Bỗng nhiên phát hiện ra, cho dù không làm gì thì vợ của mình nói chuyện cùng mình hồi lâu, vẫn ngủ ngon lành trên giường, đó cũng là một việc hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi có tiếng người hầu gọi cửa thì hai người mới thức dậy, rửa mặt rồi xuống nhà dùng bữa sáng.
Mặc dù Dương Thần phải chú ý xem có ai làm gì bất lợi cho Trinh Tú hay không, nhưng cùng với Lâm Nhược Khê ở Seoul chơi hai tuần cũng là mục đích chủ yếu khi ở đây, ngủ nướng chút cũng không có gì to tát.
Ăn xong bữa sáng liền ra ngoài chơi. Lâm Nhược Khê còn đặc biệt đeo một chiếc kính râm, đi một đôi giày lười, mặc một chiếc váy lông dê màu hồng nhạt và đi một đôi tất giấy, làm lộ ra những đường cong hoàn mỹ.
Dương Thần đã nhìn quen cách ăn mặc của người phụ nữ nho nhã này, không khỏi sáng mắt lên. Lâm Nhược Khê ăn mặc như vậy phù hợp một cách khác thường với độ tuổi hơn hai mươi của cô.
Bên cạnh bàn ăn, Trinh Tú và Lý Tinh Tinh đang dùng bữa.
Lý Tinh Tinh thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê đi xuống, miễn cưỡng cười gật đầu một cái, nhưng viền mắt của người phụ nữ có chút quầng thâm.
Còn Trinh Tú thì sầu não nói:
– Chị Nhược Khê, ông ngoại không cho em cùng với hai người ra ngoài chơi, thực sự là phiền chết đi được.
– Sau này em có thời gian ở Hàn Quốc mà. Bây giờ là giai đoạn quan trọng để em học cách quản lý công ty. Đương nhiên không thể thư giãn được rồi.
Lâm Nhược Khê nhéo nhẹ vào má Trinh Tú.
Vẻ mặt Trinh Tú không vui, nói:
– Còn không bằng ở lại Trung Hải, trở về Seoul thật chẳng thú vị gì cả, ngay cả bạn bè cũng không có.
– Muốn bạn bè gì chứ, tìm anh nào đó kết hôn là có chồng rồi.
Dương Thần trêu đùa.
Trinh Tú giả mặt quỷ trước mặt hắn, hừ một cái, không để ý đến hắn nữa.
Trên bàn ăn, Lý Tinh Tinh ngồi im lặng ăn, không nói tiếng nào.
Mặc dù Dương Thần và Lâm Nhược Khê biết tại sao, nhưng cũng chỉ có thể nén vết thương trong lòng lại, giả bộ như không thấy gì. Chỉ có như vậy mới có thể cắt đứt được những hoài niệm trong đầu của Lý Tinh Tinh.
Bữa sáng của người Hàn Quốc rất quan trọng, cũng giống như một gia đình giàu có như nhà họ Park, đương nhiên bữa sáng có đầy đủ mọi thứ.
Thứ không thể thiếu được chính là một bát canh ngao to, bên trong còn bỏ kim chi – một món ăn hàng ngày của người dân Hàn Quốc.
Đất nước của kim chi, đúng là danh bất hư truyền. Có rất nhiều gia đình Hàn Quốc bình thường trên thực tế có hai chiếc tủ lạnh, một cái dùng để đựng những đồ ăn thông thường, một cái chuyên dùng để đựng kim chi.
Ăn bữa sáng xong, Dương Thần cảm thấy bụng mình như toàn mùi vị của kim chi.
Chờ cho bữa sáng kết thúc, Dương Thần bèn đưa Lâm Nhược Khê ra ngoài dạo chơi, từ chối việc lão gia Park Chuan đã sắp xếp cho hai người tài xế và xe riêng.
Lâm Nhược Khê buồn bực sao Dương Thần lại muốn ra ngoài:
– Anh không nghĩ đến việc sẽ dùng gì để đi ư?
Dương Thần thở dài nói:
– Em từ nhỏ vẫn chưa chịu khổ bao giờ, ngay cả ngồi tàu điện ngầm cũng không biết sao?
– Tàu điện ngầm?
Lâm Nhược Khê nháy mắt vài cái. Cô ấy thực sự không muốn đi.
– Một thành phố lớn của thế giới, tàu điện ngầm rất thuận tiện, giống như tàu điện ngầm ở Seoul, cần khoảng 1000 Won, dựa vào quãng đường đi dài hay ngắn để thu phí.
