Sau khi Lâm Nhược Khê tắm xong, sấy khô tóc, cô mặc bộ quần áo ngủ bằng sợi bông, sau đấy không nói gì chui luôn vào trong chăn.
Dương Thần cũng nhanh chóng vào nhà tắm tắm rửa, vừa tắm rửa vừa cười hì hì nghĩ cách “biểu hiện” lúc lên giường.
Mặc dù buổi chiều đã làm với Lý Tinh Tinh hơn tiếng đồng hồ, nhưng Dương Thần sao đã thỏa mãn được. Huống hồ Lâm Nhược Khê rõ ràng là không được vui, đang dỗi hờn, Dương Thần thấy nếu cố gắng trong cuộc sống vợ chồng, thì có thể loại bỏ những điều không vui ấy.
Nhưng lúc vừa lên giường, Lâm Nhược Khê đã nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn Dương Thần nói:
– Đi xuống.
– Hả?
– Em nói đi xuống.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
– Em chưa cho phép thì không được lên giường.
Nghe những lời không thể chống đối ấy, Dương Thần tỏ vẻ ấm ức bò xuống giường, quỳ trên nền nhà.
– Em yêu, không cần phải nhẫn tâm như vậy chứ, anh đã quỳ trước mặt bao nhiêu người như thế rồi, em không thấy anh đáng thương sao?
– Là em bảo anh quỳ sao? Em bảo anh đứng dậy nhưng có vẻ anh không thích đứng dậy. Sao nào, bây giờ bảo anh ngủ sàn khiến anh thấy oan ức sao?
Dương Thần bị bức đến không nói được câu nào, lộ dáng vẻ vô tội, ngoan ngoãn nằm trên sàn nhà.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần ngoan ngoãn nghe lời nên không làm khó nhiều, hừ lạnh một tiếng, quay người đi, tắt đèn ở đầu giường đi ngủ.
Dương Thần nằm trên sàn nhà trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, đến rạng sáng vẫn không thể ngủ được.
Hắn cũng không cảm thấy Lâm Nhược Khê quá đáng, bản thân hắn cũng đã chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh lạnh. Hôm nay Lâm Nhược Khê cũng không phải không nói chuyện với hắn như trước kia, hắn đã cảm ơn lắm rồi, nào dám hy vọng cô sẽ đối xử tử tế với hắn.
Ngược lại, sau khi trấn tĩnh lại, nghĩ kỹ, hôm nay sự sắp xếp của Lâm Nhược Khê với Lý Tinh Tinh thực sự đã khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Rõ ràng là hắn đã tự quyết định sau lưng cô, để phát sinh quan hệ nam nữ với Lý Tinh Tinh, Lâm Nhược Khê mặc dù có tức giận, nhưng vẫn rất lý trí không hề làm gì Lý Tinh Tinh, ngược lại còn khiến Lý Tinh Tinh yên tâm trở về Trung Hải, chăm sóc vợ chồng ông Lý.
Nghĩ lại thì vợ của hắn càng lúc càng độ lượng, cho dù là bị cưỡng ép cũng được, thực lòng chấp nhận cũng được, Dương Thần vẫn vô cùng cảm kích và cảm thấy có chút áy náy. Hắn chỉ có thể cố gắng những lúc ở trước mặt cô, nghe lời cô hơn khiến cho cô cảm thấy an tâm.
Lâm Nhược Khê đã có thể chăm sóc cho những người phụ nữ khác, hắn đương nhiên cũng nên quan tâm cô nhiều hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Thần chậm rãi bò lại gần chỗ Lâm Nhược Khê đang ngủ, quỳ trên sàn nhà cạnh đấy, cả người nằm sấp trên mép giường.
Ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt vào chiếu sáng khuôn mặt của cô.
Mái tóc đen của Lâm Nhược Khê bồng bềnh như lụa, nhìn cô đẹp thoát tục như mỹ nhân trên Nguyệt cung.
Đôi môi đỏ hơi chu lên nổi bật giữa làn da trắng, đường cong khóe môi xinh xắn, khiến cho đôi môi của cô đặc biệt cuốn hút.
Hàng lông mi dài hơi run run, hơi thở nhẹ nhàng thơm tho khiến cho người đối diện có cảm giác ấm áp.
Dương Thần cứ lặng lẽ ngắm nhìn cô như vậy, hắn giơ bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của vợ yêu.
Sự xúc động truyền qua đầu ngón tay khi tiếp xúc với da thịt của cô.
Cánh mũi của Lâm Nhược Khê hơi động đậy, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, long lanh như có nước.
– Sao đã tỉnh rồi, không ngủ say sao?
Ánh nhìn Lâm Nhược Khê gợi cảm hướng vào người chồng bên mép giường, nỉ non:
– Nhìn bao lâu rồi…
Dương Thần trầm ngâm một chút rồi nói:
– Khoảng mười phút.
– Đẹp không?
– Rất đẹp!
Khóe miệng của Lâm Nhược Khê hơi cong như đang cười.
Dương Thần không thu tay lại, mà vẫn vuốt ve má của Lâm Nhược Khê.
Không kìm lòng được, Dương Thần thở dài nói:
– Nhược Khê, em biết không, có lúc nhìn em cảm giác như không có thật, em quá đỗi xinh đẹp, em xuất hiện trong giây lát rồi có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lý do em hiện diện trước mặt anh lúc này, là bởi vì anh đang mơ, thế giới của em giống như những vì sao ngoài cửa sổ kia vậy.
Anh tò mò muốn biết được trái tim của em có giành cho anh hay không, nên anh cứ lặng lẽ ngắm nhìn mãi mà không hề thấy chán.
Đến bây giờ, chung sống với em lâu như vậy rồi, anh mới hiểu em rực rỡ tới mức nào, cho nên anh cảm thấy, một lúc nào đấy em sẽ rời xa anh…
Anh rất sợ, sợ em giống như sao băng, chớp mắt một cái là biến mất, sợ em giống như những vì sao kia sau khi lóe sáng thì biến mất hoàn toàn, cho dù như vậy thì em vẫn cứ xinh đẹp…
Nghe những lời nói ngọt ngào của hắn, ánh mắt Lâm Nhược Khê có chút cảm động.
Đôi môi mấp máy, cô trầm giọng nói:
– Nếu anh… có thể luôn chân thành với em như vậy, thật là tốt biết bao…
Dương Thần không nén được cười:
– Không phải anh không chân thành, mà là em luôn không tin tưởng sự chân thành của anh.
– Ngụy biện!
Lâm Nhược Khê chu môi.
Dương Thần khẽ cười:
– Vợ yêu, có phải em hết giận rồi không? Anh thấy em cười rồi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, không nói gì, coi như là ngầm chấp nhận.
Dương Thần nhíu lông mày nói:
– Vậy có cần anh làm một việc khiến em cảm nhận được sự chân thành của anh hay không?
– Cái gì?
Lâm Nhược Khê tò mò, vẫn muốn nghe những lời đường mật của hắn.
Dương Thần cười ha hả:
– Còn khoảng ba tiếng đồng hồ nữa trời mới sáng, dù sao chúng ta cũng đã tỉnh rồi, chi bằng nhân lúc trời chưa sáng, lúc tình cảm đang nồng nàn, chúng ta cùng nhau…
Lâm Nhược Khê mới lúc nãy còn cảm thấy bầu không khí ngọt nào ấm áp, bây giờ giống như bị đá vào một đống phân chó vậy.
Giận tới mức ngồi phắt dậy, lấy gối đập liên tiếp vào mặt hắn.
– Dương Thần anh chết đi cho tôi!
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 12 tại nguồn: http://truyensextv.moe/duong-than-quyen-12-full/
Một đêm đầy phẫn nộ với những tiếng chửi bới, kêu gào rồi cũng qua.
Dương Thần không được thỏa ước nguyện của mình.
Nhưng may mà qua những lời mắng chửi, có thể thấy Lâm Nhược Khê đã tạm thời gỡ bỏ được khúc mắc, dù sao cũng không phải lần đầu cô tức giận vì chuyện vợ bé, Lý Tinh Tinh cũng không phải là cô gái đột nhiên nhảy ra giữa chừng mà đã có quen biết từ lâu, cho nên cũng dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Sáng hôm sau, Park Chuan đến bệnh viện kiểm tra, những bác sĩ trong bệnh viện như được chiêm ngưỡng một kỳ tích.
Bởi vì tình trạng cơ thể của Park Chuan giống như một người bốn mươi tuổi, căn bản hoàn toàn không giống cơ thể một ông già vừa làm phẫu thuật xong.
Biết được tin này, Park Chuan hoàn toàn tự tin có thể điều hành Tập đoàn Tinh Nguyệt thêm mười mấy năm nữa. Đương nhiên, nghi thức công bố người thừa kế vẫn giữ nguyên như vậy, công ty vẫn giao cho Trinh Tú.
Dù sao, lui về phía sau giữ chức Chủ tịch hội đồng quản trị, đồng thời để Trinh Tú xử lý công việc ở Tập đoàn Tinh Nguyệt là điều mà Park Chuan vẫn luôn mong mỏi.
Từ giờ tới lễ giao quyền quản lý ngày 11 tháng 11 không còn xa nữa, chỉ còn lại có một tuần, cả tập đoàn Tinh Nguyệt và gia tộc họ Park đều tất bật chuẩn bị cho buổi lễ.
Sau khi Lý Tinh Tinh trở về Trung Hải, Park Chuan không mời gia sư cho Trinh Tú nữa, mà để cho Trinh Tú vào học đại học nữ Ewha, cùng học với những tiểu thư nhà quyền thế khác ở Hàn Quốc, hy vọng Trinh Tú có thể mở rộng được quan hệ của mình.
Với thân phận người thừa kế Tập đoàn Tinh Nguyệt, cho dù Trinh Tú không để ý tới người khác, thì cũng có cả đám người tranh nhau tới nịnh nọt cô.
Tuy nhiên Trinh Tú không mấy hứng thú với đám người trong mắt chỉ có địa vị và tiền bạc này, đã số thời gian cô đều đi cùng với cô hầum Jeong, hoặc cùng nhau đi dạo quanh trường.
Nhân lúc Lâm Nhược Khê và Dương Thần còn ở Seoul, Trinh Tú muốn tuần cuối cùng này cùng hai người họ đi dạo quanh Seoul.
Một ngày trước khi diễn ra nghi thức giao nhận quyền quản lý, trong một quán ăn Hàn Quốc, ba người họ đã ăn chán các sơn hào hải vị rồi, nênm Jeong đề xuất họ tới quán ăn bình dân này.
Lâm Nhược Khê khá thích thú với món kimbap, có lẽ vì hình dáng của kimbap gần giống với bánh gạo nắm, Lâm Nhược Khê nhón mấy miếng kimbap bỏ vào miệng trông giống như gà con mổ thóc vậy.
Dương Thần chỉ nhìn cô ăn, hiếm khi thấy dáng vẻ cô ăn ngon miệng như vậy, thật là đáng yêu.
– Bà xã, lại đây.
Dương Thần ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho Lâm Nhược Khê tới gần hơn chút nữa.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy nụ cười là lạ của Dương Thần, lập tức nghĩ tới, không biết hắn muốn làm chuyện xấu gì, gần lại sao? Không phải muốn hôn chứ?
Mấy ngày nay đều không cho phép Dương Thần lên giường, Lâm Nhược Khê cảm thấy tên này não hỏng rồi, ở quán ăn cũng muốn hôn mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê để lộ hai má lúm đồng tiền, thấp giọng nói:
– Em không lại, anh lại muốn làm chuyện xấu xa gì đúng không? Xung quanh nhiều người như vậy, cũng không đỏ mặt.
Dương Thần dở khóc dở cười, tự mình vươn về phía trước, đưa tay lên môi Lâm Nhược Khê, lấy xuống một hạt cơm…
– Em càng ngày càng ngốc, ăn kimbap mà cũng để cơm dính lên mặt, lại còn nghĩ vớ vẩn này nọ, để mấy người giặt đồ trong công ty của em biết được, sẽ cười ra máu mất…
Anh đang ăn cơm, em nghĩ là giống như kiểu tham ăn như em hay sao? Còn làm cái gì mà chuyện xấu… Chậc chậc, chứng tỏ em đang muốn anh hôn em đúng không.
Dương Thần chớp mắt.
Lâm Nhược Khê xấu hổ đỏ mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, lại nhìn thấy Trinh Tú cười trộm bên cạnh, khiến cô càng ngại ngùng.
Đúng là do cô nghĩ quá nhiều rồi, Lâm Nhược Khê không biết làm sao, chỉ biết há mồm, tức nghẹn.
Vẻ mặt của cô lại khiến Dương Thần thấy vui:
– Anh đã thấy tại sao Lam Lam lại nhận em làm mẹ, cái bộ dạng há miệng này giống hệt như tiểu mập, hai mẹ con đều có khuôn mặt tròn như bánh bao! Ha ha!
Nhìn Dương Thần cười ngặt nghẽo, Lâm Nhược Khê không kìm được, dùng cánh tay đang cầm kimbap đánh Dương Thần tới tấp.
– Dương Thần thối! Đêm nay anh cút ra ngoài mà ngủ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |