Lý Đức Thâm với vẻ mặt đăm chiêu cũng không nói gì, Lý Mộ Hoa đang đứng cạnh ông cũng nhíu mày, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Đúng lúc này, bỗng có một người đàn ông mặc áo sơ mi lảo đảo bước vào phòng, mặt đỏ tưng bừng, miệng luôn mồm chửi rủa, sặc mùi rượu.
Bộ dạng của người đàn ông này rất giống với Lý Mộ Hoa, dáng người hơi thấp, béo. Đứng cũng không vững, vừa mới chạy vào phòng đã ngã lăn ra đất rồi. Bò đến chỗ Lý Đức Thâm, ôm vào chân ông rồi đứng dậy gào khóc lên.
Cảnh tượng này đều khiến tất cả mọi người cảm thấy ngại ngùng, dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà họ Lý, bất luận là ai đi chăng nữa, cũng đủ khiến Lý Đức Thâm mất mặt rồi.
– Khốn khiếp!
Lúc này Lý Đức Thâm tức giận vô cùng, sắc mặt tự nhiên biến sắc. Bởi vì đi đứng không tiện, cho nên tiện tay đập vào đầu người này đuổi ra ngoài.
Chàng thanh niên này ngã ngửa xuống mặt đất. Nhưng như vậy cũng không làm cho gã tỉnh táo, ngược lại còn ôm lấy đùi Lý Đức Thâm, gào khóc còn to hơn lúc nãy.
– Huhu… Ba! Sao số con khổ thế này… Tina không cần con nữa rồi… Tina đã theo người khác rồi… huhu…
Những vị khách có mặt ở đây đều biết thân biết phận không nói gì. Dương Thần và bốn người khác lúc này mới hiểu, thì ra đây là một đứa con khác của Lý Đức Thâm.
Lý Đức Thâm đã bị mất mặt trước bao nhiêu người, vô cùng tức giận. Nhưng thằng con bất trị này cũng là do ông sinh ra, ông cũng không thể vứt bỏ nó được, đành phải nén giận nói với mọi người:
– Thật ngại quá, đứa con có lớn mà không có khôn này của tôi, từ nhỏ đã không được giáo dục tốt, cả ngày không lo làm việc đàng hoàng, tôi cũng hết cách rồi, đã khiến mọi người chê cười rồi.
– Chủ tịch hội đồng quản trị không cần phải bận tâm, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi thấy cậu chủ chắc bị đả kích sâu sắc nên mới chạy đến phòng của Chủ tịch mà khóc lóc kể lể thôi.
Một người cao to an ủi một câu.
Lúc này Lý Mộ Hoa đứng dậy, đi đến bên cạnh người anh Lý Mộ Thành, nâng hắn dậy:
– Anh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng ôm ba như vậy, còn có khách ở đây nữa.
Lý Mộ Thành xoay người ngược lại ôm lấy chân Lý Mộ Hoa:
– Em à! Anh khổ quá… Tina muốn cái gì anh đều cho cô ấy… tại sao cô ấy lại bỏ anh…
– Anh… Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì từ từ nói, em sẽ nghĩ cách giúp anh, được không?
Lý Mộ Hoa giống như người anh, vì bất dĩ mới động viên Lý Mộ Thành như thế.
Lý Mộ Thành khóc rống lên như đứa trẻ con, gã vẫn không ngừng kêu gào:
– Tina không cần tôi, tôi đi chết đây.
Hắn nói linh tinh trong lúc say.
Hình ảnh đứa con trưởng họ của một gia tộc lớn như thế này, cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp cả, huống chi lại còn có khách khứa ở đây.
Đúng lúc mọi người đều xấu hổ không biết nói gì, cánh cửa bật ra, một người đàn ông dáng người to lớn mặc áo màu đen bước vào. Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Mộ Thành như vậy, lập tức đỡ gã dậy, không cho gã nằm úp xuống đất, sau đó cúi đầu trước mặt Lý Đức Thâm nói:
– Xin lỗi Chủ tịch, là do tôi không cản được Đại công tử chạy vào đây, là tôi không làm tròn bổn phận.
Sắc mặt Lý Đức Thâm hơi chùng xuống hỏi:
– Lý Mông, ta bảo ông chăm sóc nó, làm sao nó lại thành ra như thế này hả?
– Thưa Chủ tịch, vì tiểu thư Tina con gái ngài Scott ở nước Anh sau khi học xong đại học đã quyết định về nước kết hôn, cho nên muốn tuyệt giao với Đại công tử. Đại công tử một mình uống rượu suốt cả đêm nên bây giờ mới thành ra như thế này.
Lý Mông trả lời rất bình thản.
– Vì một đứa con gái, nó muốn mất mặt đến bao giờ nữa?
Lý Đức Thâm ho khan vài tiếng, Lý Mộ Hoa liền chạy đến bên an ủi.
Nhìn ánh mắt quan tâm của Lý Mộ Hoa, Lý Đức Thâm mới cảm thấy được an ủi ít nhiều, quay sang Lý Mông nói:
– Đưa tên tiểu tử này về phòng đi, đừng để nó ở đây làm mất mặt nhà họ Lý nữa! Để nó tỉnh hẳn rượu ta mới nói, còn dám vì đàn bà mà uống say như thế này, ta sẽ cấm cửa nó ba tháng không được bước chân ra khỏi nhà.
– Vâng, thưa Chủ tịch.
Lý Mông trả lời thật lớn. Lý Mộ Thành không thể giãy ra được nữa, bị kéo ra ngoài mà vẫn ăn nói lung tung.
Lý Đức Thâm thất thần nhìn ra cửa sổ, sắc mặt nhợt nhạt, cố gắng cười tươi nói:
– Đã làm mọi người sợ rồi, đây là điều đáng tiếc nhất của đời tôi, không dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn, tuy nhiên cũng may mắn tôi còn có con thứ hai Mộ Hoa, có thể tiếp quản sự nghiệp của tôi, cũng coi như là ông trời vẫn còn thương tôi.
Nghe thấy Lý Đức nói như vậy, những người có mặt ở đây ngay lập tức khen Lý Mộ Hoa đã có những biểu hiện xuất sắc ở công ty. Vị khách Lục Đào cũng khen vài câu, nói tương lai của Lý Mộ Hoa vô cùng tươi sáng.
Lý Mộ Hoa được mọi người khen ngợi cũng không tỏ vẻ quá vui mừng, quay sang Lý Đức Thâm nói:
– Ba, con cảm thấy bản tính anh hai không phải như vậy, chỉ có điều là anh ấy không hiểu nỗi lo lắng của ba, đợi sau này anh hiểu chuyện rồi, tự nhiên sẽ cải tà quy chính thôi, sẽ vì công ty mà dốc hết sức mình, xin ba hãy cho anh hai một cơ hội.
– Hừ!
Lý Đức Thâm hừ mạnh một tiếng, nói:
– Cho nó cơ hội? Chẳng lẽ ta chưa cho nó cơ hội hay sao. 3 năm trước, ta để nó tham gia vào dự án đầu tư, nó đã làm rối tung mọi chuyện lên, không phải ta nhúng tay vào thì làm gì có được công trình đó cơ chứ! Cả ngày chỉ biết có rượu chè, trai gái, thì làm gì có tiền đồ! Con là em của nó, thế mà từ nhỏ đến lớn nó đã làm được gì cho con chưa!?
– Nhưng…
– Không có nhưng gì hết! Ta coi trọng con, con đừng có mà làm ta thất vọng đấy!
Lý Đức Thâm nghiêm mặt nói.
Lý Mộ Hoa bất đắc dĩ đành gật đầu không nói gì nữa.
Dương Thần im lặng ngồi xé thịt ăn, lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cha con nhà họ Lý, tỏ vẻ hoài nghi.
Sau khi mời khách dùng tiệc, đoàn người của tập đoàn Mộ Vân cũng ở lại tới tận chiều tối, dẫu sao đây cũng là nơi vui chơi giải trí, hơn nữa ở đây còn có những quan chức cấp cao, những giám đốc khách sạn cũng tham gia bữa tiệc, nơi đây không hề nhàm chán, mỗi người tự tìm cho mình một thú vui riêng.
Dương Thần đợi bốn người kia về khách sạn đặt phòng trước, rồi hắn và Mạc Thiện Ny mỗi người ngủ một phòng, hai phòng ở cạnh nhau.
Lục Đào và trợ lý của ông ta cũng giống như vậy, mỗi người một phòng, nhưng sau khi người trợ lý cầm chìa khóa, lại để hành lý của mình trong phòng Lục Đào, dụng ý này không cần nghĩ cũng biết được…
Với tư cách là chủ ở đây, Lý Mộ Hoa nhiệt tình đứng đợi bốn người sắp xếp xong hành lý, liền đưa đi dạo quanh khu giải trí, vừa đi vừa giới thiệu khu vui chơi giải trí, suối nước nóng, phòng tắm hơi, phòng tập thể hình, phòng trà, trò gì cũng có. Thậm chí còn có cả võ đạo quán. Phía sau khu giải trí còn có đường đua tốc độ, đường này không dành cho xe Mercedes – Benz.
Lúc bước tới sòng bạc của sơn trang đã là nửa đêm, lúc đó Lục Đào và trợ lý của gã đã đi tận hưởng thời gian của hai người, chỉ có Dương Thần và Mạc Thiện Ny cùng đi vào sòng bạc với Lý Mộ Hoa.
Khách tới đây chơi bạc nhiều hơn so với nơi khác, mặc dù Hồng Kông không thể so sánh được với Macao, nhưng như thế này cũng náo nhiệt rồi.
Dương Thần chẳng có hứng thú với cờ bạc, bởi vì đánh bạc kiểu này không vui, thắng cũng không được nhiều. Đối với Dương Thần mà nói, hắn thích những trò chơi có tính kích thích cao.
Lý Mộ Hoa vừa cười vừa giới thiệu về sòng bạc và một vài sự việc đã xảy ra ở đây, hắn chào hỏi một vài người quen trong kinh doanh, tỏ vẻ rất thân thiện.
Lúc ba người bọn họ tới khu chơi mạt chược, họ đã nhìn thấy có một bóng người quen thuộc.
Lý Mộ Thành mặc trang phục kiểu tây, miệng ngậm điếu xì gà ngồi bên bàn mạt chược, cùng mấy người đàn ông trung niên bụng phệ đánh mạt chược, vệ sĩ của hắn trở thành quân sư đáng tin cậy, đứng phía sau lưng ăn nói rất lịch sự.
Đối với người anh trai này, Lý Mộ Hoa lại không hề coi thường giống như người khác, sau khi nhìn thấy anh mình, Lý Mộ Hoa liền cười và tiến về phía trước:
– Anh, vận may thế nào?
Lý Mộ Thành quay đầu lại liếc nhìn em trai một cái, tức giận nói:
– Vừa mới chơi cũng không tệ lắm. Nãy giờ chơi mãi mà không ngóc đầu lên được, tao đang không biết làm sao lại đen đủi thế, hóa ra là do mày tới đây.
Nghe Lý Mộ Thành nói Lý Mộ Hoa như vậy, Mạc Thiện Ny cả ngày nay đã có ấn tượng tốt với Lý Mộ Hoa, nhíu mày nói:
– Anh ấy là em trai của anh, sao anh có thể nói anh ấy như thế được, chẳng phải là quá đáng sao?
Lý Mộ Thành nghe thấy lời của Mạc Thiện Ny, mắt sáng lên, vẻ ham muốn, nói:
– Tiểu thư, xin hỏi quý danh. Bao tiền một đêm?
– Anh…
Thấy Mạc Thiện Ny tức giận, Lý Mộ Hoa nhanh chóng nói:
– Anh! Đừng như vậy nữa, Mạc tiểu thư là người của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi ở Trung Hải cử tới, không phải là loại phụ nữ như vậy.
Lý Mộ Thành lắc đầu, vẻ mặt đắc ý nói:
– Ồ vậy sao? Loại phụ nữ này mười người đều là hàng trôi nổi, chỉ xem mày có trả giá cao không thôi, tao đã gặp nhiều rồi, còn ra vẻ thuần khiết gì chứ?
Mạc Thiện Ny nhìn Lý Đức Hoa cầu cứu, nhưng không tiện làm gì, trước mặt bao nhiêu người bị người ta nói mình là loại đàn bà đó, cô rất bực mình, khuôn mặt đỏ lên, nói một tiếng cáo từ rồi chạy ra khỏi sòng bạc.
Lý Mộ Hoa vội gọi hai người bảo vệ đuổi theo Mạc Thiện Ny để bảo vệ cô, chỉ cho cô đường về phòng, ở sơn trang rộng lớn này, mới đến một lần không thể nhớ đường. Lý Mộ Hoa quả là rất chu đáo, tỉ mỉ.
Dương Thần lặng lẽ tiến lên vỗ vỗ vai Lý Mộ Thành, cười hi hi nhìn gã.
Lý Mộ Thành vội lùi ra xa nói:
– Làm gì vậy? Lão gia ta không phải là gay (người đồng tính nam)!
Dương Thần cười nói:
– Tôi thấy anh đẹp trai hơn em trai anh nhiều, không biết là đánh bạc thế nào, anh dám đánh cược một trận không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/08/2020 11:29 (GMT+7) |