Nhưng đúng lúc này, Dương Thần bắt gặp ánh nhìn từ đôi mắt sắc lạnh.
Dương Thần thấy rùng mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy không biết từ lúc nào mà Mạc Thiện Ny đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn rồi.
Duơng Thần không biết nên làm thế nào, chỉ ngượng nghịu cười, cảm giác như ngồi trên đống than vậy.
Máy bay chuẩn bị tiếp đất, lúc này đã là buổi trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hongkong, những hành khách của khoang thương nhân đi xuống trước.
Khi bước ra khỏi khoang hành khách, An Tâm đã ăn mặc chỉnh tề như lúc đầu, hướng về phía Dương Thần với một nụ cười thoải mái, trong mắt ánh lên tia tiếc nuối, lén trao cho Dương Thần một nụ hôn gió.
Dương Thần nuốt nước bọt, hắn đã nhìn thấy mỹ nhân kia đúng là một con hồ ly đầu thai.
Nhìn thấy cảnh đó, Mạc Thiện Ny hắng giọng, bước nhanh đi, làm như là không đi cùng một đường với Dương Thần.
Dương Thần tròn mắt nhìn An Tâm, sau đó mới bất đắc dĩ bước nhanh theo Mạc Thiện Ny.
– Nghe tôi nói này Mạc tiểu thư, cô biểu hiện như vậy là sao, tôi đã chọc giận cô sao?
Dương Thần buồn bã hỏi nhỏ.
Mạc thiện Ny cười lạnh:
– Cô tiếp viên đó cũng không tồi nhỉ?
Dương Thần sửng sốt, cũng không giấu diếm nữa:
– Làm sao mà cô biết được?
Mạc Thiện Ny thấy anh ta không ngần ngại mà thừa nhận như vậy, càng thấy ức chế, người này chẳng lẽ không thấy mất mặt sao.
– Làm sao mà tôi biết được? Khi tất cả mọi người đều thắt dây an toàn anh lại cố ý đi toilet, cô tiếp viên đó cũng đi toilet, cả hai người đều đi một tiếng mới trở ra, anh nghĩ tôi là con ngốc sao?
Trông thấy dáng điệu giận dữ của Mạc Thiện Ny, trong đầu Dương Thần chợt lóe lên một ý nghĩ, cười nói:
– Không phải là trưởng ban Mạc của chúng ta đang ghen đấy chứ?
– Gh… ghen sao?
Mạc Thiện Ny đỏ mặt, vội thanh minh:
– Tôi mà lại phải ghen sao, anh tưởng ai cũng đa tình như anh hả? Chỉ là tôi thấy tiếc cho Nhược Khê, có một ông chồng không biết xấu hổ như anh, thật là khó để sống cả đời với một con người như anh.
Hai người vừa đi ra sân bay vừa nói như vậy, xung quanh người người đi lại không ngớt, rất ồn ào, cho nên chẳng ai nghe được hai người này đang nói chuyện gì.
Dương Thần cười nói:
– Cô không phải là tôi hay Nhược Khê, làm sao biết được chúng tôi có muốn chung sống cả đời hay không?
– Sao? Lẽ nào anh lại muốn ly hôn với Nhược Khê, để dễ bề đi tìm một con hồ ly?
Mạc Thiện Ny tức tối hỏi.
– Này, cô kích động gì chứ, tôi còn chưa nói gì, cho dù là có ly hôn cũng không ly hôn với cô, tôi chỉ tiện miệng mà nói vậy thôi.
Dương Thần không nghĩ là cô ta lại phản ứng dữ dội như vậy.
Mạc Thiên Ny nhìn thẳng vào Dương Thần:
– Tôi cho anh biết này anh Dương, tốt nhất là anh đừng có quanh co, nếu như anh làm tổn thương đến Nhược Khê, tôi nhất định sẽ không để yên cho anh đâu.
Nhìn người phụ nữ này đang đứng gần trong gang tấc, đôi mắt đẹp giờ đằng đằng sát khí, Dương Thần gượng cười xua tay:
– Làm sao có thể như vậy được, tôi yêu cô ấy còn không hết làm sao có thể làm cô ấy tổn thương chứ?
– Tốt nhất là như vậy.
Mạc Thiện Ny nói:
– Theo những gì tôi biết về Nhược Khê, ngoài miệng thì không nói, nhưng là cô ấy là người mà ngay cả biết là sẽ chết cũng sẽ không quay đầu lại, cô ấy vốn đã quyết định lấy anh, nhất định là sẽ không thay đổi ý kiến, nếu như anh dám vì người phụ nữ khác mà vứt bỏ cô ấy… thì tôi sẽ vì Chủ tịch mà khiến anh sống không bằng chết.
Những lời này của Mạc Thiện Ny thật tàn độc, ánh mắt sắc lạnh kia đã cho Dương Thần biết rằng cô ta đang rất nghiêm túc, khiến hắn có cảm giác lạnh sống lưng.
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, Mạc Thiện Ny chưa hề nói Dương Thần “không được” có tình nhân khác, chỉ nói không được làm tổn thương Nhược Khê, trong đó có chứa hàm ý, có chút gì đó huyền bí.
Trên đường đi đến lối ra, ở cổng đã hẹn trước, có 4 người cầm một tấm bảng với dòng chữ nổi bật “Ngọc Lôi, Trường Lâm”, người nào cũng mặc âu phục, thắt cavat, vẻ mặt trang trọng đã đợi sẵn rồi.
Đi tới gần mới phát hiện ra người đứng đầu mặc âu phục xanh thẫm thắt cavat đỏ, tướng mạo rất tuấn tú, là một thanh niên cao hơn 1.80m, khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, chắc hẳn là người dẫn đầu đoàn đi đón tiếp.
– Đã phải đợi lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được công ty Quốc Tế Ngọc Lôi và Trường Lâm, tôi là phó chủ tịch tập đoàn Mộ Vân, Lý Mộ Hoa, bố tôi là Lý Đức Thâm, vì bố tôi hôm nay không được khỏe, không tiện ra ngoài, cho nên cử tôi đến đón các vị, thay mặt bố tôi xin lỗi mọi người.
Lý Mộ Hoa tươi tỉnh bắt tay Lục Đào trước, sau đó bắt tay Dương Thần và Mạc Thiện Ny, trợ lý của Lục Đào nhanh chóng chạy đến, ánh mắt rất tinh tường, thoáng cái đã có thể nhận ra ai là người quan trọng.
Lục Đào khiêm nhường nói:
– Không ngờ là Lý thiếu gia lại đích thân đến đón, thực sự là rất vinh hạnh, nào dám để Lý tiên sinh đích thân tới chứ.
– Không ngờ rằng quý công ty lại trang trọng đến vậy, chúng tôi lại đến chậm thế này.
Mạc Thiện Ny cũng cảm thấy có lỗi mà nói.
Dù sao mấy người Lý gia cũng ăn mặc chỉnh tề, còn bọn cô thì có vẻ đơn giản hơn.
Lý Mộ Hoa vồn vã hỏi:
– Vị này chắc là người đã được nhắc đến trong hồ sơ, cô Mạc Thiện Ny, cô Mạc không cần để ý chuyện đó, dẫu sao quý công ty cũng là công ty thời trang, chúng tôi có thể hiểu được.
Lý Mộ Hoa có vẻ rất hiền hòa, sau khi cùng với mấy người nói chuyện, liền dẫn mấy người ra khỏi sân bay, ngồi lên xe trước, theo sau là chiếc BMW đen bóng, ở giữa là một chiếc Cadilac, khí thế rất hào hùng.
Ô tô lướt nhanh trên xa lộ, trong chiếc xe dài rộng, Lý Mộ Hoa đích thân rót 4 chén rượu lạnh, cùng 4 người cạn ly vì tình hữu hảo.
Lý Mộ Hoa không có chút gì ngạo mạn của con cháu gia tộc lớn, điều này khiến cả 4 người đều cảm thấy rất thoải mái, ngay cả Dương Thần cũng không kìm được suy nghĩ, người này đẹp trai không kém gì mình!
– Xin hỏi 4 vị đã từng đến Hongkong chưa?
Lý Mộ Hoa nhã nhặn hỏi.
Lục Đào và trợ lý đều là lần đầu tiên đến Hongkong công tác, nhưng Mạc Thiện Ny thì đã đi mấy lần rồi, còn Dương Thần, số lần đến đây ngay cả hắn cũng không rõ nữa. Bởi vì Hongkong là nơi có nhiều triển vọng, là trung tâm thương mại, lại là nơi xuất hiện nhiều nhân vật chính trị giàu có và quan trọng, hắn trước đây thường tới đây để giải quyết một số công việc nhưng không tiện nói ra, đành nói:
– Chưa từng đến.
Lý Mộ Hoa liền cười nói:
– Vậy cũng tốt, lần này đến Hongkong, nhất định phải để Lý gia chúng tôi tận tình tiếp đãi, người làm ăn nói chuyện làm ăn, hơn thế Mộ Hoa còn muốn được làm bạn tốt của các vị, hy vọng về sau có thể cùng phát triển.
– Phó tổng Lý khách khí quá, trước khi đến đây tổng giám đốc Tằng của chúng tôi cũng đã nói qua về họ Lý là một danh gia vọng tộc, đời này lại có Mộ Hoa công tử tài năng thế này, vị thế lại tăng thêm một tầng nữa rồi.
Lục Đào tâng bốc.
Lý Mộ Hoa xua tay nói:
– Giám đốc Tằng lại khách khí nữa rồi, ngài ấy đến từ nhà họ Tằng ở Bắc Kinh, không chỉ Bắc Kinh, mà còn có quan hệ rộng rãi với nhiều tỉnh ở đại lục, ở đất Hongkong nhỏ bé này, tuy phát triển nhưng cũng như là ếch ngồi đáy giếng, không thể so bì về gia thế được.
Nghe những lời tâng bốc nhau của 2 bên, Dương Thần có chút khó chịu, nên cắt ngang mà hỏi:
– Phó tổng giám đốc Lý, giờ chúng ta đang đi đâu đây, tôi thấy hơi đói bụng, có thể đi ăn trước không? ‘
Lời nói thẳng đó đã khiến cho những người ở đây có vẻ khó xử, Lý Mộ Hoa hơi xấu hổ nói:
– Anh Dương xin đừng vội, chúng ta đang trên đường đến tập đoàn của chúng tôi, đây là một khu giải trí gồm có khu vui chơi và khu ẩm thực, tựa núi giáp biển, ngay bên cạnh vịnh Kim Trạch, phong cảnh rất đẹp, khoảng hơn nửa tiếng nữa là tới, bố tôi và cốt cán của công ty đang đợi ở đó, tới nơi chúng ta có thể ăn ngay.
– Xin hỏi phó tổng giám đốc Lý, cụ thể cuộc đàm phánlần này khi nào mới bắt đầu?
Mặc Thiện Ny vẫn quan tâm đến việc đàm phán hợp tác hơn.
Lý Mộ Hoa nghiêm mặt nói:
– Cô Mạc cứ yên tâm, hôm nay các vị ngồi máy bay đã mệt, mời mọi người nghỉ lại sơn trang, bố tôi và đoàn các nhân viên cùng các vị có thể thỏa mái một chút, đợi đến ngày mai sẽ chính thức bắt đầu hội đàm, hai ngày sau đó sẽ sắp xếp để mọi người đi tham quan nghiên cứu, và thảo luận cùng với chuyên gia nghiên cứu, sau đó sẽ cùng thảo ra hợp đồng.
– Xem ra phó tổng giám đốc Lý đã sắp xếp rất chu đáo, Thiện Ny tôi nhiều chuyện quá rồi.
Lý Mộ Hoa thẳng thắn nói:
– Đó mới là thái độ hợp tác tốt, cô Mạc không cần để ý.
Sau nửa tiếng đồng hồ, đoàn xe sang trọng của Mộ Hoa từ từ đi vào giữa hai hàng cây tươi tốt, lúc này trời đã vào thu, khắp núi đồi trải một màu lá đỏ, dọc đường đi cũng trải đầy lá vàng.
Men theo đường núi đẹp và u tịch không ngừng lên cao, dần dần có thể thấy được cảnh biển mênh mông ở phía xa xa, biển màu xanh thẳm, khu nhà ở được xây dựng theo lối kiến trúc cổ, tạo nên sự đói lập mới mẻ với phong cảnh trên núi.
– Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa. (Dừng xe ngồi ngắm rừng phong lúc chiều tà, sương trên lá hồng hơn hoa tháng hai.)
Lục Đào bất chợt ngâm hai câu thơ.
– Hoàng hôn trên sơn trại đúng là một lựa chọn hay.
Lý Mộ Hoa đồng ý gật đầu nói:
– Đúng vậy, đây là tâm huyết nửa cuộc đời của bố tôi, nếu như Tổng giám đốc Lục thích, sau này có thể lại đến, Lý gia chúng tôi rất hoan nghênh.
Tuy biết đây chỉ là những lời nói khách sáo, nhưng vẫn làm Lục Đào cười toe toét.
Khi đến sơn trang đã là xẩm tối, vừa xuống xe, điểm gây chú ý là quần thể kiến trúc rộng lớn rất độc đáo màu vỏ quýt, đây là sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc phương Đông và phong cách hiện đại phương Tây, làm cho quần thể kiến trúc mang một vẻ đẹp tinh tế mà không mất đi phần thực tế.
Không ít người làm của nhà họ Lý nhìn thấy đoàn xe tiến vào sơn trang, lập tức dừng công việc lại, cúi người chào một cách rất cung kính.
Bốn người đi theo Lý Mộ Hoa, tiến vào bên trong sơn trang, vào đến bên trong, mới phát hiện ra nội thất của nó không khác gì các khách sạn 5 sao thông thường.
Đi vào bên trong phòng ăn Trung Quốc, xem những đồ trang trí cổ điển, mấy chùm đèn hoa trên trần tô điểm thêm cho căn phòng, chim chóc hót líu lo ngoài ban công, thiết kế này làm cho căn phòng lộ hết được vẻ đẹp thanh tịnh và tao nhã bên trong.
Trong phòng lúc này có 4 người đàn ông trung niên đã ngồi, vừa uống trà vừa khẽ nói gì đó.
Một vị mặc áo hình trái tim màu xám, tóc bạc, ngồi ở vị trí chủ tọa, nhưng dường như ông ta không tiện đi lại, ngồi trên một chiếc xe lăn, dung mạo ông bình thường, nhưng khi thấy Mộ Hoa dẫn 4 người đi vào cửa, ông rất nhanh mỉm cười và nói:
– A ha, những vị khách quý cuối cùng đã tới rồi, Đức Thâm không nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi.
– Tổng giám đốc Lý khách sáo quá, để cho Lý công tử đến đón chúng tôi là tốt lắm rồi.
Lục Đào khách sáo cười nói.
Mấy người chào hỏi nhau xong liền ngồi xuống, không khí rất ôn hòa, mọi người tuy ai cũng có mục đích riêng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ mối quan hệ thật tốt.
Lý Đức Thâm thấy không còn sớm, nháy mắt với Lý Mộ Hoa. Lý Mộ Hoa hiểu ý gật gật đầu, vỗ tay một cái, nói với mấy người phục vụ đứng ở cửa:
– Dọn thức ăn lên.
Mấy người phục vụ nhanh chóng dọn đủ loại đồ ăn thơm ngon đã chuẩn bị sẵn lên. Mọi người, trừ Dương Thần, tất cả đều là những người có nhiều kinh nghiệm trên thương trường, vừa ăn vừa uống rượu, vừa nói chuyện về tình hình các phương tiện truyền thông trong ngành thời trang ở Trung Hải và Hongkong, nói chuyện rất hào hứng.
Ăn uống được một lúc, đột nhiên có một người phụ nữ có vẻ như là quản lý nhà hàng vội chạy đến thì thầm vài câu với Lý Đức Thâm.
Lý Đức Thâm tay cầm đũa bỗng cứng lại, sau đó đặt mạnh đũa xuống bàn “chát” một tiếng!
– Làm sao có thể như vậy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/08/2020 11:29 (GMT+7) |