Trợ lý là một người đàn ông trung niên, đeo cặp kính màu vàng, nằm song song với ông chủ trên chiếc giường trắng tinh, tận hưởng kỹ thuật chuyên nghiệp của hai cô nhân viên mát xa.
Nữ nhân viên mát xa vừa phục vụ cho hai vị khách, vừa chạm bộ ngực đẫy đà của mình trên lưng họ, kiểu ám thị này chẳng có gì là lạ cả, Liễu Vân với người trợ lý đã quá quen thuộc, nên không có biểu lộ gì đặc biệt.
Chơi đùa với loại phụ nữ như thế này, họ căn bản không có hứng thú.
Hai tên vệ sĩ lực lưỡng của Liễu Vân đứng ngay ở ngoài cửa, bọn họ thuộc đội quân đặc chủng tinh nhuệ của nhà họ Liễu, từ trước tới giờ Liễu Vân chưa bao giờ phải ra ngoài một mình, gã luôn cẩn thận mang theo hai tên vệ sĩ đó.
Giữa lúc Liễu Vân đang thấy rất thoải mái thì người trợ lý bên cạnh có điện thoại.
Người trợ lý nhìn qua dãy số, không ngờ là người nhà lại gọi vào lúc này, không biết là muốn báo tin gì, liền nhận điện.
Trợ lý nói tiếng Nhật, hỏi luôn là có chuyện gì.
Một cô gái vội vàng nói lớn:
– Tiên sinh, có một đám người không biết từ đâu đột nhiên xông vào nhà tìm các ông, chúng tôi không ngăn lại được.
Trợ lý hỏi sơ qua vài câu, vội cúp máy, nói với Liễu Vân:
– Ông chủ, có hơn chục tên xấu đến quấy rối nhà ta, nghe nói là bọn Sơn Khẩu.
– Nhóm Sơn Khẩu?
Liễu Vân nhíu mày, gã vốn là người có triển vọng, rất bình tĩnh, nhưng lúc này lại có chút sợ hãi.
– Người của Sơn Khẩu không phải là tự dưng lại đi gây chuyện, công ty của chúng ta có buôn bán qua lại với họ ở Nhật, thường thì họ sẽ không gây bất lợi cho chúng ta, tạm thời không nên manh động.
Liễu Vân vừa nói, vừa ngồi dậy, khoác áo, chuẩn giờ gặp nhóm người Sơn Khẩu sắp đi vào.
Chưa đến nửa tiếng, quả nhiên là có một đám hơn chục người cả nam cả nữ, dưới sự chỉ huy của tên râu rậm trọc đầu, từ bên ngoài xông vào.
Mấy người này trên cánh tay, cổ và vài chỗ nữa đều có những hình xăm, điều này giúp Liễu Vân chắc chắn một điều rằng đây chính là Sơn Khẩu.
Nhật Bản là đất nước duy nhất trên thế giới công nhận xã hội đen hợp pháp, điều này không phải là không có chút liên quan gì với lịch sử, nhưng cũng phải công nhận là thế lực của tổ chức Sơn Khẩu rất mạnh.
Hễ bước vào Sơn Khẩu, bất luận là nam hay nữ, đều phải xăm mình, hơn nữa cũng không phải là những hình xăm nhỏ bình thường, mà là những hình xăm lòe loẹt đủ loại khắp trên người.
Hai gã vệ sĩ nhanh chóng đứng cạnh Liễu Vân, chuẩn bị bảo vệ Liễu Vân rời đi bất cứ lúc nào.
– Cậu chính là Liễu Vân của tập đoàn Bích Vân?
Tên trọc đầu kia nhìn chằm chằm Liễu Vân, vuốt cằm hỏi.
Liễu Vân bình tĩnh cười nhẹ, trả lời bằng tiếng Nhật:
– Không sai, không biết các bạn Sơn Khẩu đến đây có việc gì không?
– Ai là bạn bè với anh?
Tên đó trừng mắt nhìn Liễu Vân:
– Tôi là chỉ huy của Sơn Khẩu tại Otaru, Hide Rangu, thuộc hạ của tôi báo cáo, các anh buôn bán hê – rô – in trên địa bàn của chúng tôi.
– Hê – rô – in?
