Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 7 » Phần 23

Dương Thần - Quyển 7

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 23

Nếu đã hiểu nhầm người ta, Dương Thần cũng không suy nghĩ như con rùa rụt đầu, mặc dù biết rằng lúc này đi xin lỗi, Lâm Nhược Khê vẫn đang tức giận, nhưng phải có thái độ, vì thế Dương Thần bất chấp lấy rượu đỏ, trực tiếp đi nhanh lên lầu hai, bước đến cửa phòng Lâm Nhược Khê.

Sau khi suy tính để nói thế nào, Dương Thần cẩn thận khẽ gõ cửa phòng.

– Cốc, cốc, cốc…

Trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như không có người, nhưng Dương Thần có thể cảm nhận được, Lâm Nhược Khê ở bên trong, chỉ là không có bất kỳ phản ứng gì.

Dương Thần không biết làm thế nào, mặc dù da mặt hắn dày, vẫn chưa đến mức không phân biệt được mức độ của sự việc, lúc này nếu cứ ép đẩy cửa đi vào, cho dù có thành tâm xin lỗi hay không, Lâm Nhược Khê sẽ vô cùng tức giận.

Dương Thần đành phải đứng ở cửa, thành khẩn nói:

– Nhược Khê, anh biết đã hiểu lầm em, là anh không đúng, em hãy rộng lượng, hãy tha thứ cho anh lần này, anh hứa lần sau tuyệt đối sẽ không còn việc không biết phân biệt sự thật rõ ràng khiến em nghi ngờ nữa.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, Dương Thần có chút hơi chán nản, hắn đứng đó cũng chỉ biết nói câu như vậy.

Im lặng đợi một lúc, Lâm Nhược Khê vẫn không có ý muốn mở cửa, Dương Thần đành phải uể oải bước về phòng của mình.

Trong đầu mọi thứ đều rối bời, vừa là vẫn chưa tìm cách giải quyết việc của Mạc Thiện Ny, bây giờ Lâm Nhược Khê khiến mình cảm thấy uể oải, Dương Thần bỗng nhiên nhận thấy mình đã thất bại thật sự.

Cả đêm nằm trên giường, cố nghĩ làm thế nào để được tha thứ, cho đến tận hôm sau thức dậy, đi xuống lầu, Dương Thần cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Nhược Khê, đang ngồi ở đó ăn sáng cùng với Trinh Tú.

Dương Thần đang muốn bước đến phía trước nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhược Khê hiện lên sự chán ghét, buông đũa xuống, đứng dậy, nói với vú Vương đang từ trong bếp đi ra:

– Vú Vương, con ăn no rồi, con đi làm trước đây.

Vú Vương sửng sốt:

– Tiểu thư, tại sao chỉ ăn có chút vậy.

– Con không thấy đói.

Lâm Nhược Khê thuận.

Miệng nói qua quýt, liền cầm lấy chiếc túi, quay người bước ra cửa.

Dương Thần giương miệng, những điều vốn muốn nói ra đều nuốt trở lại bụng, không ngờ Lâm Nhược Khê ngay cả mình cũng không nói câu gì, thật sự vô cùng buồn rầu.

Đôi mắt to chan chứa nước mắt của Trinh Tú xoay sang nhìn Dương Thần.

– Dương đại ca, có phải anh đã làm chuyện gì khiến chị Nhược Khê chán ghét, dường như chị ấy mỗi lần đều tức giận hơn cả trước đây.

Dương Thần im lặng liếc mắt nhìn Trinh Tú, nghĩ thầm rằng, cô ta có thể không giận sao, những chuyện tốt xấu trước đây của mình đều tin tưởng vào cô ấy, không ngờ lần này lại hấp tấp trực tiếp nghi ngờ nhân cách của cô ấy.

Trên đời này làm gì có thuốc hối hận, nếu có, Dương Thần dù cho khuynh gia bại sản cũng muốn làm một viên.

Vú Vương khẽ nhếch miệng khẽ lắc đầu, nhưng không nói câu nào, chỉ múc cho Dương Thần bát cháo gạo kê, ý như các con hãy tự mình giải quyết.

Dương Thần vô tri vô giác sau khi ăn xong bữa sáng, vốn định đưa Trinh Tú quay lại trường học, nhưng Trinh Tú lại từ chối, nói:

– Em không muốn nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ như quả mướp đắng của Dương đại ca.

Dương Thần trong lòng lại càng thấy rối rắm.

Không ai thương không ai yêu, Dương Thần đành phải đến công ty làm việc, nói ra, cũng mấy ngày không chính thức ngồi ở văn phòng, từ lúc việc ngôi sao Ngọc Lôi kết thúc, danh tiếng công ty cũng lên dần, rất nhiều việc đều đi đúng quỹ đạo của nó, có Vương Khiết cùng với Triệu Đằng lo việc trong ngoài, chức giám đốc của Dương Thần thoải mái thật sự.

Đến văn phòng, Dương Thần nhận ra rằng, An Tâm mấy ngày nay không gặp lại đi làm, một bộ váy liền quần màu vàng nhạt có nếp, lộ ra nửa bờ vai, cách trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc gọn ngàng được chải ở sau tai, khiến cho người phụ nữ vốn xinh đẹp mang khí chất càng hấp dẫn hơn, khiến cho Dương Thần hơi bất ngờ.

Ngồi trên chiếc ghế da của giám đốc Dương Thần, An Tâm đang dựa vào bàn lật xem tài liệu gì đó, so với Dương Thần là một tên ba lăng nhăng, An Tâm từ nhỏ đã được hun đúc thành tiểu thư tốt bụng, có dáng điệu của giám đốc hơn.

Nhìn thấy Dương Thần bước vào văn phòng, An Tâm ngẩng đầu mỉm cười thản nhiên.

– Anh thân yêu, anh tới muộn rồi.

– Anh có ngày nào không đến muộn sao.

Dương Thần bĩu môi.

Bước lên phía trước, kề sát vào hai má trắng nõn nà của An Tâm, cười nói:

– Anh còn không biết, bé cưng An Tâm có mặt thanh tú như vậy, nhìn như vậy, An yêu tinh muốn trở thành An tiên nữ, chậc chậc, thật sự không biết mặt nào hơn.

An Tâm khẽ bĩu môi:

– Yêu tinh làm nhiều rồi, ngay cả bản thân em cũng sắp biến thành yêu tinh rồi, để khiến những người bên cạnh anh thích em, bắt đầu từ hôm nay, ít nhất ngoại hình cần đứng đắn hơn chút.

Câu nói này mặc dù hơi mang tính trẻ con, nhưng Dương Thần nghe vào lỗ tai mình lại cảm thấy có chút cảm động.

Trước đây khi gặp mặt Quách Tuyết Hoa, vú Vương… lại bị Lâm Nhược Khê chứng kiến sự thân thiết giữa hai người, mặc dù mọi người không có ác ý gì với An Tâm, nhưng rất hiển nhiên, An Tâm cảm nhận được một sự xa lánh.

Cô nhất định là người thứ ba, cảm giác bất lực như vậy, khiến trước đây cô đều không có tâm sức để đi làm, đến để gặp mặt Dương Thần.

Bây giờ lại lần nữa trở lại làm việc, lại không có bất kỳ phàn nàn gì, chỉ có điều đã làm thay đổi dáng vẻ và khuôn mặt cô, hy vọng với vẻ đẹp của cô, có thể được mọi người chấp nhận.

Dương Thần giơ tay nhéo nhẹ trên khuôn mặt nõn nà của An Tâm:

– Cho dù em là yêu tinh hay là tiên nữ, anh đều thích.

An Tâm cười ngọt ngào, sau đó chỉ tay vào tài liệu nói:

– Lúc anh chưa đến, em đang xem cuốn sánh kế hoạch tuyên truyền ở cấp dưới trình lên, đó là về buổi biểu diễn ca khúc và cuốn chuyên tập được công bố của Tuệ Lâm, anh có muốn xem không?

– Buổi biểu diễn ca nhạc của Tuệ Lâm?

Dương Thần không ngờ rằng Tuệ Lâm đã bắt đầu thực hiện buổi biểu diễn ca nhạc nhanh như vậy, cô bé đó hiệu suất cũng quá cao.

An Tâm khẽ gật đầu.

– Tài năng của Tuệ Lâm bây giờ mặc dù không sánh được với một vài người nổi tiếng từ xưa, nhưng đồng thời với việc cô giành được sự thừa nhận với thực lực của mình, lại được sự giúp sức của ngôi sao Christine như vậy, hơn nữa với thân phận thần bí, khiến mọi người đều rất tò mò, vì vậy Tuệ Lâm với tài năng hoàn toàn có thể thực hiện buổi biểu diễn lại là người Yến Kinh, vì thế việc thực hiện biểu diễn ở Yến Kinh tất nhiên sẽ thành công.

Dương Thần mỉm cười với những đánh giá của An Tâm, Tuệ Lâm với thân phận thần bí, nhất định có liên quan đến Vân Miểu sư thái.

Lâm gia mặc dù không phải là nhà quyền quý như bốn gia tộc lớn, nhưng xuất thân là nhà quan lại, nếu con cái của Lâm gia bước vào giới nghệ thuật, tất nhiên sẽ không có lợi cho sự uy nghiêm của đất nước.

Vì thế, giới truyền thông và kẻ săn ảnh cho dù có điều tra ra những tài liệu về hoàn cảnh thật sự của Tuệ Lâm, cũng không dám tùy ý đăng lên, sợ rước họa vào thân, thật sự chỉ có mấy người không có đầu óc, đoán chừng cũng đã bị trực tiếp tiêu diệt ngay từ lúc đầu.

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Vân Miểu sư thái lúc đầu đã không tán thành cháu gái làm ngôi sao ca nhạc, tuy nhiên Vân Miểu sư thái chỉ biết nói chua ngoa với Tuệ Lâm, cô bé đó thật sự đã bắt đầu ca hát, Vân Miểu sư thái chỉ có thể lặng yên giúp cháu gái dọn sạch những chướng ngại.

Tuy nhiên lúc này Dương Thần còn tâm trí nào để xem cuốn sách về kế hoạch đó, lười biếng bước đến nằm lên một bên ghế Sô pha, nói:

– Em xem nếu có thể được hãy giúp anh đóng dấu, anh cũng không hiểu về hoạt động kinh doanh.

An Tâm nghe thấy sự khác lạ trong giọng nói của Dương Thần, do dự hỏi:

– Ông xã… Có phải… anh có tâm sự gì?

Dương Thần cười chua chát:

– Điều này đều có thể nhận ra được.

– Anh trông ủ rũ thế này, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy.

An Tâm lo lắng nói.

Dương Thần cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, không chừng An Tâm còn đưa ra ý kiến cho mình, vì thế anh liền kể một cách ngắn ngọn về việc của Mạc Thiện Ny và Lâm Nhược Khê, cuối cùng đau khổ hỏi:

– An Tâm yêu quý, em là phụ nữ, em thử nói xem, anh nên làm thế nào để mẹ vợ đồng ý chuyện anh với Mạc Thiện Ny, còn có thể khiến Nhược Khê tha thứ cho anh.

An Tâm ngơ ngác nhìn Dương Thần, cô không ngờ hỏi một câu hỏi đơn giản mới biết được trong lòng của Dương Thần lại có nhiều chuyện như vậy.

– Nghe anh nói như vậy… em cảm thấy việc của em không đáng chút nào.

An Tâm yếu ớt nói:

– Mặc dù em là phụ nữ.

Nhưng em vẫn không phải.

Là người mẹ… vì vậy.

Cách nghĩ của bác, em.

Không thể hoàn toàn hiểu.

Hết được điều mình nghĩ.

Làm người mẹ, nhất định.

Có những tình cảm người.

Bên ngoài không thể cảm.

Nhận được.

Dương Thần im lặng, đây cũng là mấu chốt quan trọng mà hắn vẫn chưa tìm ra được đầu mối để giải quyết. Hoàn toàn không có bất kỳ lập trường nào để thuyết phục được Mã Quế Phương.

– Tuy nhiên…

An Tâm mấp máy miệng, nói:

– Tổng giám đốc Lâm có tức giận với anh, không phải là khó giải quyết, ít nhất em cảm thấy, tổng giám đốc Lâm không phải là người phụ nữ quá mức keo kiệt.

Trước đây cùng tiếp xúc với Lâm Nhược Khê cũng coi là nhiều lần cũng chính là An Tâm, vì thế An Tâm đột ngột nói như vậy, Dương Thần lập tức lấy lại được tinh thần.

An Tâm ngẫm nghĩ một lát, nói:

– Em cảm thấy, nếu anh muốn chị Lâm tha thứ cho anh, cách tốt nhất, anh hãy cho chị ấy thấy được thành ý của anh.

– Anh còn kém vẫn chưa quỳ trước cửa phòng của cô ấy, phải làm thế nào để cô ấy thấy được thành ý? Lẽ nào lấy con dao đâm vào mình sao.

Dương Thần cười đau khổ.

An Tâm lườm hắn môt cái, nói:

– Thảo nào chị Lâm luôn tức anh, anh sẽ làm cách những cách đó sao? Anh phải nghĩ rằng, chị ấy thích cái gì, muốn cái gì, lẽ nào anh không hiểu chút gì về chị Lâm sao?

Trong đầu Dương Thần chợt bừng tỉnh một lúc, đúng vậy, sao mình lại có thể quên được, lúc đầu Đường Uyển không phải đã cho phép mình đi tìm hiểu kỹ về quá khứ của Lâm Nhược Khê, sao khi có nhiều việc lại không nhớ đến chuyện đó nữa, được An Tâm nhắc đến, Dương Thần cuối cùng tìm được mấu chốt của vấn đề.

Lập tức từ ghế Sô pha ngồi phắt dậy, Dương Thần lôi điện thoại ra, gọi về nhà.

Người nhận điện thoại chính là mẹ Vương, Dương Thần vội hỏi:

– Vú Vương, vú còn nhớ trước đây khi Lâm Nhược Khê đi nhà trẻ, tiểu học, trung học và cấp ba đều có tên là gì vậy?

Trong đầu vú Vương chứa đầy những nghi vấn, nói:

– Đương nhiên là nhớ rồi, tiểu thư khi còn nhỏ đi học, ta thường dẫn đi theo, nhưng tại sao cậu lại hỏi việc này?

Dương Thần cười ha hả, nói:

– Không có gì, con chỉ muốn tìm hiểu chút thôi, vú Vương, vú hãy nói cho con biết…

An Tâm đứng bên cạnh nghe Dương Thần hứng thú gọi điện thoại trong ánh mắt cô hiện lên nụ cười, lại có chút thèm muốn mơ hồ, liệu có một ngày, người đàn ông này sẽ hỏi chính mình, lúc nhỏ học ở đâu?

Yến Kinh, Lý gia, Lý Mạc Thân trong thư phòng.

Trên ghế của thái sư, Lý Mạc Thân mặc chiếc áo khoác kiểu tây, đang cười ngâm nga nhìn người đàn ông trung niên mặc quân phục ngồi ở phía trước.

– Mới sớm như vậy, Thái tướng quân sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi thế này, chẳng lẽ để uống chà buổi sáng sao?

Gương mặt điềm đạm của Lý Mạc Thân dường như đang nhìn cháu trai ruột của mình, không giống như người thống trị cao nhất của cục an toàn với sự mạnh mẽ.

Thái Vân Thành cũng là lần đầu tiên đến đại bản doanh của Lý gia, mặc dù nói rằng con cháu dòng dõi của Lý gia đêm dài vẫn luôn theo đuổi con gái Thái Ngưng của mình, nhưng từ trước tới giờ Thái Vân Thành không có ý định dựa vào con gái để nhanh chóng thăng chức, trước đây không phải là thời của tướng quân Viêm Hoàng Thiết Lữ, ông vốn không có gì, hiện nay tay nắm Viêm Hoàng Thiết Lữ, có thể nói nửa chân cùng chèo trên cùng một con thuyền với Lý gia, nhưng ông vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Lý gia.

Thái Vân Thành cười khẽ lắc đầu, cầm bát sứ lên, uống một ngụm trà đang nóng hầm hập, đây vẫn là do đứa con cả của Lý gia, Lý Vân Bằng tự mình bưng vào.

Đây là người nam trung niên mặc chiếc áo bảo thủ kiểu của Tôn Trung Sơn, tướng mạo tuấn tú, thật ra cũng gần chạc tuổi của Thái Vân Thành, lúc này đang cười điềm đạm đứng cạnh Lý Mạc Thân, nhưng lại không nói câu nào.

Nói ra cũng lạ, con trưởng Lý Vân Bằng của nhà Lý gia, luôn giống như trợ lý của người bố ruột Lý Mạc Thân, rất ít thể hiện ra, nhưng thật ra con trai của ông, Lý Độn, là một người cùng với Nghiêm gia Nghiêm Bất Vấn nổi tiếng là “song vương Yến Kinh”, ở cùng thế hệ với Yến Kinh, lúc đó chỉ có duy nhất, chính là nhân tài kiệt xuất.

Thật giống như, Lý gia từ Lý Mạc Thân trực tiếp đi đến Lý Độn, Lý Vân Bằng ở giữa, chỉ có điều cả đời với đứa con là chiếc cầu nối.

Tuy nhiên, hễ là người có đầu óc, cũng sẽ không coi thường sự khiêm tốn của Lý Vân Bằng, bởi một nam trung niên sống trong gia tộc như vậy an phận cùng với phụ thân làm việc vặt, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn ta tuyệt đối có một trái tim mạnh mẽ.

– Cục trưởng, nếu không phải là việc quan trọng, tôi cũng không dám quấy rầy ngày nghỉ thanh nhàn của ngài.

Thái Vân Thành đi thẳng.

Vào vấn đề.

Lý Mạc Thân ti hí mắt:

– Viêm Hoàng Thiết Nữ mặc dù thuộc bộ phận cấp dưới của cục an ninh, nhưng từ trước tới nay đều có thể tự do làm việc, trước đây là vậy, hiện nay Thái tướng quân lên nhậm chức, cũng không có chuyện gì thay đổi, cần một người cục trưởng tham nhàn ra mặt, có thể nói là không có vấn đề gì cả.

Thái Vân Thành đắn đo, một bàn tay theo bản năng gõ lên hai tay vịn của chiếc ghế, mới nói:

– Ở bên Trung Hải, có chút chuyện.

Sắc mặt của Lý Mạc Thân vẫn không đổi, nhưng lại trực tiếp hỏi:

– Là tên tiểu tử họ Dương kia sao?

– Đúng vậy.

Thái Vân Thành mỉm cười nói:

– Chúng ta phụ trách trông coi hai người Thiên Long và Diệp Tử, đêm hôm qua báo cáo cho ta, có tài liệu nói về sự mâu thuẫn rõ ràng giữa Dương Thần, hội Sói Trắng của tỉnh Tô và những người Chu gia của tỉnh Tô, tôi đã gửi vào kho lưu trữ hồ sơ, cục trưởng có thể xem qua một chút.

Lý Mạc Thân gật đầu, quay đầu ra hiệu cho con trai Lý Vân Bằng.

Lý Vân Bằng hiểu ý, sau khi mở giúp phụ thân chiếc máy tính sách tay mà bình thường ít dùng ở chiếc tủ bên cạnh, đăng nhập vào kho dữ liệu của cục an ninh.

Lý Mạc Thân mở tài liệu về những sự kiện cụ thể đã trải qua và một vài bối cảnh, khẽ đưa mắt lướt qua, sắc mặt hơi trầm xuống.

– Hội Sói Trắng ở tỉnh Tô này, rắc rối phức tạp, đó không phải là chuyện đi lại với Chu gia chỉ có hai năm, nếu động thủ, tất nhiên sẽ có thương tích.

Thái Vân Thành cười đau khổ:

– Tôi cũng nghĩ như vậy, quyền thế của Chu gia ở tỉnh Tô không tầm thường, trong hội Sói Trắng cũng không ít những bộ đội đặc chủng xuất ngũ rất giỏi, có bọn họ ở tỉnh Tô, bọn xã hội đen của tỉnh Tô tóm lại chắc chắn vẫn sẽ lưu trữ bọn họ, cũng là hỗ trợ khi cần thiết, nhưng bây giờ Dương Thần nếu thật sự phải động bọn họ, con người hắn, đã quyết tâm, đó chính là sự kiên trì.

Lý Mạc Thân nhíu mày:

– Làm sao, chẳng lẽ hắn không để ý đến chuyện của “Hồng Mông”.

Thái Vân Thành nói:

– Thiên Long cho tôi biết, Dương Thần lúc này không quan tâm Hồng Mông có ra mặt hay không, hắn đều muốn hội Sói Trắng sẽ không còn một ngọn cỏ… hơn nữa nếu chúng ta không động thủ, hắn sẽ dùng thế lực ở hải ngoại, tự mình động thủ.

– Ha ha ha ha…

Lý Mạc Thân đột nhiên cười ha hả, tinh thần trở nên phấn chấn, nói:

– Không hổ danh là cháu của Dương Công Minh, ta xem hắn sẽ vẫn âm thầm chịu đựng, quả nhiên muốn gây chuyện, hắn vẫn là kẻ chuyện gì cũng dám làm, tốt vậy xem như hội Sói Trắng thật xui xẻo, động thủ.

Thái Vân Thành thấy Lý Mạc Thân nhanh chóng đã quyết đoán như vậy, nhíu mày nói:

– Cục trưởng, khi hội Sói Trắng có động, bọn xã hội đen ở tỉnh Tô tất nhiên sẽ quấy rối, động chạm vào hội Sói Trắng, Chu gia cũng không thể giữ lại, vậy chẳng khác nào, cấp cao của tỉnh Tô cần một lần rửa bài, đại biểu Hội đồng nhân dân vừa mới mở, nếu động tĩnh này xảy ra, không phải có thể dễ dàng che dấu.

– Vậy phải làm thế nào.

Lý Mạc Thân giơ tay chỉ về hướng nam.

– Cái gã tiểu tử Dương gia Trung Hải kia, đã không cần quan tâm đến mọi thứ, cởi quần làm việc, nếu không có Hồng Mông ra tay, cục an ninh của chúng tôi kết hợp với Viên Hoàng Thiết Lữ các ngươi, cũng chưa chắc hùng mạnh như hai lính đánh thuê dưới tay hắn, chỉ cần đến vài tên sát thủ ZERO, chúng ta cũng không phòng được.

Đây là việc chúng ta không có cách nào ngăn cản được, thà để cho tên tiểu tử họ Dương làm cho không ai được yên, không bằng chúng ta tự mình giết thịt những thú vật chúng ta nuôi được, cũng yên tâm được một chút.

Thái Vân Thành như vừa tỉnh mộng, trong mắt hiện ra vài phần khâm phục, lúc này ông mới hiểu ra, chính mình vẫn luôn có sự lo sợ không đâu.

Viêm Hoàng Thiết Lữ theo dõi Dương Thần, vốn không có tác dụng hạn chế một cách thực tế, nếu Dương Thần nói thẳng ra muốn điều chỉnh sự sụp đổ của hội Sói Trắng và Chu gia, nếu như Hồng Mông không xuất hiện, vậy chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, còn đấu tranh làm gì?

– Lão Lý thật cao kiến.

Thái Vân Thành lần này.

Không gọi là “Cục trưởng”, đứng dậy gập mình một cái, nói:

– Nếu đã như vậy, vậy việc thực thi lần này do Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng ta phụ trách, làm việc ngấm ngầm, chúng ta khá am hiểu.

Lý Mạc Thân cũng không có ý kiến gì, cười dài nói:

– Thái tướng quân không ngại sau này hãy thường xuyên đến nhà Lý gia nói chuyện, con trai Vĩnh Dạ của đứa cháu ta muốn lấy con gái của ông Hoa Vũ làm vợ, sau này, hai gia đình Thái, Lý, chính là thông gia, cần giao lưu tình cảm nhiều hơn.

Thái Vân Thành nghe nói như vậy, trong lòng hơi xúc động, sự việc đã đi đến bước này, thật ra ông cảm thấy có lỗi với con gái lớn Thái Ngưng, nhưng cũng biết rằng, trước mắt người có thể cứu được Thái Ngưng là Lý gia, vì thế mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó liền cáo từ ra về.

Đợi Thái Vân Thành đi rồi, Lý Vân Bằng mới hỏi:

– Phụ thân, thật sự cần phải đi dọn sạch hội Sói Trắng và Chu gia sao, một nửa giang sơn của tỉnh Tô, đều phải sụp đổ a.

Lý Mạc Thân híp nửa mắt, nói:

– Việc này đều do Dương Thần gây ra, chúng ta chẳng qua cũng bất đắc dĩ, thật sự nếu xảy ra chuyện, cũng không thể trách chúng ta.

– Nhưng…

Lý Vân Bằng với vẻ mặt.

Kỳ lạ:

– Thật không biết cái gã Dương Thần nghĩ thế nào, hắn làm như vậy, khó đảm bảo sứ giả Hồng Mông sẽ không tìm thấy hắn.

Lý Mạc Thân cười nói:

– Dương Công Minh cũng không vội vàng, con còn lo lắng gì cho hắn?

Lý Vân Bằng cười ngại ngùng, nói:

– Con chỉ thấy xúc động, hắn có điều kiện ưu đãi như vậy, tại sao còn đi khiêu chiến với gián điệp của người khác, không biết hưởng phúc ở nước ngoài.

– Vân Bằng a…

Lý Mạc Thân quay đầu.

Lại, nhìn ra ánh nắng sớm ngoài cửa sổ, từ từ nói:

– Cái tên tiểu tử Dương gia kia… mười mấy năm về trước, có thể sống đến bây giờ, đã là một kỳ tích lớn lao, con không thể dùng logic bình thường để tự hỏi những quyết định hắn đã làm, đối với hắn như vậy không biết bao nhiêu, không ai có thể thật sự nắm giữ được ưu thế tuyệt đối.

Lý Vân Bằng im lặng, dường như tự hỏi ý của phụ thân là gì.

– Dương Công Minh…

Lý Mạc Thân thì thào nói.

– Ngay cả ta cũng có chút khâm phục ngươi, ha ha…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Tôi chợt thấy căng thằng, nhớ tới mấy người kia, từ khi bọn tôi ngã xuống thác nước vẫn không thấy tin tức gì của họ, chẳng lẽ là họ đã tới được đây rồi? Thế cũng không đúng, Hỏa Long trận bên ngoài còn lâu mới tắt, mộ thất cũng đã sập, họ hẳn chưa thể đến nơi này được...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Mẹ kế hành hạ con chồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Vũ và Quyên cưới nhau đã lâu rồi mà chưa có con. Bác sĩ nói rằng sau một lần sẩy thai, Quyên không còn mang thai được nữa. Điều này làm hai vợ chồng cực kỳ buồn. Ba của Vũ rất mong muốn có đứa cháu nội đích tôn nối dõi tông đường. Không còn cách nào khác, Vũ phải đem bé Quang...
Phân loại: Truyện nonSEX
Ba đây, con gái yêu - Tác giả The Kid
Thành là thanh niên nghèo, kiếm sống bằng công việc lao động chân tay. Anh đem lòng yêu cô gái mại dâm tên Thúy. Những lúc rãnh rỗi anh thường kiếm Thúy để chịch. Vì nghèo quá nên anh muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, anh liều lĩnh đi buôn ma túy. Không may bị công an bắt, số lượng ma túy cũng ít, nên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân