– Ngài có muốn dùng cơm không ạ?
Shary vừa nghĩ đến món tiền thưởng một trăm vạn của mình thì cả ngày vui vẻ như chú chim sơn ca, nhìn thấy Dương Thần liền ân cần dịu dàng hỏi thăm lấy lòng.
Dương Thần thản nhiên véo một cái vào mông của cô gái, qua lớp tất chân mỏng manh cảm nhận rõ ràng sự mịn màng của da thịt:
– Đem tất cả những món ngon nhất ra đây, ta đói sắp chết rồi đây.
Shary thực ra đã từng bị Dương Thần “ăn” rồi, lúc đầu còn phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại nghĩ đến những lợi ích mà Dương Thần đem lại nên cũng ngoan ngoãn chấp nhận, không ngờ Dương Thần thực sự muốn ăn cơm, sau một thoáng sửng sốt kinh ngạc đã nhanh chóng xuống bếp nấu đồ ăn.
Trong lúc Shary chuẩn bị đồ ăn, Dương Thần ngồi trên sô – pha cạnh chiếc điện thoại, nhấc máy, quay số…
Sau khi điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của Macedoni đầy nghi hoặc:
– Minh Vương, tại sao sau đêm hôm đó ngài liền bặt vô âm tín, số điện thoại này… là từ Mỹ?
Dương Thần ừ một tiếng:
– Chi tiết mọi việc ngươi không cần biết, ta không sao cả, gọi cho ngươi là vì muốn ngươi giúp ta điều tra tư liệu của một người. Chờ ta ăn cơm tối xong thì báo lại với ta… Bởi vì tên đó và Mossad của các ngươi có quen biết, có lẽ cũng không khó để điều tra ra.
– Xin cứ căn dặn.
– Robert, Müller.
– Cục trưởng FBI.
Macedonia hỏi lại giọng thất thanh:
– Minh Vương, ngài muốn tấn công phía Mỹ? Cái này… Không phải từ trước đến nay ngài không tham gia vào chuyện tranh chấp chính trị hay sao?
– Ngươi lại nghĩ đi đâu vậy. Chỉ là ông ta tặng cho ta quá nhiều “ân huệ” nên ta chỉ muốn nhắm vào một mình ông ta mà thôi, ngươi hiểu chưa?
Macedonia thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
– Tôi luôn sẵn lòng dốc sức phục vụ ngài, đúng là không khó để điều tra, tôi sẽ đi xác nhận lại, ngài cứ từ từ thưởng thức bữa tối.
Vì Christine đúng lúc có việc bận không thể về nhà ăn cơm tối, nên Dương Thần mới có cơ hội một mình nhàn nhã vui vẻ.
Shary tuy rằng còn trẻ, nhưng là nữ tì duy nhất có đẳng cấp thế giới, nên tay nghề cũng không hề tầm thường, nếu không đã không được hắn chọn trong vô số người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã bày cả một bàn thức ăn đầy đủ từ món khai vị đến món tráng miệng.
Dương Thần ăn hai miếng thịt bò lớn, ăn thêm nửa con vịt quay, thêm mấy lát xúc xích Nga, lại uống thêm cả nửa chai sâm banh.
Lúc ăn cơm, Shary luôn ở bên cạnh hầu hạ tận tình, luôn tay tiếp thịt, rót rượu, thỉnh thoảng hai tay cô khép lại, khiến cho khe ngực trở nên sâu hun hút, hai trái đào cũng đặc biệt trở nên sinh động cuốn hút.
Dương Thần ăn xong chiếc bánh nho khô, liếm liếm ngón tay, nửa như cười nửa như không hỏi:
– Shary, cô vẫn không nghĩ sẽ có gì đó khác với ta sao?
Shary vừa nghe, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng khó nói, cô không nghĩ Dương Thần có thể nói thẳng ra như vậy, nhưng đôi mắt lại chớp chớp vẻ quyến rũ:
– Nếu ngài muốn, tôi rất sẵn lòng…
– Nếu ta không trả tiền thì sao?
– Hả?
Shary ngẩn người, chớp chớp mắt, một lúc sau mới ngại ngùng nói:
– Không thể nào, chắc chắn là có.
Dương Thần cười sảng khoái, vỗ vỗ bàn, có chút luyến tiếc nói:
– Đáng tiếc không thể như cô mong muốn rồi. Ta muốn ra ngoài đi dạo, hôm nay ta không cần có đàn bà bên cạnh, lần sau nhé.
Nói xong, không buồn để ý đến dáng vẻ hụt hẫng của Shary, hắn rời chỗ ngồi đi vào phòng trên tầng hai.
Thực ra, Dương Thần cảm thấy đều là phụ nữ, nhưng cơ thể của Shary so với sự mềm mại trên cơ thể của Hsiao Chih quả thực có sự khác biệt quá lớn. Cho nên cũng không mấy có hứng thú, chỉ là đã làm tổn thương đến tấm lòng của người ta, nên cho người ta một chút hy vọng cũng tốt.
Cùng lúc đó, ở đặc khu Washington – Mỹ, cao ốc Hoover được canh phòng cẩn mật như thành lũy bằng đồng, đây chính là Tổng cục điều tra liên bang của Mỹ.
Tòa nhà được xây dựng từ những năm 70 của thế kỷ 20, là nơi khiến các quốc gia trên thế giới luôn có cảm giác mơ hồ về nó. Nhưng trên thực tế, những con người làm việc trong tòa nhà này, trái lại chẳng có gì đặc biệt, bọn họ nhận lương công vụ như những nhân viên bình thường khoảng từ 3, 4 mươi nghìn đô la Mỹ đến mười mấy nghìn đô la Mỹ một năm, lái một chiếc xe hiệu Nissan đi làm, thỉnh thoảng cũng bị trừ lương vì đi làm muộn.
Là Cục trưởng, Robert có thể được xếp vào loại tương đối ôn hòa, công việc cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này cũng gần mười giờ đêm, nhưng trong cao ốc Hoover, trong mấy gian phòng chủ chốt, đèn vẫn sáng trưng.
Canh gác trong ngoài cẩn mật ở những nơi kín đáo, đấy không phải là những binh lính thông thường của Mỹ, mà toàn là những đặc công tinh nhuệ thân thủ phi phàm. Đương nhiên, nếu như bạn không tỉ mỉ quan sát, thì sẽ không thể phát hiện ra họ.
Vị trí cơ mật trong tòa nhà, nằm bí mật sâu trong lòng đất khoảng 30 mấy mét. Lúc này vọng ra tiếng gầm gừ điên cuồng của một người đàn ông.
– Nói, nói mau, ta hỏi các ngươi, người đâu rồi? Hai đội quân tinh nhuệ của Đội đột kích Hải Báo cho dù có chết hết cũng phải để lại một vệt máu chứ?
Trong căn phòng dưới lòng đất, dưới ánh đèn sáng trưng, cái đầu trọc của Robert bóng loáng, hai tay ra sức đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang mạnh mẽ.
Vài tên chỉ huy của cục điều tra và phụ trách chỉ huy quân đội đứng trước mặt Robert cách chừng hai ba mét, cúi đầu, im thin thít.
Nửa giờ trước, người phụ trách kế hoạch ở Los Angeles sau nhiều lần xác nhận, chuyển tin tức đến nói mục tiêu đã biến mất, toàn bộ đội quân xuất kích cũng đều mất tích, Cao Thiên Viên phía Nhật cũng mất tích.
Kết quả như vậy là điều mà không ai có thể dự đoán trước được.
Từng nghĩ qua việc Dương Thần có thể chạy thoát, hay có người cố ý phá hoại kế hoạch này, nhưng lại không hề nghĩ tới rằng từng ấy con người có thể bốc hơi hết không chút dấu vết.
– Cục trưởng, xin ngài bớt giận, tuy chúng ta chưa tìm ra tung tích của ai cả, nhưng cũng chưa thể khẳng định kế hoạch của chúng ta đã thất bại. Năng lực của hắn đã không mạnh như trước nữa, cho dù lần này có chạy thoát, nhưng đối với chúng ta cũng không phải không có lợi gì.
Một viên quan chỉ huy phân tích.
Robert lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
– Ngươi là lợn à? Điều này còn đến lượt ngươi nói với ta hay sao? Ta nóng lòng muốn bắt được hắn là vì nếu như để các quốc gia khác biết được hắn không còn bản lĩnh như xưa, thì các thế lực sẽ điên cuồng đánh nhau để tranh giành hắn. Ngươi có biết hắn có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với toàn thế giới không hả? Ai có được hắn, sẽ có được khối tài sản lớn đến mức không ai có thể tưởng tượng hết được. Lũ ngu xuẩn các người, đến một phế nhân đã mất đi năng lực như hắn mà cũng không bắt được?
Vài viên quan chỉ huy và quan quân ánh mắt lộ vẻ bất mãn, dù sao cũng không phải do họ đích thân chỉ huy trận này, chỉ phái hai gã của Blue Storm đi thực thi nhiệm vụ này, là do bản thân quá mức chủ quan. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, bởi đây là nơi địa vị có sự phân biệt rõ ràng.
Ngay lúc Robert còn định chửi bới thêm vài câu nữa, thì ở cửa phòng làm việc, một nhân viên kỹ thuật mồ hôi nhễ nhại chạy vào, nói lớn:
– Cục trưởng, xin thứ lỗi tôi đã cắt ngang. Hệ thống của chúng ta đột nhiên bị hacker tấn công, bây giờ toàn bộ hệ thống đều bị tên đó khống chế rồi ạ.
– Cái gì?
Lần này, toàn bộ nhân viên cao cấp của cục điều tra có mặt trong phòng làm việc đều quay người nhìn ra ngoài, không tin vào những gì vừa nghe được.
Robert mặt mày tối sầm, toàn thân run lên bần bật, nghiến răng nói:
– Chết tiệt! Quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi, theo ta ra ngoài!
Nói xong, dẫn theo một đám thuộc hạ, vội vã chạy đến phòng theo dõi trung tâm.
Một căn phòng lớn như sân bóng rổ, tất cả đều là hệ thống thiết bị điện tử công nghệ cao, vô số màn hình đang phát sáng, có trên trăm nhân viên kỹ thuật, luân phiên nhau làm việc 24/24 giờ.
Nơi này, mới thực sự là bộ não của Cục điều tra.
Vốn dĩ mọi thứ đều sắp xếp ngay ngắn và có trật tự, nhưng lúc này mặt mũi ai ai cũng tối sầm chạy đi chạy lại toán loạn, các kỹ thuật viên điên cuồng gõ bàn phím. Nhưng tuyệt nhiên không hề có tác dụng gì cả.
Trên vô số các màn hình lớn nhỏ, không phải là các tiết mục giải trí đêm khuya của các quốc gia khác nhau, thì là các bản tin thời sự, đủ các thứ ngôn ngữ quỷ quái, hỗn loạn như khu chợ ngầm dưới mặt đất vậy.
– Các ngươi đều là một lũ vô dụng à? Đường đường là Tổng cục của Cục điều tra liên bang lại có thể bị hacker… Những tin tức bí mật của chúng ta còn gì đáng tin nữa?
Robert phẫn nộ tột đỉnh, đây rõ ràng là cái tát đau đớn lên bộ mặt của Cục trưởng cục điều tra là ông ta.
Ông ta luôn ngồi vững trên cái ghế của mình thảnh thơi câu cá, chính là vì không hề để xảy ra bất kỳ sai sót gì, nếu không nắm chắc phần thắng, ông ta tuyệt đối không ra tay.
Nhưng lúc này đây, khó có thể nghĩ ra cách gì để ra tay trước nhằm chiếm thế thượng phong, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài, trong nháy mắt đã làm tiêu tan hết danh tiếng của bản thân trong mắt mọi người.
– Ngài Cục trưởng, xin ngài đừng lo lắng quá, hacker tấn công chúng ta lần này hình như không phải vì muốn cướp các văn kiện cơ mật của chúng ta, chỉ là… chỉ là muốn sử dụng các thiết bị của ta để liên kết một số tín hiệu, có lẽ muốn thông qua chúng để chuyển đến chúng ta thông điệp nào đó.
Giám đốc kỹ thuật đứng bên cạnh cúi người giải thích.
Robert nặng nề hừ một tiếng:
– Dù sao cũng đã bị tấn công rồi, mà vẫn còn mặt mũi để nói với ta những chuyện này à? Nếu trên thế giới có hacker có thể xuyên thủng mạng lưới an ninh của Cục điều tra chúng ta, các người có biết điều này đồng nghĩa với việc gì không?
– Cục trưởng!
Lại một nhân viên kỹ thuật đột nhiên chạy đến, hoảng hốt nói:
– Chúng ta đã tìm ra tung tích của hacker… có lẽ… có lẽ…
– Nói mau! Có lẽ gì?
– Có lẽ là do Mossad của Israel làm.
Robert cùng đám thuộc hạ mặt mày xanh lét, Mossad ư? Đấy là một trong những tổ chức tình báo từ trước đến nay luôn có quan hệ tốt với Mỹ. Tại sao đột nhiên lại mạo hiểm gây hấn với phía Mỹ. Đây là một hành động khiêu khích phía Mỹ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2020 03:29 (GMT+7) |