Hơn nữa, chỉ có một con đường bậc thang nhỏ uốn lượn, đi thông lên đỉnh vách núi.
Ở đỉnh ngọn núi nham thạch này, chính là một khu vực bằng phẳng rộng lớn, hoàn toàn là một khối đá núi lớn, bằng phẳng bị cắt ra.
Ngay tại bình địa rộng lớn bằng phẳng, một tòa lâu đài trong bóng đêm toát ra vẻ giàu có, thần bí và trang nghiêm, im lặng đứng vững!
Đây thực sự là một tòa lâu đài, giống như thành cổ Châu Âu nhìn thấy trên TV vậy, do các khối nham thạch thuần túy xếp mà thành, tòa tháp cao cao đứng lặng bốn phía, ở giữa là một đỉnh nửa vòng tròn cực lớn.
Vài lá cờ dài màu sắc rực rỡ trên đỉnh tháp, lay động phần phật cùng với gió biển, cũng không nhìn thấy bên trên đó là hình vẽ gì.
Kết hợp giữa phong cách Gothic và Baroque, khiến cho tòa lâu đài này có vẻ vô cùng quý giá và uy phong lẫm liệt.
– Em yêu, căn nhà này nếu đem tới Trung Hải bán, phỏng chừng cũng trên vài trăm triệu ấy.
Dương Thần trêu ghẹo nói.
Lâm Nhược Khê có chút vô lực nói:
– Đây nào có là phòng tân hôn chứ… Tuy tòa lâu đài này nhìn rất đẹp, nhưng cũng không thể lấy ra làm phòng ở thực sự nha, hơn nữa căn nhà to như này, hai người ở… Có phô trương quá không?
Dương Thần bất đắc dĩ buông tay nói:
– Tòa lâu đài này vốn là lúc Thực dân Anh ở đảo này, xây dựng cho quý tộc mở tiệc long trọng.
Nhưng không đợi đến lúc xây xong thì đã bạo phát bạo động, thế lực bên ngoài và dân ở đây đối địch nhau, sau đó trở thành nơi bỏ đi.
Sau khi anh tiếp nhận, Ron nói muốn xây dựng xong tòa lâu đài này, xây dựng lại thành nơi ở của anh, anh lúc đó cảm thấy dù sao cũng đã mở ra rồi, thì dứt khoát xây dựng lại đi, thực ra sau khi làm xong anh cũng không ở mấy ngày, hơn nửa thời gian đều ở bên ngoài.
Cho nên nói, không phải anh cố ý đốt nhiều tiền, mà là nơi này lớn như vậy, cũng không thể vì xây nhỏ một chút mà cố ý làm cho không đâu vào đâu.
Lâm Nhược Khê nghe thấy những lời lắt léo như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
– Em cũng không trách anh, làm gì mà giống như oan ức vậy.
Nói xong, cô nhảy xuống xe, ngửa đầu nhìn bậc thang dài ngoằng, có chút khó xử nói:
– Phải đi lên à, em như này có không tiện không?
Bởi vì ban ngày thực sự không có thời gian thay quần áo, Lâm Nhược Khê vẫn mặc bộ áo cưới vô giá đó.
Dương Thần đi đến phía trước người cô, ngồi xổm xuống, quay đầu lại nói:
– Đương nhiên là anh cõng em lên, nhưng mà nói trước không được nghĩ anh thành Trư Bát Giới.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, “Xì” một tiếng, cười.
– Thật trẻ con, anh có thể nghĩ như này nữa.
Nhưng động tác lại không do dự gì, trực tiếp nhảy lên lưng Dương Thần.
Trên thực tế, Dương Thần hoàn toàn có thể nhún người một cái là nhảy lên đến đỉnh núi này, nhưng quá trình cõng cô dâu mới từng bước từng bước đi lên, cũng là một kiểu hưởng thụ khác.
Bởi vì cả người Lâm Nhược Khê mặc áo cưới dày dặn, nhiều tầng sa mỏng cọ xát hai vai, cách lớp vải cảm nhận được đôi chân nhẵn nhụi đẫy đà của cô, khiến Dương Thần có một loại xúc cảm gián tiếp tuyệt vời.
