Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 7 » Phần 22

Dương Thần - Quyển 7

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 22

Trong cơn gió biển ẩm ướt, câu nói của Dương Thần dường như dòng nước ấm áp đang chảy khiến cho Trinh Tú ngây dại cả tinh thần và thể xác đều mền nhũn ra.

Sau một hồi lặng im, Dương Thần khiến trái tim của Trinh Tú phải rụng xuống, giơ tay âu yếm sợi tóc trên đầu người con gái.

Ngọn đèn màu cam kéo nghiêng rọi vào mặt hai người, Trinh Tú với hình dáng hoa lê gặp mưa có chút tính trẻ con, bĩu môi:

– Đánh một cây gậy lại nhét vào một quả táo ngọt, Dương Thần đại ca, có phải anh muốn tán tỉnh em, cho nên mới cố ý làm chuyện xấu?

Khóe miệng của Dương Thần run rẩy một hồi.

– Đầu óc của em không thể nghĩ tốt hơn được sao? Ví như làm người anh tốt cần nghiêm chỉnh với tình cảm trong cuộc sống của em gái.

Trinh Tú khẽ cắn môi dưới, đột nhiên kiễng mũi chân lên, cắn một nhát lên môi của Dương Thần.

Dương Thần không ngờ Trinh Tú lại làm như vậy, chỉ cảm thấy lạnh lạnh, mềm mềm ở cánh môi, miệng trên của mình khép xuống, sau đó trong nháy mắt lại tách ra.

Má lúm đồng tiền của Trinh Tú đỏ ửng một bên, việc chủ động hôn một người con trai như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi cô sinh ra.

– Không được nghĩ ngợi lung tung.

Dường như để che dấu sự.

E lệ và xấu hổ của chính mình, Trinh Tú ngẩng đầu ưỡn ngực, đỏ ửng hai má, nói:

– Đây là cái hôn nhẹ nhàng của em gái với anh trai, không có ý gì khác cả.

Trong lòng Dương Thần im lặng than thở, cô bé đó còn nói như vậy, chính mình lẽ nào không biết được dụng ý của cô bé.

Tuy nhiên, những thứ ở bên mình đã đủ rối tung cả lên, hơn nữa mình vẫn luôn đối xử với Trinh Tú như em gái, chỉ coi cô là người nhà, lẽ nào lại có ý nghĩ quá đáng với cô như vậy?

Huống chi, lúc đầu khi Trinh Tú đi vào nhà, Lâm Nhược Khê đã nghi ngờ rồi, nếu bây giờ thật sự làm vài việc hoang đường, Lâm Nhược Khê sẽ đối xử với mình thế nào? Con cầm thú hoàn toàn không buông tha sao?

Hơn nữa, Quách Tuyết Hoa và vú Vương ở nơi đó, có chút gì đó không thể nào nói được.

Trinh Tú cũng là cô gái biết điều, tất nhiên cô biết rõ những điều này, nhưng, có những lúc, tình cảm con người không thể kìm nén được.

Dương Thần cười nhạt, cũng không nói tiếp nữa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nói:

– Về thôi, về nhà ăn cơm tối, anh đói rồi, nếu còn không về, có lẽ thức ăn sẽ không còn.

Trong lòng Trinh Tú nhẹ nhõm đi hẳn, nhưng lại mơ hồ có chút thất vọng không hiểu nổi, Ừ, một tiếng, cùng Dương Thần lên xe đi về.

Hai mươi phút sau, Dương Thần lái xe nhanh trên đường về nhà.

Vừa bước đến của nhà, Dương Thần vỗ mạnh một cái lên trán.

– Ai da.

Trinh Tú giật nẩy mình, không biết Dương Thần lại bị làm sao, nghi ngờ hỏi:

– Anh Dương, có phải xảy ra chuyện gì không?

Dương Thần cười đau khổ, chính mình thật đúng là đãng trí, vừa rồi đón Trinh Tú, gọi điện thoại cho Quách Tuyết Hoa, lại cho Sắc Vi đi thăm dò nơi có đám cháy, làm sao lại quên không gửi tin nhắn cho Lâm Nhược Khê?

