Chín cái đầu rồng hấp hối, một đôi cánh to không cách nào tiếp tục vỗ nữa, toàn bộ long thể khổng lồ rơi xuống!
Ầm ầm!
Sóng nước tóe lên cao, trên thực tế, nước hồ này đã đỏ sẫm một mảnh, huyết nhục nội tạng của đám Yêu Tu và Ma Tu nổi lền bềnh.
Các Long tộc liên quân thấy Cầu Vô Cương bị Cửu Vĩ thiên hồ một chiêu đánh chết, không thể tin được, đồng thời sinh ra cảm giác sợ hãi!
Sợ hãi này, những cao thủ còn lại của Long tốc đã bị suy yếu chiến ý, thế tiến công cũng không còn sắc bén cuồng mãnh.
Rất nhanh, Tử Tiêu cùng Ngọc Tuyết Ngưng dẫn theo đám Yêu Tu và Ma Tu thủ hạ của mình, chém rụng đám còn lại của Long tộc!
Tàn sát thành biển máu khiến mùi máu nồng đặc tràn ngập trong không khí!
Đám Yêu Tu của Ngọc Hồ cung hưng phấn không thôi. Bọn họ cũng không biết, thực lực thật sự của Cung chủ nhà mình đã đạt tới cảnh giới khiến người ta nghe đã rợn cả người rồi.
Tất cả mọi người đều có thể tiên đoán được, trong tương lai, toàn bộ Vạn Yêu Giới sẽ là Ngọc Hồ cung một mình độc đại, Ma Đế Tử Trúc Lâm thực lực tương đương với Cầu Vô Cương, tự nhiên không dám tranh đấu với Ngọc Tuyết Ngưng.
Mà Long cốc, mất đi Cầu Vô Cương, cho dù có cao thủ gì ẩn nấp cũng khó có thể lại lần nữa trọng chấn!
Thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng hiển lộ rõ ràng, cũng là vì Cầu Vô Cương đột nhiên điên cuồng ép buộc, cũng chỉ có thể tính là Cầu Vô Cương gieo gió gặt bão!
Khi tất cả máu Yêu Long nhuộm đỏ Thông Thiên hồ, sau khi rơi xuống hồ, tại hiện trường, chỉ còn lại Ngọc Tuyết Ngưng cùng Tử Tiêu và mười mấy thuộc hạ Yêu Tu Yêu Ma.
Đám còn lại này, không ai không phải cao thủ bát phẩm trở lên, nhưng Chân nguyên lực đều bị hao tổn tới bảy tám phần, muốn tiếp tục gây chiến cũng không có khả năng.
Toàn bộ hiện trường, ngoại trừ Ngọc Tuyết Ngưng và Tử Tiêu nội công thâm hậu, còn có vẻ thảnh thơi chỉ còn lại Dương Thầm và người đeo mặt nạ trúc không tiêu hao bao nhiêu Chân nguyên lực.
– Xem ra, sau hôm nay, lịch sử tạo thế chân vạc của Vạn Yêu Giới này, sắp phải viết lại rồi.
Tử Tiêu nhìn Ngọc Tuyết Ngưng mặt không đổi sắc, cười khổ nói.
Ngọc Tuyết Ngưng thu hồi chín chiếc đuôi hồ ónh oánh, trong mắt nhẹ chảy qua sự ngờ vực, nhìn xác rồng chín đầu trồi trên hồ nước, dường như đang suy nghĩ cái gì.
– Cung chủ, hôm nay Long Vương đã chết, không bằng thuộc hạ dẫn dắt tộc ban, đi vào Long cốc huyết tẩy, đoạt lãnh địa Long cốc cho Cung chủ?
Tiến lên chờ lệnh chính là Thanh Loan.
Ngọc Tuyết Ngưng lắc đầu.
– Việc này có điểm cổ quái, Cầu Vô Cương theo lý thuyết đều không phải tên lỗ mãng. Thông Thiên tháp sắp mở ra, làm chuyện chính trước đã.
– Thông Thiên tháp tự nhiên do Ngọc Hồ cung chúng ta chiếm lĩnh, đại hội Thông Thiên hiện nay cũng không cần tiếp tục nữa chứ.
Thanh Loan quét mắt nhìn đám Ma Tu nói.
Các Ma Tu lòng đầy căm phẫn, nhưng Chân nguyên hao tổn lượng lớn, giận mà không dám nói gì. Bọn họ đều rõ ràng, Tử Tiêu đứng đầu cũng không phải đối thủ của Ngọc Tuyết Ngưng, chỉ có thể nhường đám Yêu Tu này.