Liễu Vân ngạc nhiên:
– Tôi buôn bán Hê – rô – in khi nào chứ?
Hide Rangu lạnh lùng nói:
– Không phải ngụy biện, nếu như các anh không làm, thuộc hạ của tôi không thể nói lung tung được. Tuy Sơn Khẩu của chúng tôi là tổ chức xã hội đen, nhưng sẽ không để cho bất cứ ai làm hại đến người dân của nước tôi. Một thương gia gian xảo như anh, nếu như thực sự là không làm thì có dám để chúng tôi lục soát hay không?
Liễu Vân cảm thấy có gì đó không đúng, dường như có người muốn hại mình, suy nghĩ một lát rồi nói:
– Hide Rangu, tôi với thị trưởng Hashimoto của các anh là chỗ quen biết đã lâu, có thể cho phép tôi gọi điện cho ông ấy, sau đó hãy quyết định có cho các vị lục soát hay không, dù sao tôi cũng thấy có hiểu lầm gì đó ở đây, mọi người đang làm cho quan hệ của chúng ta xấu đi đó.
Dù sao thì tập đoàn Bích Vân cũng là công ty xuyên quốc gia lớn, tổ chức Sơn Khẩu cũng là một trong các bạn hàng tốt của Bích Vân, Liễu Vân đoán rằng chắc chắn là có đối thủ nào đó đã hãm hại mình, nhưng y cũng không e ngại, vì cho dù là chỉ huy của Sơn Khẩu thì y cũng không thèm bận tâm.
Hide Rangu do dự một chút, rồi gật đầu nói:
– Gọi nhanh đi.
Liễu Vân bảo trợ lý gọi điện cho Hashimoto, sau mấy hồi chuông, đầu dây bên kia Hashimoto nhấc máy:
– Anh Liễu, muộn thế này anh gọi cho tôi có chuyện gì quan trọng sao?
Liễu Vân cười vài tiếng, sau đó nói với anh ta việc thuộc hạ của Hide Rangu muốn kiểm tra xem chỗ họ có phải là có hê – rô – in hay không, hy vọng Hashimoto có thể cho thuộc hạ đi giải quyết việc này.
Ai ngờ, vừa mới nói xong thì Hashimoto liền nói:
– Nếu như anh tự nhận là không hề buôn bán hê – rô – in thì cứ để cho họ kiểm tra đi. Trong điều khoản hợp tác của chúng ta có ghi rõ, chấp nhận sự kiểm tra của đối phương là chuyện nên làm, Hide Rangu là muốn bảo vệ danh dự cho tổ chức Sơn Khẩu, cho nên mong anh phối hợp cùng.
Nói xong, không đợi Liễu Vân nói thêm gì nữa, liền cúp máy.
Liễu Vân tối sầm cả mặt mày, càng cảm thấy việc này có sự dối trá, dường như là Hashimoto đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra, nên đã chuẩn bị sẵn lý do để từ chối.
Liễu Vân không hề biết, sau khi cúp máy, trong biệt thự sang trọng của Hashimoto ở Sapporo, đang diễn ra một vở kịch khác.
Hashimoto đang khúm núm quỳ dưới chân một cô gái xinh đẹp bận bộ đồ đen, vừa nịnh nọt vừa cười nói:
– Thủ lĩnh, mọi việc đã làm xong, bây giờ chỉ đợi để bắt Liễu Vân.
Cô gái kia là Bát Nhã, sau khi tách ra khỏi Dương Thần, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Bát Nhã lạnh lùng gật đầu:
– Tiếp theo phải làm gì, ông biết rồi chứ.
– Dạ thưa, nhất định tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà thủ lĩnh đã giao cho.
– Đây là nhiệm vụ mà chủ nhân của tôi đã giao cho, nếu như ông để xảy ra bất cứ chuyện gì, người phạm sai lầm phía ông sẽ rơi đầu.
Bát Nhã nói, trong mắt có tia lạnh.
Hashimoto căng thẳng nuốt nước bọt, luôn miệng nói to:
– Dạ vâng.
Là tổ chức xã hội đen hàng nhất nhì thế giới, khiến cho ai nghe tiếng Sơn Khẩu cũng phải sợ khiếp vía, rõ ràng là một bộ phận của hội Bát Kỳ.
Trong hội, mọi chuyện đã rõ ràng.
Trong đôi mắt Hide Rangu hiện lên tia sự mỉa mai, xua tay nói:
– Mấy người lên đi, kiểm tra thật kỹ vào!
Sau khi đám người Sơn Khẩu cả nam lẫn nữ đồng thanh tuân lệnh, lập tức tiến lên phía trước, chuẩn bị lột quần áo Liễu Vân cùng trợ lý của hắn.
Hai tên vệ sĩ của Liễu Vân không thể nhẫn nại thêm được nữa, dũng cảm tiến lên, muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay xử lý mấy người Sơn Khẩu này.
Nhưng không biết rằng, mấy người trông rất bình thường này đều là những cao thủ Judo, Karate, bọn chúng đều mang đai đen cả, hơn nữa ra tay cũng rất tàn nhẫn.
Hai tên vệ sĩ này không trụ được lâu, đều đã bị cả đám bảy tám người đánh cho hộc máu, sống dở chết dở.
Liễu Vân và người trợ lý một chút sức phản kháng cũng không có, sau khi bị mấy người kia bắt lại, quần áo đều bị lột ra.
Hai người phụ nữ sờ trong túi áo Liễu Vân và trợ lý. Đột nhiên móc ra ba, bốn túi màu trắng! Đúng là hê – rô – in!
Liễu Vân mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn hai cô nhân viên mát xa vừa mới mát xa cho mình, lại thấy hai cô cúi đầu, không nói nửa lời.
– Đây không phải là hê – rô – in của tôi, nhất định là do hai cô này đã nhét vào túi áo của tôi!
Liễu Vân kêu lên.
– Anh nói là họ thì sẽ là họ sao? Hai cô nhân viên đó tại sao lại muốn hại anh cơ chứ, hơn nữa họ đâu có bản lĩnh có được một lượng lớn hê – rô – in như thế chứ?
Hide Rangu khinh khỉnh.
Lúc này một cô nhân viên mát xa ngẩng đầu lên nói giọng the thé:
– Tiên sinh, ông không thể vu oan cho chúng tôi được! Chúng tôi hoàn toàn không biết các ông là ai cả!
Liễu Vân điên lên, cố nhớ lại khi nãy, khi mà hai cô nhân viên kia chậm rãi cọ bộ ngực đẫy đà lên người mình, đều không phải là dụ dỗ, mà là cố ý đánh lạc hướng sự chú ý, đồng thời nhét hê – rô – in vào túi áo của hai người.
Một kế hoạch thâm độc, quan trọng không phải là mưu kế, mà có người đã chỉ đạo toàn bộ cục diện một cách hoàn hảo như thế này.
Liễu Vân toát mồ hôi, rốt cuộc là mình đã động đến ai!? Tại sao hết lần này đến lần khác gặp chuyện như thế này!?
– Tôi muốn gọi điện thoại.
Thấy mấy người đó chuẩn bị bắt mình, Liễu Vân vội kêu to, gã muốn gọi cho cha mình là Liễu Khang Bách để báo cáo, chỉ có cha mới có thể giúp hắn rửa sạch nỗi oan này.
Nhưng không ngờ Hide Rangu lại lạnh lùng nói:
– Anh Liễu, anh đã lừa chúng tôi một lần rồi, anh nghĩ lúc này chúng tôi sẽ mắc lừa một lần nữa sao? Bắt đi!
Điện thoại của Liễu Vân bị một cô gái cướp đi, ngay cả những thứ mang theo cũng bị lấy đi sạch.
Một đám người Sơn Khẩu hộ tống Liễu Vân cùng trợ lý đi, dùng băng dính dán miệng họ lại, sau khi đi một đoạn dài thì cùng ngồi trên một chiếc xe thương vụ Toyota màu trắng.
Đi được khoảng hơn 20 phút, cửa xe một lần nữa được mở ra.
Chỉ thấy Liễu Vân cùng trợ lý của hắn quần áo chỉnh tề, lại thong dong đi trên đường, quay lại chỗ chiếc xe của mình, chỉ là, không thấy hai tên vệ sĩ đi cùng nữa.
Người qua đường vẫn đi lại thưa thớt, tất cả mọi thứ không đều có gì bất thường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/09/2020 11:29 (GMT+7) |