Dựa vào tỉ giá hối đoái thì 1000 Won tương đương với 5 nhân dân tệ, vừa nhanh lại vừa thoải mái, lại còn có thể tiết kiệm thời gian.
Dương Thần nói.
– Sao ngay cả mấy cái này mà anh cũng biết?
Lâm Nhược Khê hiếu kỳ nói.
Dương Thần vỗ vỗ ngực:
– Em không thấy anh là ông xã của em à…
– Chết đi!
Trong tiếng cười mắng, Dương Thần dẫn người phụ nữ này đến ga tàu điện ngầm, rồi bước lên tàu.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Dương Thần còn không quên những kinh nghiệm tuyệt diệu của mình khi chu du khắp thế giới…
– Bà xã, em biết không? Người Nhật Bản khi đi tàu điện ngầm, toàn bộ đều xem di động. Người Hồng Kông khi đi tàu điện ngầm, đều xem báo. Người ở Đài Loan khi đi tàu điện ngầm thì nói liên tục. Người Hàn Quốc đi tàu điện ngầm là ngay thẳng nhất. Em nhìn bọn họ đi, mỗi người một khuôn mặt, nửa câu cũng không nói.
Lâm Nhược Khê nhìn đám người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm hai người, sau đó cô ý thức được lại rụt người vào.
Trạm thứ nhất mà hai người đến là làng cổ Hanok của Nam Sơn mà Lâm Nhược Khê muốn đi.
Từ trạm tàu điện ngầm, hai người đi bộ vào trong làng cổ Hanok.
Nơi này là thành phố văn hóa điện ảnh. Mặc dù nói là cổ tích trăm năm, nhưng đối với người Hàn Quốc mà nói thì cũng tương đương với việc nó có ý nghĩa lịch sử riêng.
Ở xung quanh đều là chữ Hán cổ, ở thời cổ Hàn Quốc người ta dùng chữ Hán để viết.
Các ngôi nhà cổ, từ những người dân bình thường đến hoàng thân quốc thích đều là những thứ cần phải có.
Do những đoàn làm phim và bầu sô ở đây tương đối nhiều, thậm chí có hai bầu sô ăn mặc khá chất, tiến lên trên hỏi Lâm Nhược Khê có muốn đi theo con đường nghệ thuật hay không.
Điều này làm cho Lâm Nhược Khê cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù hoàn toàn không có khả năng để đáp ứng họ.
Nơi đây chủ yếu là những nơi chụp ảnh của các đoàn làm phim Hàn Quốc. Được coi là fan của phim Hàn, Lâm Nhược Khê đương nhiên sẽ đến để nhìn tận mắt.
Ở bốn phía của một số tòa nhà cổ này là những bờ tường trong cung thời cổ. Những bờ tường này đặc biệt cao.
Dương Thần cười giật giật Lâm Nhược Khê:
– Tiểu thư Lâm, em có thể trèo thử lên bức tường này xem. Nếu như có thể trèo qua, thì Thérèse Raquin như em đã thành công rồi.
Nói những lời này xong đương nhiên không tránh được việc bị Lâm Nhược Khê hung hăng đấm cho vài phát.
Khi nhìn thấy những trò chơi cổ, Lâm Nhược Khê lại tỏ vẻ thích thú vô cùng, đặc biệt là trò “Ném thẻ vào bình rượu”.
Trò chơi này cũng đơn giản, chính là ném những chiếc que dài giống như mũi tên và trong một số cái bình.
Trò này và trò chơi với búp bê trước kia của Lâm Nhược Khê giống nhau.
Nhưng việc này lại làm khổ Dương Thần. Mặc dù nói là Lâm Nhược Khê đã tu luyện được một thời gian, nhưng về độ chính xác và thiên phú hoạt động chỉ coi làm tạm được.
Ném bốn năm mươi cái mới vào một cái.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê đã nóng vội muốn về nhà, Dương Thần đã phải lẳng lặng dùng tu vi của mình để di chuyển vị trí của những cái bình kia.
Do vậy mà Lâm Nhược Khê mới vào được mười mấy cái, dù sao thì cũng đã thỏa mãn nên không chơi tiếp nữa.
Đến tầm trưa, hai người ngồi ăn những món cung đình Hàn Quốc nổi tiếng trong một nhà hàng gần đó. Những người bình thường thực sự không có đủ tiền để tiêu pha như vậy, nên hai người cũng ăn chưa đến một cái bàn lớn.
Dạ dày Dương Thần cực lớn nên những nhân viên phục vụ phải tròn mắt ra nhìn.
Tới chiều, Dương Thần lại theo ý của Lâm Nhược Khê, cùng đi đến trường đại học Ewha Womans nổi tiếng trên thế giới.
Đây chính là trường đại học nữ cổ nhất Hàn Quốc, cũng là trường mà rất nhiều những phu nhân nổi tiếng đã tốt nghiệp.
Bên ngoài trường đại học Ewha Womans là một chợ nữ sinh lớn. Ở đây là thiên đường của con gái, có rất ít nam sinh đi qua đây.
Sự tồn tại của Dương Thần ở đây như một kẻ mặt dày, do vậy hắn mới ngang nhiên cùng Lâm Nhược Khê đi đến những cửa hàng của con gái.
Ở đây, có thể nhìn thấy rất nhiều những sản phảm trang điểm mới lạ, cũng có thể ăn những chiếc bánh ngọt có nhân thịt, những chiếc bánh ngọt này là những đồ ăn vặt đặc thù ở Hàn Quốc.
Lâm Nhược Khê đến trước kiểm tra nguyên liệu, đặc biệt chạy đến một cửa hàng văn phòng phẩm ở chợ nữ sinh.
Những quyển sổ ghi chép Hàn Quốc thật đáng yêu, đủ các kiểu dáng, khiến cho Lâm Nhược Khê không muốn buông tay, rõ ràng là bản thân không cần đến nhưng cũng mua một quyển loại to.
May mà Dương Thần còn mang theo Giới Tử Tu Di Giới, lén tìm một chỗ, bỏ những quà tặng ở trong túi to này vào trong đó mới có thể giải phóng hết được chúng.
Tối đến Dương Thần theo kinh nghiệm của bản thân dẫn Lâm Nhược Khê đến chợ hải sản Noryangjin ở Seoul.
Ở chợ hải sản này, đại đa số người qua đường đều không ghé vào, mà những đoàn khách du lịch cũng không dẫn khách qua.
Những hải sản ở đây cung cấp cho toàn bộ thành phố Seoul, có thể nhìn thấy nó lớn cỡ nào.
Đi dạo trong chợ hải sản này, mua bán hải sản với ba cửa hàng, đối với Lâm Nhược Khê mà nói cũng cực kỳ thú vị.
Thỉnh thoảng cũng bắt được những con cua cực lớn, những con tôm hùm to, hải tràng, cá muối, tất cả đều khiến người phụ nữ này thích thú. Dường như tất cả mọi người đều cố bán những thứ mới lạ này cho cô, còn Dương Thần thì đứng ngây một chỗ nhìn.
Mua xong một đống hải sản này là có thể đi đến cửa hàng chế biến thực phẩm ở lầu hai, có thể được ăn hải sản trực tiếp nữa.
Rót một ít tương ớt vào, dùng chiếc đũa cuộn chiếc râu bạch tuộc còn tươi kia vào ăn, tuyệt đối là một cách hưởng thụ khó nói thành lời.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên của tuần trăng mật đã qua như vậy.
Đến những ngày tiếp theo, hai người đi thử nghiệm cảm giác được đi tắm xông hơi nổi tiếng ở Hàn Quốc, phân biệt thành ba loại, một là Hoàng Thổ Mạc ở 75 độ, một loại là Hắc Thán Mạc ở 65 độ, Diêm Ba Mạc ở 45 độ, có thể khiến cho bạn đổ rất nhiều mồ hôi. Các loại khác nhau sẽ có những công năng khác nhau. Ví dụ như loại Hắc Thán Mạc chính là làm thanh tịnh tâm trí, giải trừ say rượu, còn loại Diên Ba thì có thể tu dưỡng dung nhan.
Nhân tiện mua vài đồ trang sức ở trên đường. Trên du thuyền Hán Giang, được thưởng thức những đàn chim bay, di trú vào ban đêm. Còn trên đường thì được ăn đồ nước và uống rượu Soju…
Quãng thời gian vui chơi mà Lâm Nhược Khê không ngờ đến cũng đã nhanh chóng qua đi.
Sau một tuần hai người chơi bời không biết chán, căn bản là lão gia Park Chuan không muốn quấy rối hai người, cuối cùng thì cũng phái người liên lạc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |