt lắm?
Dương Thần khựng lại:
– Anh tưởng em sẽ cự tuyệt liền chứ.
Thái Nghiên chu mỏ:
– Làm tiểu tam thì đâu có quyền gì cự tuyệt đại gia như anh chứ, hơn nữa cũng đâu phải là đại cô nương mới xuất giá lần đầu đâu chứ…
– Ha ha, cô bé ơi, em không thử nghĩ xem, nếu như để người khác nhìn thấy, thì người đầu tiên không vui chính là anh đây, anh đâu thể để người khác có thành kiến với mình, chẳng lẽ em không tin vào bản lĩnh của anh sao?
Dương Thần cười mê hoặc nói.
Thái Nghiên do dự, cắn nhẹ làn môi mỏng, ba quang lưu chuyển, gương mặt tràn đầy thẹn thùng.
Lúc đó, vừa đúng lúc xe đang đi vào đường quốc lộ.
Dương Thần điều chỉnh xe tự động tuần hành định, sau đó thả lỏng chân ga, dời lưng ghế ngã ra sau.
Không gian bên trong chiếc Infiniti không nhỏ, huống hồ QX56 vốn dĩ là siêu xe, ghế bằng da thật sau khi ngả về phía sau, phía trước dư một khoảng trống rất lớn.
Dương Thần dang chân ra một bên, lộ ra một chỗ lớn.
Thái Nghiên vẻ mặt nhăn nhó như cầu xin:
– Thật sự xấu hổ lắm…
– Nếu không thì em lái xe nhé, anh sẽ giúp em vui vẻ? Anh không sợ xấu hổ đâu.
Dương Thần cười ma mãnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Nghiên lập tức nóng bừng, ánh nhìn tình tứ, lẩm bẩm vài tiếng:
– Để em vậy, thật xấu hổ mà…
Nói xong, thân hình của người phụ nữa từ chỗ ghế bên cạnh bò đến trước mặt Dương Thần, sau đó nửa thân dưới ngồi xuống, toàn thân đã ở yên giữa hai chân của Dương Thần.
Dương Thần vốn chỉ mặc chiếc quần đùi, lúc đó đường cao tốc cũng chẳng có bao nhiêu xe, tay cũng không cần vịn vô – lăng, vì thế hai tay thoăn thoắt kéo chiếc quần đùi xuống, nửa thân dưới không còn mặc gì hết.
Thái Nghiên đối với người đàn ông hư đốn này vừa yêu lại vừa hận, đến việc lái xe mà cũng nghĩ ra cái trò này, nhưng mà bản tính của cô vốn cũng có chút nổi loạn, thâm tâm lại cảm thấy có chút thích thú, chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới ậm ừ chấp nhận cái trò hoang đường này của Dương Thần.
Rất nhanh, trước mặt Thái Nghiên bây giờ chỉ còn lại cái vật oai vệ hiên ngang của Dương Thần, hình như trong đêm tối còn có chút hơi ấm.
Dương Thần mở rộng hai chân, cái mông trơn trịa ngồi trên chiếc ghế da, một tay cầm lấy vô – lăng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người yêu:
– Cô bé, chỉ còn độ khoảng hai mươi lăm phút nữa là tới rồi, trước khi đến anh tin là em có thể hoàn thành nhiệm vụ này…
Thái Nghiên than oán liếc hắn một cái:
– Nếu như anh đưa em đến một nơi không vui, em sẽ cắn đứt tên xấu xa như anh cho xem.
– Chà chà, đến nũng nịu mà cũng lớn lối, càng ngày anh càng thích em đấy, nhưng mà, phải tranh thủ thời gian đã nào… Ây da…
Không đợi Dương Thần nói xong, Thái Nghiên liền cầm lấy cái vật dài nóng hổi, xem đêm tối cô mở rộng đôi môi mộng đỏ, ngậm vào miệng…
Đèn đường sáng rực phần lớn bên lề đô thị, chiếc siêu xe màu đen đậu thẳng tắp ven theo hướng đông nam đằng xa, không ai cho rằng, cảnh tượng trong xe, cũng sinh động hương sắc như vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2020 03:29 (GMT+7) |