Sau khi xác nhận, Dương Thần đi về hướng nơi huynh muội nhà họ Triệu ở, có một tán cây để ẩn nấp, núp mình trong đó, tu sĩ của Nhược thủy kỳ còn không thể chuẩn xác phát hiện ra hắn, huống hồ là Tiêu Thu Phong.
Đến phía sau ngôi nhà gỗ của huynh muội nhà họ Triệu, núp phía sau một cây cổ thụ, thần thức tản ra để thăm dò động tĩnh của ngôi nhà.
Bởi vì tu vi của Tiêu Thu Phong thấp hơn hắn nhiều, cứ cho là có thần thức thăm dò anh ta thì anh ta cũng không có cảm giác gì.
Quả nhiên trong ngôi nhà gỗ chỉ còn lại một mình Triệu Đình, cũng giống như những gì Triệu Mộc Dương nói lúc sáng, Triệu Đình thật sự đã ngủ rồi.
Tu sĩ chắc chắn có thể không ngủ nhưng nếu là người xuất thân từ người thường giống như tu sĩ trẻ tuổi như huynh muội nhà họ Triệu, rõ ràng vẫn chưa thể thay đổi được thói quen ngủ, thậm chí còn không muốn thay đổi cho lắm.
Hơn năm phút sau thì bóng dáng của Tiêu Thu Phong xuất hiện tại bên ngoài ngôi nhà gỗ, lén lén lút lút nhìn ngó xung quanh, xác định không có người rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Dương Thần lúc này chuyển động như bóng ma, trong phút chốc đã xuất hiện sau lưng Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong đang háo sắc nhìn Triệu Đình đang nằm trên giường, thân hình lả lướt phập phồng, khuôn mặt đẹp mê hồn khiến anh ta chảy cả nước miếng.
Ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn thấy Tiêu Đình liền cảm thấy đó là một trái ớt nhỏ ngon miệng, rất muốn kéo lên giường, nên mượn lý do là phải luyện Tiêu vân đan mà giữ lại huynh muội nhà họ Tiêu.
Còn về việc làm cách nào lấy cắp được miếng thịt béo đó thì anh ta cũng đã sớm có kế sách, loại thủ thuật điệu hổ ly sơn để khiến nữ tu sĩ phải nằm gọn trong tay thì cũng không phải là lần đầu tiên anh ta dùng.
Thông thường những nữ tu sĩ này do không đấu lại anh ta, lại không dám phản kháng lại, sau khi bị anh ta lợi dụng xong chỉ còn cách nhịn nhục không dám nói, nếu anh ta cho họ một loại linh đan hạ phẩm nào đó, thì họ còn có chút cam tâm tình nguyện làm nô tì của anh ta, điều này cũng là lý do khiến cho anh ta đặc biệt phá lệ nhiều lần như vậy.
Lúc tâm trạng vui sướng, tập trung tinh thần vào việc này thì Tiêu Thu Phong cơ bản không cảm giác được phía sau có người.
Lúc anh ta phản ứng lại thì Dương Thần đã dùng một tay bóp chặt cổ họng anh ta từ phía sau.
– Ặc.
Tiêu Thu Phong cổ họng bị bóp chặt, hai mắt trợn tròn, hết sức kinh ngạc, đối phương có thể đột nhiên xuất hiện ra tay từ phía sau anh ta thì có nghĩa là tu vi phải cao hơn anh ta rồi.
Rốt cuộc là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Dương Thần vốn dĩ không cho anh ta nhiều thời gian để suy nghĩ, một chiêu nguyên khí chém vào mê huyệt của anh ta, Tiêu Thu Phong liền trước mắt tối tăm bất tỉnh nhân sự.
Sự chênh lệch tu vi quá lớn, anh ta cơ bản không cách nào phản kháng lại lực nguyên khí này.
Triệu Đình nằm trong nhà cảm giác được gì đó, mơ màng mở mắt nhưng lúc cô nhìn ra cửa thì Tiêu Thu Phong đã bị Dương Thần dẫn đi.
Triệu Đình cứ tưởng là nằm mơ, gãi gãi tóc, môi chu lên, tiếp tục ngủ.
Dương Thần thuận buồm xuôi gió làm ra vụ bắt cóc này.
Đi mấy vòng liền để Tiêu Thu Phong vào một rừng cây hoang vắng mà hắn đã tìm thấy trước đó.
Lãnh địa của nhà họ Tiêu rộng lớn, cũng vì vậy nên phân tán rộng rãi, muốn tìm được một chỗ mà không bị nhà họ Tiêu phát hiện là điều không dễ.
Sau khi thả Tiêu Thu Phong xuống, Dương Thần lại đánh một luồng nguyên khí vào anh ta để anh ta tỉnh lại.
Tiêu Thu Phong mở mắt ra, khó chịu sờ vào cổ, vẫn nhớ là bị người ta bắt, chớp mắt đã đến một nơi âm u sâu thẳm trong rừng, anh ta không khỏi rùng mình.
Tiếp theo trước mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc nhưng bất ngờ, Dương Thần cười mỉm nhìn anh ta, có vẻ hết sức kỳ lạ.
– Là… là cậu? Tiêu Thần?
Tiêu Thu Phong kinh ngạc.
Dương Thần ngồi xổm xuống, cười vô hại nhìn anh ta nói.
– Đại thiếu gia, huynh vẫn khỏe chứ?
– Sao cậu lại ở đây? Tôi bị sao vậy?
Tiêu Thu Phong tức giận hỏi.
– Rất đơn giản, huynh bị tôi bắt, còn bây giờ tôi muốn hỏi huynh vài câu, nếu huynh ngoan ngoãn trả lời thì tôi sẽ để huynh con đường sống, nếu không phối hợp thì bây giờ huynh phải chết.
Dương Thần thản nhiên nói.
Tiêu Thu Phong dường như đang nghe được một câu chuyện rất mắc cười.
– Ha ha, mày nói mày sẽ đánh tao chết? Mày là cái thá gì, mày chẳng qua chỉ là con chó mà nhà họ Tiêu của tao nuôi dưỡng, một tu sĩ Hóa thần sơ kỳ, mày có phải luyện công nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma đầu óc có vấn đề?
Dương Thần khổ sở sờ mặt.
– Vậy nói đi… nếu huynh đủ thông minh thì tại sao lại nảy ra ý tưởng chơi gái ngu ngốc như vậy…
Dương Thần vừa nói rồi triển khai nguyên khí thực sự của hắn một cách mãnh liệt.
Tiêu Thu Phong cảm thấy một luồng chân khí rộng lớn như núi, dữ dội như biển khiến anh ta sắp bị nhấn chìm nghiền nát, sợ tới mức phải kêu to.
May là rừng cây ở đây cách nhà họ Tiêu khá xa nếu không có lẽ đã kinh động đến một số tu sĩ.
– Cậu… cậu làm thế nào…
Tiêu Thu Phong mặt mũi trắng bệch, mồ hôi chảy như mưa.
Dương Thần thu hồi nguyên khí, ngoài mặt thì cười nhưng bên trong lạnh lùng, hỏi.
– Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi trả lời, có gì thắc mắc không?
Tiêu Thu Phong nuốt nước miếng, anh ta không rõ Dương Thần rốt cuộc tu luyện cái gì nhưng tuyệt đối không phải Hóa thần sơ kỳ, không những anh ta mà cả phụ thân anh ta đều đã bị lừa.
Nhưng anh ta không dám nghĩ nhiều Dương Thần là ai, anh ta chỉ có thể gật đầu để tìm cơ hội sống sót.
– Như vậy mới ngoan chứ.
Dương Thần cười lương thiện nhưng trong mắt của Tiêu Thu Phong thì không gì đáng sợ nham hiểm hơn nụ cười này.
Dương Thần đứng lên, thong thả bước vài bước hỏi.
– Ngươi có người muội muội tên là Tiêu Chỉ Tình phải không?
– Con tiện nhân đó?
Tiêu Thu Phong bất giác ngẩn người.
Dương Thần phẫn nộ nhìn anh ta, trong mắt giống như đang chứa lửa.
– Con mẹ ngươi, ngươi còn dám kêu cô ấy như thế lần nữa, ta sẽ cho ngươi chết!
– Ực.
Tiêu Thu Phong gật đầu không ngừng, ngoan ngoãn nói.
– Đúng… đúng, Tiêu Chỉ Tình là con gái út của nhị thúc tôi.
– Bây giờ cô ấy có ở Tiêu gia không?
Dương Thần hỏi.
Tiêu Thu Phong thắc mắc hỏi.
– Sao cậu lại… hỏi về cô ta? Chẳng lẽ cậu…
– Đừng nhiều lời! Trả lời đi!
Dương Thần chạy đến tát một bạt tay lên mặt Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong “ai da” kêu đau một tiếng, bạt tay này chỉ thuần túy là ra lực lớn nhưng cũng khiến cho anh ta đau đến nỗi như muốn nổ tung.
– Tôi… tôi không biết cô ta đang ở đâu, nhưng cô ta chắc chắn không ở nhà họ Tiêu… Cô ta lúc đầu muốn đào hôn nên đã ra khỏi Huyễn cảnh, tôi chỉ nghe nói mấy ngày trước hình như cô ta bị người nhà họ Lạc tìm thấy, nhưng không biết có bị bắt trở lại không.
– Lúc đầu nhị thúc nói Tiêu Chỉ Tình có hành vi phản bội gia tộc, ông ta không định nhận lại đứa con gái này nữa, cho nên cứ cho là cô ta có trở về thì cũng sẽ bị nhà họ Lạc bắt đi.
Tiêu Thu Phong ôm mặt sợ hãi nói.
Dương Thần nháy mắt hỏi.
– Vậy sáng hôm đó ngươi lên Thanh Đế tháp làm gì? Chẳng lẽ trong lao ngục của đỉnh tháp đó đang giam cầm người nào đó sao?
Tiêu Thu Phong nhanh chóng lắc đầu.
– Đó là nơi đang nhốt người nhưng không phải nhốt Tiêu Chỉ Tình! Thật đó! Ở đó chỉ có những người làm cho Tiêu gia, và một số tu sĩ phản bội Tiêu gia.
– Chẳng lẽ ngươi lại đi xem họ sao? Ngươi tưởng ta sẽ tin, ngươi đi xem mấy người phản đồ đó với tâm trạng vui vẻ vậy sao?
Dương Thần cười lạnh nói.
Tiêu Thu Phong không dám ngẩng đầu, lén nhìn lên thấy nét mặt của Dương Thần ngày càng hắc ám, nhỏ tiếng trả lời.
– Đó… đó là một bà vú tên là Tố Tâm, bà ta là bà vú của Tiêu Chỉ Tình, lúc đầu giúp Tiêu Chỉ Tình chạy trốn, gia tộc muốn giết chết bà ta. Tôi… tôi thấy bà ta tội nghiệp… liền cầu xin gia gia nhốt bà ta vào lao ngục.
Dương Thần chợt nhớ lúc trước Tiêu Chỉ Tình có nhắc qua, trước giờ vẫn không biết bà vú của cô thế nào, thì ra bị nhốt trong Thanh Đế tháp?
Dựa vào tính cách của Tiêu Thu Phong thì cho dù là thằng ngốc cũng đoán ra được anh ta đã làm gì Tố Tâm! E rằng trong một hai năm nay, Tố Tâm trước giờ luôn bị Tiêu Thu Phong đem ra làm công cụ giải trí.
Hễ nghĩ tới ân nhân của Tiêu Chỉ Tình, người đã nuôi lớn cô ấy bị tên súc sinh này làm ô nhục, Dương Thần hận mình không thể trực tiếp đánh vỡ đầu anh ta.
– Hử, ta thấy không phải ngươi muốn cứu cô ta mà là ngươi đã “thượng” cô ta.
Tiêu Thu Phong lắp bắp miệng nói.
– Tôi… tôi cứu cô ta rồi, cô ta cũng nên báo đáp tôi một chút chứ.
Dương Thần nén sự kích động xuống, trong lòng đã có kế sách, phải cứu Tố Tâm ra, nếu không sau này sẽ không còn mặt mũi nào nhìn mặt Tiêu Chỉ Tình.
– Tôi biết nhà họ Tiêu các người, vào Thanh Đế tháp có một môn pháp đặc biệt phá trừ cấm chế, hãy nói môn pháp đó cho ta nghe.
Tiêu Thu Phong vừa nghe liền vội vàng quỳ xuống lắc đầu xin tha.
– Không không, chuyện này tuyệt đối không thể! Thanh Đế tháp là nơi tối cao quan trọng của nhà họ Tiêu chúng tôi, nếu tôi nói môn pháp cho cậu nghe, lỡ như phụ thân và gia gia biết được sẽ giết chết tôi! Tôi có thể cho cậu linh đan, cho cậu pháp bảo, xin cậu hãy tha cho tôi.
Dương Thần dùng một tay phủ lên trên đầu của tên công tử này, nhìn từ trên xuống hỏi.
– Vậy ngươi có thể chọn, hoặc là chết ngay bây giờ hoặc là để lại con đường sống sót?
Tiêu Thu Phong cảm thấy một luồng sát khí bao trùm quanh đây, giống như tử thần đang thở bên tai anh ta, ma trảo sắc lạnh đang đưa hướng về phía anh ta, từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh ta chưa bao giờ gặp phải sát khí hung tàn và cuồng loạn như vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/11/2020 03:29 (GMT+7) |