Ngọc Tuyết Ngưng cũng lộ ý cười kín đáo, quyến rũ.
– Như vậy sao được, đấu vẫn là phải đấu, Ngọc Tuyết Ngưng ta không phải là thứ độc đoán ngang ngược gì, Vạn Yêu Giới ai tới tranh hùng cũng không liên quan gì tới Bổn cung, chỉ cần chớ chọc đến Bổn cung là được rồi.
– Khoảng cách đến lúc Thông Thiên tháp mở ra cũng còn khoảng một nén nhang thời gian, nếu rắn của Long cốc hôm nay đều chết hết rồi, vậy thì để Dương Thần cùng vị Hình Thiên huynh này tỷ thí một trận. Người nào thắng, bên đó có quyền tiến vào Thông Thiên tháp.
Mọi người không hiểu Ngọc Tuyết Ngưng cuối cùng là muốn làm cái gì, nhưng nếu bà ta đã nói như vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Dương Thần thật ra lại có hơn nửa phần suy đoán, bà ta có khả năng cũng giống mình, nhận thấy Hình Thiên này có khả năng tu luyện “Vãng niệm diễn sinh kinh”.
Trước mặt, Hình Thiên cũng không từ chối, vọt lên không trung, ánh mắt tập trung trên người Dương Thần.
Từ ánh mắt của Dương Thần có thể thấy vài phần ý vị chờ mong, đồng thời lại phát ra cảm xúc cổ quái, cũng phiêu phiêu bay lên, giằng co với Hình Thiên.
Trong khi đội ngũ hai bên nín thở, hai người dần qua thời gian ngưng tụ hàng loạt đại lượng Chân nguyên, mà các loại khí tức uy áp… không ngờ không gì sánh được!
Bùm.
Một đoàn Nam Minh Ly hỏa đỏ thẫm bốc lên trên tay Dương Thần, nhiệt độ cao sáng quắc khiến không ít Yêu Tu tới gần đều nhượng bộ lui binh.
Hình Thiên không động, trên tay nổi lên quầng sáng màu xanh da rời, chính là lực của Quỳ Thủy.
Hai người không nói một lời, nhìn nhau một hồi, bất ngờ phát động tiến công!
Ầm!!!
Một tiếng nổ mạnh dữ dội đánh văng ra từ trên không trung, trong chớp mắt, hai người ở trên bầu trời giao chiến thành một đoàn!
Màu đỏ thẫm của Ly Hỏa và màu xanh da trời của Quỳ Thủy lượn lờ bên cạnh hai người, hồng lam xen kẽ bên trong, quyền cước của hai người cũng đụng vào nhau, phát sinh chấn động kịch liệt!
Hai ngwòi cũng không tổn hao nhiều Chân nguyên lực lắm, đơn giản dùng phương thức trực tiếp và nguyên thủy nhất tiến công, với Chân nguyên hộ thể của Thiên hỏa và Huyền thủy, dùng công phu quyền cước.
Khi sức mạnh đạt đến nhất định, đối mặt với đối thủ không kém bao nhiêu, tính tuyệt đối của đánh giáp lá cà, chính là dễ dàng dùng thủ đoạn phân cao thấp.
Yêu Tu cùng Ma Tu nhìn tới nhập thần, cũng âm thầm kinh tâm, hai người này dùng công pháp gì, ngay cả Thiên hỏa và Huyền thủy cũng có thể tùy ý khống chế?
Dương Thần một người bay liệng, một đạo Tam Muội chân hỏa màu bạch kim bỗng nhiên lộ ra!
Hình Thiên song chưởng vừa đỡ, tạo ra Minh Thủy hộ thuẫn hắc lam cả người, đồng thời dập tắt Tam Muội chân hỏa, phá quyền ra, đồng thời chém ra một Tam Muội chân hỏa!
Cuồng mãnh bá đạo đích thực xẹt qua tai Dương Thần, Dương Thần vung ra một cây roi Chân hỏa, hướng về phần eo Hình Thiên!
Ầm!
Một đạo chân hỏa nổ bùng trên người Hình Thiên, làm vỡ nát cây roi trên tay Dương Thần, một đấm trực diện hướng về phía Dương Thần!
Dương Thần căn bản lười tránh né, quanh thân đột nhiên dấy lên mồi lửa màu máu, như một đóa Hồng Liên màu máu nở rộ trên không trung!
– Nghiệp Hỏa?
Hình Thiên vội vàng tách ra, thất thanh hô lên phía sau Dương Thần.
Gã nếu tiếp tục tiến công vào, tất nhiên thần hồn sẽ phải chịu nỗi khổ bị bỏng, vì thế phải nhanh chóng thu tay lại.
Mà nghe thấy giọng nói đó, Dương Thần bỗng nhiên hoàn hồn, viền mắt nổi lên chút sắc hồng, lại có chút ướt át trong mắt…
– Âm thanh này… là… thật sự là chú sao? Đại thúc?
Dương Thần kinh hô, trái tim đập điên cuồng, cơ hồ không thể tin được tai mình!
“Hình Thiên” rốt cuộc lộ ra âm thanh vui sướng, yên lặng tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt hơi tục tằng nhưng tao nhã.
Dương Thần như bị điện giật, khuôn mặt này, từ sau khi hắn chín tuổi, đã mấy mươi năm chưa từng gặp lại. Nhưng dù vậy, vẫn luôn khắc vào chỗ sâu trong nội tâm mình, mang theo cảm ơn vô hạn.
Trước khi quay lại Hoa Hạ, nếu như nói có người nào đó có thể làm Dương Thần cho rằng là trưởng bối khiến mình có thể tôn kính, đó chỉ có thể là người đàn ông trước mắt này… Tống Thiên Hành!
– Hình Thiên… Thiên Hành… ha ha… ha ha…
Dương Thần ngây ngốc nở nụ cười, không hề giữ kẽ, giống như đứa trẻ được cho kẹo.
– Đại thúc… là chú… thật sự là chú…
Tóc đen giương nhẹ, con ngươi Tống Thiên Hành cũng lộ ra vẻ từ ái chưa từng hiển hiện, nhìn người trước mắt đã trưởng thành, không có bất kỳ danh phận thầy trò, nhưng lại là người thanh niên mình truyền thụ thần công.
– Tiểu tử… cháu tốt lắm… rất tốt…
Tống Thiên Hành liên tục nói vài tiếng “Tốt”, các loại ý tứ hàm xúc, chỉ có chính ông ta mới rõ ràng nhất.
Các loại Ma Tu Ma Yêu đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn hai tu sĩ loài người kia. Dĩ nhiên là biết được, hình như còn có tình nghĩa quen biết gì gì đó, thảo nào dùng công pháp đều cổ quái giống nhau.
Tử Tiêu và Ngọc Tuyết Ngưng sớm đã đoán trước, lại không hề đi làm phiền đôi bạn nhiều năm nói chuyện.
Nhưng Thanh Loan ở bên cạnh lại hỏi Ngọc Tuyết Ngưng.
– Cung chủ… đây cuối cùng tính là ai thắng?
Ngọc Tuyết Ngưng bất đắc dĩ liếc nhìn thủ hạ một cái.
– Còn phải hỏi sao, Hình Thiên chỉ lĩnh ngộ đến lực Minh Thủy, Dương Thần lại đạt đến Nghiệp Hỏa cao hơn, đương nhiên là chúng ta thắng.
– Ờ…
Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thực ra rất để ý kết quả chiến đấu để vào Thông Thiên tháp.
Lúc này, Dương Thần vô cùng vui mừng, vội vàng kéo Tuệ Lâm qua, giới thiệu với Tuệ Lâm:
– Em này, đây là sư huynh của bà em, sư bá Tống Thiên Hành của em, nhìn thấy người thật rồi, còn không mau gọi.
– A?
Tuệ Lâm kinh ngạc cười toe toét, Dương Thần đương nhiên không gạt cô, nhanh chóng cung kính gọi.
– Chào Tống sư bá!
Tống Thiên Hành duỗi tay vỗ vỗ vai Tuệ Lâm, vui mừng nói:
– Vân Miểu không dễ dàng, cha mẹ cháu chết sớm, cô ấy nuôi đứa trẻ như cháu lớn thành từng này, nhìn rất xinh đẹp… Là sư bá năm đó u mê không chịu tỉnh ngộ, mới khiến Thục Sơn suy yếu, cháu nếu có cơ hội ra ngoài với Dương Thần, thay sư bá nói lời xin lỗi với bà cháu!
– Đại thúc… chú… Lời này là có ý gì.
Dương Thần lúc này sau khi vui vẻ, trong đầu tràn đầy nghi ngờ, có chút không biết bắt đầu nói từ đâu.
Tống Thiên Hành cũng không ngăn Dương Thần lại, êm tai nói:
– Cháu đừng vội hỏi, để chú nói, chú vì sao lại biến mất, lại vì sao xuất hiện ở đây…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |