Tại cửa của Cục cảnh sát, luật sư Trương mái tóc hoa râm đeo kính gọng vàng đang trịnh trọng bắt tay Thái Nghiên:
– Rất cảm ơn sự phối hợp của Cục trưởng, chẳng trách trẻ như thế này mà Cục trưởng đã có ghế trong Cục cảnh sát khu vực, quả nhiên là người đại nhân đại lượng.
Lúc này Thái Phiên vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo trang nghiêm, khuôn mặt lạnh như băng vẫn mỉm cười như cái máy:
– Luật sư Trương là cây đại thụ của giới luật sư khắp Trung Hải, chúng tôi là hậu bối, tất nhiên phải tiếp đãi trọng thị rồi.
Mặc dù nói chuyện cùng luật sư Trương nhưng ánh mắt cô không thể tự chủ cứ hướng về phía Dương Thần đang lắc lắc người ở bên cạnh.
Thái Phiên không thể nào ngờ được là luật sư Trương sẽ đột ngột xuất hiện bảo lãnh cho Dương Thần, mặc dù luật sư Trương không nói ai là người đứng sau ông ta, nhưng người có thể mời được vị luật sư danh tiếng này nhất định là một trong số các nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Trung Hải, một nhân vật như thế không ngờ lại lộ diện vì một tên bán thịt dê nướng ở chợ, xem ra suy luận của ta tuyệt đối không sai – thân phận của Dương Thần không hề bình thường.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Dương Thần cười nhã nhặn, nói với luật sư Trương:
– Cái này… Cảm ơn luật sư giúp đỡ, nếu không tôi còn phải ngồi trong nhà giam hai ngày nữa, ngài không biết chứ, tối nay tôi còn phải đến nhà một người bạn làm khách, đầu thì đau…
Nhìn Dương Thần cười bối rối, trong lòng luật sư Trương có chút hiếu kỳ, vốn không thể hiểu vì sao người đó lại nhờ mình đi bảo lãnh cho cậu thanh niên này, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cậu ta, rõ ràng là có gì đó rất đặc biệt, dáng vẻ thản nhiên khi ở trong đồn cảnh sát, và cái ung dung khi đi từ trong đồn đi ra, lại cả cái tính cách hay đùa, xem ra cậu thanh niên này có một khí chất phi phàm.
Luật sư Trương trút bỏ thái độ khinh thường, cười ha ha bảo:
– Cậu Dương không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ là được người khác phó thác làm việc mà thôi, người đáng để cậu cảm ơn đang ở trước mặt ta kìa.
Theo hướng tay chỉ của luật sư Trương, Dương Thần chợt nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ đang đỗ ở bãi đỗ xe bên kia đường.
Vừa nhìn Dương Thần đã cảm thấy thật thú vị, chiếc xe kia là loại Bentley rất hiếm gặp ở trong nước, đại diện này của nước Anh mang cái vẻ thư thái hoàng gia, ở Hoa Hạ giá xe này thấp nhất cũng phải đến hơn 4 triệu, có thể tùy ý lái chiếc xe này đi trên đường thì vài trăm triệu cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi tạm biệt luật sư Trương, Dương Thần chầm chậm bước đến bên cạnh chiếc Bentley, khẽ ghé mắt nhìn người đang ngồi ở ghế lái, ánh mắt lại như bị dán chặt vào đó, khẽ cười nói:
– Là cô sao?
Trên chiếc ghế bọc da đen bóng, một cô tiểu thư thành phố xinh đẹp mặc chiếc váy liền trắng tinh đang ngồi tựa lưng, đầu ngẩng cao với mái tóc đen mượt được chải cẩn thận, khuôn mặt kiều diễm đang đeo một chiếc kính râm, màu kính đen che hết một nửa khuôn mặt trắng bóc, rõ ràng là một sự đối lập, khuôn mặt ấy lại mang một vẻ cao ngạo lạnh lùng, đẹp đến ngất ngây lòng.
Cửa xe mở ra, mỹ nhân cũng không nhìn thêm Dương Thần, lạnh lùng nói:
– Lên xe.
Dương Thần cũng chẳng hề khách sáo, cười hì hì ngồi vào ghế sau, ung dung xê dịch mông, lại điều chỉnh chỗ ngồi cho cao và rộng hơn một chút, khuôn mặt lộ rõ vẻ thân thiết khi nhìn thấy người bạn cũ:
– Sáng sớm cô đã đi như thế, tôi còn thắc mắc liệu có thể được gặp lại cô lần nữa không, chẳng ngờ cô lại đến Cục cảnh sát bảo lãnh cho tôi nhanh như vậy, đây có thể coi là duyên phận không nhỉ?
Mỹ nhân này lại chính là người con gái xa lạ mới ở cùng Dương Thần, thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô gái lúc này, trong đầu Dương Thần lại nhớ đến cảnh phong tình của hai người đêm đó, hoàn toàn không giống như hai người lúc này, bất giác có một chút suy nghĩ hài hước.
– Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.
Không nhiều lời với Dương Thần, cô gái nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng đi khỏi Cục cảnh sát, khoảng hơn 10 phút sau thì dừng lại ở một quán cà phê ở quảng trường phía Tây thành phố.
Đi qua đài phun nước lớn, Dương Thần bước bên cô gái câm lặng kia bước vào quán cà phê, dường như đã đặt trước phòng VIP, theo sự hướng dẫn của phục vụ, hai người đi tới một góc yên lặng ở tầng hai, xung quanh vài chậu cây xanh biếc thật yên bình thanh tịnh.
– Cô Lâm và anh đây, hai người có muốn dùng gì không ạ?
Cậu bồi bàn lịch sự cười hỏi.
Có vẻ như là khách quen, cô gái họ Lâm tháo cặp mắt kính xuống, lộ rõ dung nhan làm bao chàng trai say đắm, khẽ nói:
– Lam Sơn, có sữa, không đường.
Dương Thần lật đi lật lại xem mấy tờ thực đơn, cau mày nghĩ ngợi, cười nhe răng nói:
– À… Cho tôi một tách trà hoa cúc, không nóng quá, không cần loại tốt, loại rẻ nhất ý!
Nụ cười của cậu bồi bàn đông cứng lại, cậu ta bối rối nói:
– Thưa anh, chỗ chúng tôi là quán cà phê, không có trà, không có trà hoa cúc…
– Thế thì cho một cốc nước lọc, nước lọc có phải tính tiền không?
Dương Thần buồn buồn hỏi.
– À… Nước thì có, nhưng thưa anh, có thật là anh muốn uống nước không ạ?
Cậu bồi bàn nhìn Dương Thần với vẻ quái dị, cậu ta có lẽ không thể hiểu được người bạn đi cùng với cô gái xinh như nữ thần kia, lại là một vị khách chỉ gọi nước lọc.
Cô gái lạnh lùng đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ đột nhiên nhìn Dương Thần, nói với cậu bồi:
– Cho anh ta một tách Naples, loại có vị đặc biệt.
– Vâng thưa cô Lâm.
Cậu bồi bàn giống như vừa được đại xá hốt hoảng lui ra ngoài.
Mặt Dương Thần trở nên thê thảm, nói:
– Tôi nói này… Cô gái, cô họ Lâm phải không, tôi không có tiền mà cô gọi cho tôi Naples gì gì đó, mấy trăm một tách, tôi phải bán được cả mấy nghìn xiên thịt dê mới đủ ngần ấy.
– Tôi mời anh.
Cô gái nhíu đôi mi kẻ, giọng nói có phần nhẫn nại.
– Đây không phải là chuyện cô mời hay không mời tôi, đó là vì thu nhập của tôi không cho phép tôi uống loại cà phê thượng lưu như thế, hơn nữa, tôi có đủ chân đủ tay, nam tử hán đại trượng phu có học thức, sao lại có thể để một cô gái mời mình uống cà phê chứ? Cô nên biết, dù tôi nghèo nhưng tôi là người đứng đắn, không phải là kẻ côn đồ hãm hại lừa đảo, nếu tôi muốn uống cà phê, đương nhiên tôi phải tự kiếm tiền để uống, nhưng thật ra, tôi cũng chẳng thích gì uống cà phê…
– Là tôi mời anh, không phải là anh muốn.
Cô gái có chút khó chịu, bản thân lại lùi thêm một bước, mời có một tách cà phê thôi mà phí lời như thế đấy.
Nhưng vẻ mặt Dương Thần lại hết sức khiêm tốn, trịnh trọng nói:
– Cô Lâm, người xưa nói, quân tử không ăn của bố thí, đây là cô bố thí cho tôi, cô coi thường thu nhập của tôi không sao, xem thường địa vị xã hội của tôi, cũng phải thôi, tôi chỉ là một người bán thịt dê nướng, nhưng cô không được phép làm nhục nhân cách của tôi, không được chà đạp lên lòng tự trọng của tôi…
– Đủ rồi.
Lâm đại tiểu thư đập rầm xuống mặt bàn, bộ ngực căng đầy phập phồng:
– Anh nói xong chưa hả, tôi không có thời gian rỗi nghe anh nói mấy lời vô dụng đó.
Cô vừa dứt lời, Dương Thần vốn đang lải nhải bỗng im bặt, dường như biến thành một người khác, nét mặt lộ ra vẻ đắc ý, nói:
– Cô Lâm, như thế này mới đúng chứ, tuổi còn trẻ, cảm xúc nên phong phú một chút, đừng có đóng khung nét mặt, tôi thấy vẻ tức giận của cô còn xinh đẹp hơn cái vẻ lạnh lùng đấy.
– Anh…
Không thèm dịu dàng, Lâm đại mỹ nữ ngồi bịch xuống, đôi mắt long lanh xinh đẹp trừng trừng nhìn Dương Thần:
– Tôi không rảnh nghe anh nói linh tinh, bây giờ tôi có việc nên muốn tìm anh nói chuyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/08/2020 03:29 (GMT+7) |