Ares hờn giận nói:
– Hades, đừng tưởng rằng lần trước anh thắng tôi, tôi sẽ yếu hơn anh rất nhiều, chỉ là tôi không rõ anh dùng cái gọi là “Nội công” là pháp môn của tu sĩ Hoa Hạ, nên mới sơ ý mà thôi.
– Anh đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không còn gì hay hơn để khuyên anh nữa, nhưng anh tự tìm đường chết thì không sao, liên lụy đến việc chúng tôi bị xem thường thì không được đâu.
Dương Thần giả vờ suy nghĩ nói:
– Hay là như thế này, không phải anh đang tìm người để đánh nhau sao? Vừa may mọi người ở đây, anh tìm Rafael đánh một trận xem sao?
Rafael uống được một ngụm rượu nho, lập tức phì ra, vội vàng dùng khăn ăn lau miệng, để lộ ra hai cái răng nanh.
– Chết tiệt, Hades, anh chơi tôi à? Ai muốn cùng đánh nhau với thứ hàng này?
Nhưng mắt Ares lại sáng ngời, có chút hưng phấn, thực sự, nói cho cùng, chỉ là anh ấy ngứa tay, còn việc đánh nổi hay không, anh cũng không quan tâm!
Dương Thần nhướng mi:
– Ha ha, người áo xám lần trước là do cậu giả mạo phải không?
Rafael vẻ mặt bối rối:
– Người áo xám? Người áo xám nào cơ?
– Anh càng không có một chút lỗ hổng nào, giả bộ cái gì cũng không biết, lại càng không hợp lý, bởi vì những tên thuộc hạ kia của anh nhất định là do anh phái tới.
Dương Thần hết sức khẳng định chiếc áo xám nhãn hiệu giả lần trước là do Hermes đóng vai:
– Mặc dù tôi không biết được rốt cuộc tại sao anh lại mang một chiếc đai lưng giả rất quyến rũ ra, nhưng đây không phải anh chỉ chọc một mình tôi.
– Cái gì?
Christine giận dữ đứng dậy:
– Hermes! Chiếc đai lưng giả lần trước là trò quỷ của anh?
– Aphrodite, anh tin lời của anh ấy nói như vậy sao? Tôi hà tất phải làm một việc nhạt nhẽo như vậy?
Hermes buông tay như người vô tội nói.
Christine lại càng thêm tức giận:
– Đừng nói nữa! Hades không phải là người nói năng tùy tiện không có căn cứ, anh ấy khẳng định như vậy là có lý do của anh ấy!
– Mấu chốt chính là, Hermes, chúng ta đã quen nhau được hơn ba vạn năm rồi, một khi anh đã nói dối, liền sẽ vô cùng bình tĩnh! Anh coi chúng tôi là đồ ngốc à?
– Anh…
Hermes nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía đám người Poseidon:
– Còn mọi người? Cũng nghĩ rằng việc đó là do tôi làm? Mọi người thử suy nghĩ kỹ một chút xem, tôi có động cơ gì? Nó có lợi gì cho tôi?
Stern và Alys không nói gì, nhưng nét mặt lại có ý “đừng giả bộ nữa”.
Poseidon một mình nhâm nhi ly sâm banh:
– Hermes, kỹ xảo gạt người của anh, đã không còn là trò ảo thuật cao siêu gì rồi.
Hermes tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, giận dữ đập bàn:
– Được, mọi người đã hiểu tôi như vậy, tôi thừa nhận, là tôi làm! Tôi buồn chán, muốn chơi đùa, sao nào? Không được sao?
– Khà khà, Hermes, anh rốt cuộc đã làm những việc xấu xa gì, chơi bất kỳ thủ đoạn nào, tôi không quan tâm, nhưng nếu như anh đã rất tức giận, hay là cùng tôi đấu vài trận, thế nào?
Ares thừa cơ nói.
Hermes cũng buồn bực đến cực điểm, nói to:
– Đấu thì đấu! Coi như tôi xui xẻo chơi đùa với người điên rồ như anh!
Cuối cùng sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thần, từ chân của Hermes liền mở ra một đôi cánh, bóng dáng nhanh chóng bay về hải dương xa xôi.
Tốc độ của Ares tuy rằng không nhanh bằng anh ấy, nhưng cũng lập tức theo kịp.
Hai người tất nhiên muốn chiến một trận chiến quyết liệt, nếu không tìm một hải vực trống trải, khó tránh khỏi việc hủy diệt một diện thích lớn.
– Aphrodite, Hermes lợi dụng chiếc đai lưng của anh, anh không đến giúp Ares đánh hắn?
Alys cười trêu ghẹo nói.
Christine lại thu lại vẻ mặt giận dữ, trở lại như thường nói:
– Tôi sẽ không đi, tôi cùng Ares hiệp lực, đoán chừng cũng sẽ cùng anh ta đánh một trận năm năm, nếu không phải phối hợp diễn kịch với Ares, tôi sẽ lười quản việc anh ấy lợi dụng tên tuổi của tôi làm gì.
– Cho dù nói gì, để cho Hermes làm cho tên điên đó giảm bớt nhiệt khí, chung quy tốt hơn việc hiện giờ tuyên chiến với người khổng lồ.
Stern nói.
Dương Thần cũng chưa từng chính thức đối mặt với người khổng lồ, không khỏi hỏi:
– Mọi người định làm gì, yên lặng xem diễn biến sao?
– Bọn họ rõ ràng cố ý dẫn chúng tôi đến đây, nếu không cũng sẽ không tới khách sạn mà anh vốn muốn ở, họ không trực tiếp hạ thủ với anh, chính là muốn chờ đợi sự tề tụ của chúng tôi, rất rõ ràng, bọn họ muốn tạo ra một cuộc chiến lớn.
– Thời gian này, nếu như chúng ta tùy tiện động thủ, có thể sẽ chui vào giữa cái bẫy của bọn chúng, như vậy không bằng đợi xem xem, bọn họ rốt cuộc muốn chơi trò bịp bợm nào, dù sao, Athéna còn chưa tới, chúng ta cũng không dám nói có một trăm phần trăm thắng lợi.
Poseidon lắc lắc chén rượu, phân tích nói.
– Anh thật tràn trề lòng tin với Athéna.
Dương Thần bất đắc dĩ cười nói.
– Anh cũng từng biết đến thực lực của cô ấy, chẳng lẽ không nên sao?
Poseidon khó nhọc nhếch mép cười.
Trong đầu Dương Thần giật mình một cái, nhớ ra những việc trải qua lúc đầu vào buổi tối hôm đó ở Hàn Quốc, có chút ngứa ngáy da đầu.
Cũng không biết sự tự tin của gia tộc người khổng lồ đến từ đâu, dám thách thức các chư thần.
Thời gian còn lại, Dương Thần cùng vài người khác hàn huyên trò chuyện đơn giản, ăn vài thứ, liền đứng dậy định đưa hai người phụ nữ về phòng, Thái Ngưng vẫn đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn xem món quà là cái gì.
Nhưng Sắc Vi bỗng như nhớ tới cái gì đó, nói:
– Anh à, trước đó em từng hẹn, muốn cùng Christine đi dạo chợ đêm trên đảo, anh cùng với Ngưng Nhi về nghỉ ngơi trước đi, em về muộn một chút.
Vừa nói, người phụ nữ trừng mắt nhìn có thâm ý.
Dương Thần không khỏi cảm động, quả nhiên không hổ là người phụ nữ đã theo anh hai năm, tâm tư tinh tế thông thấu, còn có thể tạo không khí cho người đàn ông của mình.
Thái Ngưng cũng nhận thức và hiểu được, là Sắc Vi cho hai người cơ hội tạo nên một không gian riêng tư, vừa cảm kích vừa xấu hổ.
Không cần nghĩ cũng biết, sau khi trải qua vài lần cắt đứt, đêm nay Dương Thần sẽ làm gì.
Dương Thần tự nhiên không có gì khẩn trương, đỉnh đạc nắm tay Thái Ngưng, quay lại căn phòng thượng khách, một tay kia của Thái Ngưng ôm chặt hộp quà lớn.
Trên hành lang yên tĩnh, giẫm lên chiếc thảm mềm mại, Thái Ngưng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, vừa chờ đợi vừa thấp thỏm không yên.
Dừng lại trước cửa phòng, vặn tay nắm cửa mạ vàng, Dương Thần vừa bước vào phòng, liền chủ động đẩy Thái Ngưng vào cửa, dấy lên nhiệt huyết như lửa, hôn thật sâu lên môi người phụ nữ.
Không phải lần đầu tiên Thái Ngưng hôn, bị sự nhiệt tình của người đàn ông thiêu cháy, hôn đến tận cùng khả năng, chỉ là có vẻ có chút cứng ngắc và không lưu loát, dường như lý luận và thực tiễn không kết hợp chặt chẽ với nhau.
Chí ít sau mười phút, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ bị Dương Thần cắn xé đến nỗi hơi sưng lên, lúc này hai người mới dừng lại, đôi môi màu hồng tươi như quả anh đào tươi mới.
Thái Ngưng thở gấp, con ngươi ẩm ướt si mê nhìn người đàn ông, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
– Anh, em có thể xem món quà trước được không…
Dương Thần không nhịn được cười, vào giây phút này người phụ nữ này trông lại có chút dễ thương hồn nhiên.
– Ừ, đương nhiên là có thể.
Dương Thần buông chiếc eo thon của người phụ nữ ra, để Thái Ngưng đi đến bên chiếc bàn, xé miếng lụa trên hộp, lộ ra bên trong một cái hộp gỗ sồi lịch sự tao nhã theo phong cách cổ xưa.
Thái Ngưng hít một hơi thật sâu, cẩn thận từng li từng tí mở nắp hộp…
Sau khi nhìn thấy rõ thứ đồ bên trong, Thái Ngưng lúng túng hồi lâu, mới lấy lại được tinh thần, lại có chút nghi hoặc nhìn về phía Dương Thần.
– Đây là… quần áo?
– Nói một cách chính xác, là anh mua cho em một bộ váy, một bộ váy đặc biệt.
Dương Thần cười nói.
– Váy?
– Đúng vậy.
Dương Thần đi lên phía trước, cầm lên một chiếc vòng hoa đan màu sắc rực rỡ, sau khi giúp Thái Ngưng vuốt ve mái tóc mềm mại, đội lên mái tóc của người phụ nữ.
Ngũ quan của Thái Ngưng vốn mềm mại tinh tế, sau khi đội lên đầu chiếc vòng hoa, làm nổi lên một chút thanh tú và đẹp đẽ khác thường, mang một chút phong tình của châu Âu.
– Mặc nốt những thứ còn lại đi, để anh giúp em.
Dương Thần cầm bộ váy màu xanh nhạt lên nói.
Thái Ngưng gật đầu, tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng ngoan ngoãn cởi bỏ bộ quần áo giản dị trên người, chỉ còn lại chiếc áo ngực và quần lót, để mặc cho Dương Thần mặc lên người bộ váy trong chiếc hộp.
Khi bàn tay của người đàn ông chạm đến làn da mỏng manh của mình, toàn thân Thái Ngưng không tránh khỏi bị kích thích run lên, mặt đỏ ửng.
Nhưng Dương Thần dường như nghiêm túc khác thường, trong mắt không một ý nghĩ bất chính, nhìn vào người phụ nữ màu trắng thuần tuyệt mỹ trước mắt, như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Chiếc váy này được làm cực kỳ tinh xảo, cổ áo mở, thắt lưng, tay áo, măng – sét đều được trang trí với đường viền hoa màu trắng, kiểu dáng tạp dề, trong cái thanh lịch mang chút trang trọng, viền váy dùng họa tiết thêu để trang trí.
Một đôi tất lụa màu trắng, phác thảo nên đôi chân thon thả của người phụ nữ, kết hợp hoàn mỹ cùng chiếc váy, tăng thêm đôi chút quyến rũ.
– Đây là trang phục dân tộc của khu vực Bavaria nước Đức, trang phục truyền thống của người phụ nữ ở đây hiện giờ đã rất ít lưu truyền, thường thì trong những ngày lễ tết đặc biệt, mới mặc lên những chiếc váy rực rỡ sắc màu, anh phát hiện được ở một thị trấn nhỏ thuộc biên giới nước Đức, chỉ tiếc rằng đây là lễ phục thủ công, chỉ có một bộ này, nhưng… dường như ông trời chủ ý muốn để anh tặng em.
Dương Thần giải thích.
Thái Ngưng nhìn bộ váy của mình từ trên xuống dưới, thậm chí có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Quay một vòng thanh nhã, làn váy nhẹ như khiêu vũ, như một đóa hoa hải đường nở rộ.
– Thích không?
– Vâng, thích ạ.
Thái Ngưng không một chút che giấu sự vui mừng của bản thân.
Dương Thần một tay ôm sát người phụ nữ như chim sơn ca vào lòng, khẽ nói vào tai cô:
– Ngày đó em nói, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ con gái của các gia đình khác, có thể mặc những chiếc váy đẹp…
– Ngưng Nhi, điều anh muốn nói với em là, từ nay về sau, trên thế giới này, ít nhất có một người con trai, sẽ luôn luôn mua cho em những chiếc váy đẹp.
– Em sẽ không phải ngưỡng mộ những người con gái khác, sẽ không phải mượn của em gái mình, sẽ không phải lo lắng không có lễ phục để mặc… bởi vì anh sẽ mua cho em rất nhiều rất nhiều váy, làm cho em trở thành một người phụ nữ thật xinh đẹp…
Từng lời nói được thốt ra rõ ràng như rót vào tai Thái Ngưng, Thái Ngưng sau những phút đầu ngây người, dần dần khóe mắt nóng bừng, ươn ướt.
Khóe miệng dâng lên một nụ cười ngọt ngào, Thái Ngưng cảm thấy chiếc váy trên người dường như nóng lên, tan ra cùng với da thịt của mình, không bao giờ muốn xa cách nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2020 03:29 (GMT+7) |