Sau khi chậm rì rì lắc lư tới đỉnh núi, Dương Thần nắm tay Lâm Nhược Khê đi tới cửa chính của tòa lâu đài.
Cách cổng vòm chừng ba mét, là một khóa điện tử tinh vi chuyên dùng để kiểm tra con ngươi.
Lâm Nhược Khê vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ kỳ lạ này, trước đây cũng xem trong phim trên TV, không ngờ lần này được đích thân trải nghiệm.
Dương Thần cười giải thích nói:
– Nơi này chỉ có con ngươi của anh và Ron có thể mở mật mã, đồng thời sau khi bọn anh có thể mở khóa, ghi lại tư liệu con ngươi của người khác, sau này em chính là nữ chủ nhân của nơi này, vì thế em cũng phải ghi lại một chút tin tức con ngươi của em ở đây.
Lâm Nhược Khê mang theo đầy hứng thú, dựa theo chỉ thị của Dương Thần, sau khi đứng trước nơi kiểm tra một chút, phụ đề tiếng Anh trên màn hình cho thấy, đã hoàn thành thu nhận.
– Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, tòa lâu đài này em có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Dứt lời, Dương Thần ấn xuống một cái nút bắt đầu.
Chỉ nhìn thấy, hai cổng vòm lớn đồng thời chậm rãi mở ra.
Mà cùng với việc mở ra, còn có một mảng lớn ánh đèn màu trắng dịu dàng xung quanh lâu đài.
Nhất thời, tòa lâu đài vốn tối tăm và hơi lạnh lẽo, biến thành một kiến trúc hiện đại hào quang tỏa ra bốn phía!
Giống như một căn nhà cổ yên lặng mấy trăm năm, sau khi chủ nhân trở về, tỏa ra sức sống mạnh mẽ!
Không đợi sự Lâm Nhược Khê hết rung động trước cảnh đpẹ trước mắt, Dương Thần đã ôm eo cô, bước vào chính điện.
Bởi vì trước đây định kỳ Ron sẽ đến lau dọn và bảo vệ, tòa lâu đài hết thảy đều như mới.
Mà không giống với kết cấu đá lạnh lẽo bên ngoài chính là, sự trang hoàng của toàn bộ bên trong tòa nhà, đều có vẻ ấm áp sáng ngời.
Vừa vào cửa, liền dẫm lễn sàn nhà gỗ tếch, xung quanh phòng khách rộng rãi như một sân bóng rổ, tường màu trắng ôn hòa và thiết kế thủy tinh công nghiệp phạm vi lớn khiến tòa lâu đài có thể có tầm nhìn rộng lớn, nhìn ra cảnh biển tráng lệ bên ngoài.
Xung quanh, đều bày biện các loại sản phẩm điện tử hiện đại, đồ dùng gia đình chọn dùng ghế làm bằng gỗ lê có điêu khắc hoa văn và da thật, hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng, đem đến xung đột thị giác lại rất hòa hợp.
Phía trên đỉnh, là năm ngọn đèn treo pha lê tuyệt đẹp, phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Hai tấm thảm cầu thang uốn lượn, dẫn dắt ánh nhìn của người ta lên tầng hai, hai bên đều là ba, bốn phòng được ngăn ra.
Lại từ giữa đi qua, hai mặt của cả dãy đều là cửa phòng, dựa theo thiết kế hình vuông của tòa lâu đài, hẳn là ở đầu kia vẫn còn có số lượng phòng tương ứng.
Bởi vì bốn bên đều có thể nhìn thấy cảnh biển không hề che lấp, vì vậy mỗi phòng đều không tồn tại các vấn đề về ánh sáng, cảnh sắc.
Lâm Nhược Khê đầu tiên là bị bố cục hoành tráng trước mắt hấp dẫn đến mức xem xét một lát, nhưng đến sau này, lại cảm thấy có chút không thích hợp, hơi nghi ngờ hỏi Dương Thần:
– Cái kiểm tra con ngươi ngoài cửa kia, nhiều nhất có thể thu thập số liệu con ngươi của bao nhiêu người?
Dương Thần cũng không nghĩ nhiều, trả lời:
– Nhiều nhất hẳn là có thể có ba mươi người, sao thế?
– Tòa lâu đài này lớn như vậy, có lẽ có không ít người có thể sống ấy.
Lâm Nhược Khê cười mỉm hỏi.
Dương Thần đắc ý nói:
– Nhược Khê bảo bối, em không phải phí lời sao, tòa lâu đài hơn một nghìn mét vuông, cũng không phải nói đùa đâu.
Anh có thể đưa em đi thăm quan một chút, bên dưới có các loại phòng tập thể thao, hồ bơi, phòng giải trí, thậm chí còn có thư viện, ở bên trên, tổng cộng là hơn hai mươi mấy phòng khách, mỗi phòng khách đều có nhà vệ sinh độc lập, phòng giữ vật nuôi, đầy đủ mọi thứ!
Lâm Nhược Khê nghe thấy những thứ này, đã hơi nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh nói:
– Nhiều phòng như này, nếu đều để trống, chắc chắn rất lãng phí…
– Nào có thể để trống.
Dương Thần cười hì hì nói:
– Sớm muộn có một ngày, đợi… đợi…
Nói tới đây, Dương Thần thất kinh tỉnh lại, sửng sốt, thầm kêu không xong.
Hắn khinh địch rồi!
Bởi vì muốn khoe khoang một chút với cô, không ngờ để suy nghĩ trong lòng lộ ra ngoài.
Quả nhiên, mắt Lâm Nhược Khê bây giờ đã lộ ra hàn khí, vẻ mặt “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nhìn hắn.
– Nói đi, đợi cái gì.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nói:
– Có phải đợi em thỏa hiệp, gọi những người phụ nữ khác đến cùng sống, sau đó anh có thể sống vui vẻ tiêu dao hay không hả?
– Ấy… Việc ấy… Bà xã à, không hoàn toàn là em nghĩ như thế.
Dương Thần xoa xoa tay, trong lòng nói thầm, sao lại bị cô nghĩ tới điểm này chứ.
Hắn thực sự có tính toán kia, bằng không làm gì để Ron bố trí xong tất cả các phòng, đợi khách tới chứ.
Đương nhiên, tối nay thuần túy chỉ là muốn cùng bà xã chính thức tới nơi này cùng trải qua một đêm đẹp đẽ thôi mà!
Lâm Nhược Khê đi tới giữa phòng khách, dạo qua một vòng, có hứng thú hỏi lại:
– Thật không, thế cái anh muốn là cái gì?
Dương Thần cười ngây ngô nói:
– Anh là muốn đợi ngày mai gì gì đó, để mẹ và vú Vương cùng lên ở một phòng, cùng sống với chúng ta, vì thế mới nói sẽ không để trống.
– Hóa ra là như thế.
Lâm Nhược Khê cười nói:
– Nhưng như vậy vẫn sẽ có hơn hai mươi phòng để trống, không phải anh muốn để Sắc Vi, Thiện Ny và An Tâm bọn họ cũng đến đây, xem vương quốc của anh sao?
Dù sao hôn lễ của chúng ta cũng kết thúc rồi, bọn họ lại dường như rất có hứng thú, em cảm thấy anh liền nhanh chóng đưa bọn họ đến, nơi này liền để cho các cô ấy ở đi, nếu như phòng cho bọn họ không đủ, hay là em xuống núi ở trong một căn nhà gỗ là được rồi, dù gì em cảm thấy leo núi cũng rất mệt…
Nghe miệng lưỡi của cô càng ngày càng oán trách và tức giận, da đầu Dương Thần run lên, mặt mày ủy khuất cười khỏ nói:
– Bà xã ngoan, chúng ta có thể đợi “Động phòng” xong rồi thảo luận vấn đề này không? Cũng đã sắp hai giờ sáng rồi, cứ tiếp tục như này, đêm xuân đáng giá ngàn vàng liền trôi qua mất!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/10/2020 03:29 (GMT+7) |