Lần này tốt rồi, Lâm Nhược Khê sẽ quả quyết cho rằng mình cố ý trêu tức cô, lại cãi nhau với cô ta.

Con người không phải là thần thánh, sơ xuất là điều khó tránh khỏi, nhưng lần sao nhãng này thật sự khóc không ra nước mắt.

Than dài một tiếng, Dương Thần lắc đầu ra hiệu không có chuyện gì, mới mở cửa bước vào trong.

Ở nhà, Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang ngồi trên ghế Sô pha, cũng không mở Ti vi, rõ ràng đang chờ Dương Thần và Trinh Tú về nhà.

Nhìn thấy Trinh Tú bình an trở về, hai vị bề trên Quách, Vương mới yên tâm, giống như trút được gánh nặng, vội thu xếp để Dương Thần và Trinh Tú ăn tối, những đồ ăn này vẫn còn nóng, khiến trong lòng Dương Thần cảm thấy ấm áp.

Nhưng Trinh Tú bị Quách Tuyết Hoa hỏi này hỏi kia, thật sự quan tâm, Trinh Tú vốn đã sửa sang đôi mắt cũng đã có chút đo đỏ.

Tất nhiên Trinh Tú sẽ không nói ra sự thật, chẳng phải là hù dọa hai vị bề trên, cho nên bịa ra câu chuyện mà đã cùng Dương Thần thống nhất với nhau một cách đơn giản, còn hai người Quách Tuyết Hoa tin hay không, đó lại là chuyện khác.

Ăn xong cơm tối, Trinh Tú vốn định đi giúp rửa bát hộ, nhưng lại lo cho một ngày học của cô bé, chỉ để cho Trinh Tú nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi.

Quách Tuyết Hoa nhìn Trinh Tú lên lầu, tiến đến bên cạnh Dương Thần, ghé tai hỏi:

– Con trai, có phải con đã bắt nạt con bé Trinh Tú kia không?

Dương Thần sửng sốt.

– Con sao dám bắt nạt cô bé…

Nói xong chột dạ một.

Hồi… Ném cô xuống biển cũng vì tốt cho cô bé.

Quách Tuyết Hoa lé mắt nhìn chăm chú Dương Thần một hồi, nói:

– Tập đoàn Tinh Nguyệt ở bên Hàn Quốc, muốn đem Trinh Tú trở về, mặc dù bây giờ Trinh Tú vẫn chưa muốn đi, nhưng dù sao nơi đó mới là người thân thực sự của cô, không thể biết ngày nào đó Trinh Tú sẽ trở về Hàn Quốc nên tranh thủ những ngày Trinh Tú vẫn còn ở nhà chúng ta, hãy đối xử tốt với cô bé, nếu mẹ biết được con bắt nạt Trinh Tú, có thể mẹ sẽ cùng đứng về một chiến tuyến với Lâm Nhược Khê.

Da đầu Dương Thần ngứa ngáy một hồi, như vậy có phải uy hiếp con trai của mình hay sao? Cười đau khổ nói:

– Được rồi, được rồi, giống như con gây ra tội ác tày trời, con không bắt nạt cô bé đó làm gì cả, ngay cả chuyện của mình còn chưa lo nổi nữa là.

Quách Tuyết Hoa khẽ gật đầu, rõ ràng là cô nhìn ra cái gì đó, nhưng có gật đầu mãi không tiếp tục hỏi nữa.

Dương Thần uể oải bước lên lầu về phòng của mình, ngày nay cũng đủ sức ép, bước vào trong nhà tắm, tắm một cái, sau khi thay xong bộ quần áo ngắn xong, chuẩn bị đi nghỉ sớm, nhận ra có người gõ cửa.

Nghe tần suất gõ cửa, Dương Thần lập tức đoán rằng Lâm Nhược Khê đã trở về.

Chỉ có tiếng gõ cửa của người phụ nữ này mới có sức mạnh như vậy.

Dương Thần không biết làm thế nào, cái cần đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt, liền bước ra mở cửa, cười xòa ân cần thăm hỏi.

– Bà xã về đó hả, ha ha, công việc vất vả quá, tìm anh có việc gì vậy?

Lâm Nhược Khê kéo mái tóc lên, trên người bộ comlet nhỏ cổ rộng và chiếc quần dài màu vàng nhạt đến mắt cá chân, khuôn mặt có vài phần mệt mỏi, dửng dưng như vốn có, hai con ngươi màu đen như ngọc, đang nhìn chằm chằm Dương Thần.

– Anh có biết anh rất ngây thơ hay không?

Lâm Nhược Khê mở miệng, nói bằng giọng lạnh lẽo.

Dương Thần với mặt đầy nhiệt tình bừng bị dính gáo nước lạnh, cũng không thể oán giận được:

– Cái này… em nghe anh giải thích, chỉ là anh có nhiều việc, cho nên quên…

– Quên hả? Nhiều việc? Anh có thời gian gọi điện về nhà được, nhưng không có thời gian nhắn tin cho em. Cho dù đó là hai chữ – “mạnh khỏe”, ngay cả thời gian viết hai chữ đó anh cũng không thể gửi cho em sao? Lâm Nhược Khê lạnh lùng chất vấn.

Dương Thần không nói lại được gì, việc này thật sự mình đã sai, chính mình chủ động gọi điện hỏi thăm tin tức Trinh Tú, nhưng kết quả không nói Trinh Tú rốt cuộc ra sao?

– Anh có biết trong lúc họp em đã sốt ruột thế nào sao, vì chờ tin nhắn của anh, khi họp em để điện thoại lên bàn, chính mình chăm chú để ý đến nó.

Lâm Nhược Khê nói:

– Tuy nhiên, em hoàn toàn không quan tâm đến kết quả cuộc họp, ngay cả nửa chữ anh cũng không nhắn lại cho em.

Dương Thần không dám nói chuyện nghiêm chỉnh trước ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Lâm Nhược Khê:

– Thực ra… nếu thực sự em sốt ruột, có thể gọi điện cho anh mà. Anh không phải họp hành, anh thật sự quên mất… Không có ý gì khác cả.

Lâm Nhược Khê cười nhạo:

Gọi cho anh à? Em làm sao biết được, có phải anh cố tình không nghĩ gì đến em?

– Em nói câu này không đúng rồi.

Dương Thần vội giải thích:

– Anh tuyệt đối không cố ý trốn tránh ý của em, Nhược Khê, em hãy tin anh, anh thật sự quên mất.

Lâm Nhược Khê đưa đôi mắt long lanh nhìn Dương Thần một hồi, xoay người, bước vào phòng của mình.

– Thôi đi, anh nghĩ thế nào cũng không liên quan đến em, em mệt rồi, về phòng nghỉ đây.

Dương Thần chau mày, việc này làm to lên chẳng phải khiến mối quan hệ càng thêm gay go sao?

Đúng lúc này, Lâm Nhược Khê bỗng nhiên dừng lại, bình tĩnh nói:

Em quên nói với anh… do anh không có bản lĩnh, tình hình bây giờ của Thiện Ny rất gay go, nếu anh không thể khiến một số người phụ nữ thích anh sống yên ổn, vậy tốt nhất anh hãy thu lại tâm địa gian xảo đi.

Dương Thần vừa nghe, vội hỏi:

– Thiện Ny, cô ấy thế nào?

– Làm sao nữa?

Lâm Nhược Khê cười.

Lạnh lùng, quay đầu lại nói:

– Anh thật sự nghĩ rằng, anh được người ta gọi là thần thánh gì đó, anh thật sự là thần thánh sao? Anh thật sự cho rằng người khác không có tự tôn sao? Em thật sự không biết anh nghĩ thế nào, không ngờ để mẹ và dì Mã đi gặp mặt, vẫn còn chưa nói trước cho dì Mã biết chuyện kết hôn của anh, đáng buồn cười là, không ngờ anh thông đồng với mẹ để gạt em…

Sắc mặt Dương Thần có phần hơi xấu hổ.

– Em đều… đã biết rồi sao?

– Lẽ nào em không biết, anh cho rằng việc này có thể giấu diếm được sao? Em còn biết anh hôm đó ở quán cơm Tứ Xuyên dì Mã làm anh bị dì mắng cho một trận tơi bời, làm Thiện Ny đi làm cứ ngơ ngẩn.

Lâm Nhược Khê nói:

– Thực tế, dù hay có giấu diếm em cũng không có gì khác nhau, em khuyên anh hãy giảm bớt thói lăng nhăng đó đi, dì Mã sẽ không đồng ý hai người đâu, như vậy sẽ khiến Thiện Ny tiếp tục đau khổ. Em xem anh nên trực tiếp cắt đứt đi.

Dương Thần nhíu mày, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, nói:

– Tại sao em biết được hôm đó anh dẫn mẹ đi gặp mặt mẹ con họ? Có phải mẹ đã nói với em?

Lâm Nhược Khê hừ lên lạnh lùng nói:

– Từ trước tới giờ mẹ đều giúp đứa con trai ruột của mình, làm sao nói cho em biết việc này.

– Là Thiện Ny nói cho em sao?

Dương Thần vừa nói xong, lại nói tiếp:

– Không thể nào, Thiện Ny sao có thêt nói với em chuyện này.

Lâm Nhược Khê ý thức được cái gì đó, bất mãn nói:

– Ai nói cho em có quan trọng như vậy sao? Dương Thần, anh đang nghĩ lung tung gì vậy?

Dương Thần hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói:

– Việc này, chỉ có anh và Thiện Ny, còn có mẹ và bác Mã biết, lẽ nào là anh nói với em sao? Anh có ý gì, tự em rõ hơn cả.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê trắng bệch một hồi, tức giận đến run người:

– Ý của anh là… Em đã theo dõi hai người sao?

Dương Thần lắc đầu thờ ơ:

– Theo dõi anh, anh dám chắc có thể phát hiện ra được, nhưng theo dõi Thiện Ny, đó là việc có thể làm được… Lúc đầu khi đi công tác tại Lý gia ở Hồng Kông, hai người chúng ta đều không phải nằm trong sự tính toán của em sao, với cách làm của em, muốn biết được một số việc như vậy thật sự không khó, nếu không phải em đã dùng cách gì đó theo dõi Thiện Ny, vậy em làm sao có thể biết được chuyện hôm đó.

– Không ngờ anh lại cho rằng em có thể làm được việc đó?

Lâm Nhược Khê mở to hai mắt, viền mắt hơi ửng hồng.

Dương Thần đau khổ khẽ sờ lên trán.

– Nhược Khê, anh không trách em làm vài chuyện như vậy, chỉ có điều anh hy vọng em không nên coi Thiện Ny là kẻ thù, cũng không nên làm như vậy với Mnh Ngọc, An Tâm, đây không phải là thương trường ngươi lừa ta gạt, em làm như vậy, nếu Thiện Ny biết được, cô ấy sẽ thất vọng đau khổ biết bao?

– Đau khổ, thất vọng?

Lâm Nhược Khê cười giận dữ.

– À, đúng vậy, cô ấy đau khổ thất vọng nhiều, tại sao anh lại không thất vọng đau khổ? Phát hiện ra em thật ra là người có lòng dạ độc địa, một người phụ nữ nham hiểm, anh không thất vọng đau khổ sao?

Dương Thần khẽ lắc đầu.

– Anh không biết, anh cảm thấy đầu óc rối tung lên.

Lâm Nhược Khê cắn môi dưới, quay đầu bước đi, vô ý giơ tay lau khóe mắt, sau đó đi thẳng về phòng.

Đợi Lâm Nhược Khê đóng cửa phòng lại, Dương Thần mới ngửa đầu ói ra một hơi khí đục.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Mạc Thiến Ny khi làm việc với bộ dáng buồn bã thất vọng, Dương Thần thật khó có thể trở lại bình tĩnh, giai đoạn này lại nghĩ không ra cách gì hay để xoay chuyển tình thế.

Lời nói và hành động của Lâm Nhược Khê, khiến cho chính mình không còn sức lực, không biết làm thế nào để giải hòa sự mâu thuẫn và sự hiểu lầm giữa hai bên.

Nghĩ đến những chuyện này, Dương Thần không còn buồn ngủ nữa, bước xuống lầu, định vào bếp lấy chai rượu đỏ uống một chén mới quay lại phòng đi ngủ.

Khi vào trong bếp, vừa lúc vú Vương cũng dọn dẹp xong, đang chuẩn bị một số nguyên liệu cho bữa ăn ngày mai, nhìn thấy Dương Thần đi xuống, mẹ Vương dường như nhớ ra điều gì, chần chừ một lúc, mới lên tiếng:

– Cậu này, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.

Dương Thần khẽ gật đầu.

– Chuyện gì vậy, vú Vương, vú còn khách sáo với con nữa sao?

Mẹ Vương mỉm cười, nói:

Cậu này, tôi không kìm nén nổi, muốn hỏi chút, cậu với tiểu thư Mạc… Có quan hệ gì với nhau không?

Dương Thần ngẩn ra, tiểu thư Mạc, đương nhiên là nói đến Mạc Thiện Ny, nhưng tại sao vú Vương cũng biết?

– Vú Vương, sao vú lại hỏi câu này…

Dương Thần nhíu mày.

Mẹ Vương dường như đã nhận ra điều gì, xúc động nói:

– Ai, việc này ồn ào quá… ban đầu tôi cũng không biết, nhưng buổi sáng nay, mẹ của tiểu thư Mạc, chị Mã gọi điện tới nhà chúng ta, hỏi tiểu thư có nhà không, tiểu thư đang đi làm, vì vậy lại hỏi tôi số điện thoại của cô ấy.

– Ta cũng nhất thời tò mò, muốn hỏi xem làm sao chị dâu Mã hiếm khi lại gọi điện đến, chỉ biết rằng khi chủ tịch vẫn còn sống cô ấy mới gọi điện tới hỏi thăm tình hình của tiểu thư Mặc, mấy năm nay không thấy liên lạc ai mà biết được, chị Mã chỉ nói cái gì đó “xin lỗi bà tổng Lâm”, “xin lỗi bà chủ tịch”, vì thế ta mới nghĩ đến một số chuyện…

Lúc đó Dương Thần đã thật sự ngây dại, trái tim giống như bị kim đâm, lẩm bẩm lại muốn hỏi lại để xác nhận:

– Bác Mã, bác ấy… Có gọi điện cho Nhược Khê không?

Vú Vương khẽ gật đầu.

– Hẳn là có gọi, có hỏi tôi số điện thoại mà, sao vậy, lẽ nào xảy ra việc gì với cậu sao?

Mẹ Vương lo lắng hỏi.

Dương Thần ngửa đầu buông tiếng thở dài, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, tại sao Lâm Nhược Khê lại biết được chuyện xảy ra ngày hôm đó, vì sao Lâm Nhược Khê biết được Mã Quế Phương lại cự tuyệt chính mình, tại sao vừa rồi khi bị mình nói đi theo dõi, Lâm Nhược Khê lại biểu lộ bằng ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ như vậy.

Ngoại trừ cười đau khổ ra, hắn không nói được câu nào nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 24
Miêu Nghị: Là ta làm! Nếu không phải thời khắc mấu chốt, ta mềm lòng, ngay cả cửa hàng của mấy nhà, ta cũng cho quét sạch! Vân Tri Thu: Đây là lý do ngươi tập trung chúng ta tới nơi này mới nói sao? Miêu Nghị: Đúng! Vân Tri Thu: Trước đó vì sao ngươi không... Trước đó vì sao không đánh tiếng nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 22
Chân khí cường hãn đột nhiên từ trong nắm tay cuồng bạo tuôn ra, trùng điệp đánh vào trên một quyền của Trịnh Thánh Kiệt. Phía xa, không ít cường giả đều nhìn thấy một màn này. Dưới một quyền này của Niếp Phong, gợn sóng trong không gian xung quanh nắm tay toàn bị đều bị chấn nát. Phanh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Dương Thần – Quyển 8
Đoàng! Đoàng! Đoàng!!! Một trận mưa đạn như sấm sét điên cuồng trút xuống bay vun vút khắp bốn phía của Dương Thần, một lớp bảo vệ vô hình đỡ tất cả đạn bên ngoài, mỗi viên kim loại đều giống một đứa trẻ con đang ỉu xìu trượt bịch xuống đất, chẳng mấy chốc phía dưới chân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân