– Hứa đại thiếu gia thật tốt bụng quá, còn đến sớm hơn ông xã như tôi.
Hứa Trí Hoành mặt không biến sắc, khiêm tốn cười nói:
– Dương tiên sinh nói đùa rồi, tôi với Nhược Khê là chỗ thân tình, nghe cô ấy bị ốm tôi liền vội vã chạy vào thăm.
Dương Thần tỏ vẻ giật mình, cười quái dị bước đến:
– Đại thiếu gia nếu đến thăm bệnh thì đã mang những quà tặng gì đến rồi?
Hứa trí Hoành lòng thầm mắng một tiếng “không biết xấu hổ”, chỉ giỏ hoa quả bên giường nói:
– Tôi mang đến một ít hoa quả, tôi biết Nhược Khê không thích phô trương nên chỉ đơn giản bày tỏ thành ý vậy thôi.
Dương Thần đi đến cạnh giỏ hoa quả, cầm một quả táo đỏ au ngắm nghía, rồi thất vọng nói:
– Là táo thật à?
Hứa Trí Hoành nghi hoặc nói:
– Đương nhiên là táo thật, Dương tiên sinh nói vậy là có ý gì?
Hà hà, Dương Thần tiếc nuối cười nói:
– Tôi nghĩ Hứa đại thiếu gia là người lắm tiền, tặng táo cũng là táo vàng chứ, ai biết chỉ là táo bình thường, không có ý gì khác.
Hứa Trí Hoành chỉ cảm thấy phổi chính mình phình lên, tên này đầu óc sao vậy? Táo vàng ư?
Tên điêu dân, dân đen vô lại!
– Dương Tiên sinh nói thật hay nói chơi vậy, ha ha.
Hứa Trí Hoành cười cười nói.
Lâm Nhược Khê nãy giờ ngồi ở trên giường vẫn không quay đầu lại nhìn hai người kia, giờ hơi quay lại nhìn lướt qua, thấy bộ dạng của Hứa Trí Hoành, khóe miệng cũng hơi động đậy.
Nếu không phải vì bận tâm đến sự lớn mạnh của Hứa gia và việc hợp tác trong làm ăn kinh doanh, Lâm Nhược Khê thậm chí còn hy vọng Hứa Trí Hoành biến mất khỏi thế giới này mới tốt. Dù sao cũng tại gã, nếu gã không xúi bẩy thì Lâm Khôn đã không gây ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cô phải hao tâm tổn sức, khiến cho cô tiều tụy đến mức giờ phải nằm bệnh viện.
Chỉ tiếc bản thân không có khả năng làm một số việc gây khó dễ cho Hứa Trí Hoành, cho nên những gì Dương Thần đã làm, về ý nghĩa nào đõ cũng là việc Lâm Nhược Khê hy vọng nhìn thấy.
Dương Thần không đơn giản từ bỏ ý đồ như vậy, lắc lắc đầu nói:
– Năng lực của Hứa đại thiếu gia tôi biết, những thứ như táo vàng không thành vấn đề, chỉ xem có tình nguyện tặng không thôi. Đương nhiên rồi, vật đáng giá như thế, tuy trong mắt Hứa Đại thiếu gia không là gì, nhưng cũng không thể đem tặng người mới quen, cho nên đôi vợ chồng nhỏ chúng tôi cũng không ép, được Hứa đại thiếu gia tặng táo thật, chúng tôi xin cảm đại ơn đại đức rồi.
Nói xong, Dương Thần rút tờ khăn giấy lau lau quả táo trên tay rồi há miệng cắn một miếng to, bộ dạng rất hưởng thụ nói:
– Không tồi, rất ngọt, Hứa đại thiếu gia chọn táo rất giỏi, xem ra ngày nào đó đổi việc sang làm vườn cũng không tồi.
Hứa Trí Hoành suýt ngất xỉu, từng gặp qua tên không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp tên không biết xấu hổ nào mà lại bị tên vô lại ấy nói ba xào một hồi, khiến bản thân mình biến thành quỷ hẹp hòi, thần giữ của, điệu bộ, còn… còn thành tên làm vườn. Bản thân hắn đến để thăm bệnh chứ không phải để nghe mắng.
Còn nữa, táo ngọt như quỷ kia đâu phải do ta chọn.
Tất nhiên, Hứa Trí Hoành còn không ngốc đến mức nói câu “táo là người khác giúp ta mua”, nói vậy không phải là nói thành ý của mình không đủ sao?
Ý thức được việc nếu cứ ngồi đây thì sẽ phát điên mất, Hứa Trí Hoành mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói:
– Chiều nay tôi còn phải họp. Vậy không làm phiền em dưỡng bệnh nữa, Nhược Khê, rảnh rỗi anh lại đến.
Nói xong lập tức đi khỏi phòng bệnh.
Vú Vương nãy giờ nhịn cười giờ không nhịn nổi, bật cười hì hì:
– Cậu cũng thật biết cách nói, Hứa Đại thiếu gia kia chắc phải tức giận đến vài ngày.
Dương Thần cắn miếng táo to, nói:
– Không có đâu, nếu hắn tức lâu vì chuyện này thì nên buông tha cho Nhược Khê từ sớm rồi.
Vú Vương liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê ngồi im không lên tiếng, giống như không ở trong phòng, nói:
– Tôi đi ra ngoài một chút, cậu trò chuyện với tiểu thư nhé.
Đợi mẹ Vương sắp xếp chu đáo đi rồi, Dương Thần chén sạch sẽ quả táo trên tay, đặt mông ngồi xuống đầu giường Lâm Nhược Khê, cười nói:
– Bà xã Nhược Khê ngoan nào, táo này không tồi, có muốn ăn một quả không?
Lâm Nhược Khê mặt không thay đổi, vẫn nhìn ra cửa sổ, giống như không nghe thấy gì.
Dương Thần vừa lòng gật gật đầu:
– Lần này không cấm anh gọi em như vậy, có tiến bộ, hơn nữa còn muốn ăn táo, biết làm nũng, tiến bộ lắm. Thưởng cho em, anh sẽ tự mình gọt táo.
Tuy mấy ngày nay cô đã chứng kiến rất nhiều lần người chồng hợp đồng này mặt dày, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy bản thân đánh giá thấp người này rồi. Coi sự im lặng của cô là làm nũng?
– Anh có thể nói chuyện đứng đắn chút không?
Lâm Nhược Khê thở dài, quay đầu lại, muốn nói chuyện tử tế với Dương Thần.
– Đứng đắn, anh vẫn đứng đắn mà, ông xã gọt táo cho bà xã ăn, có gì là không đứng đắn?
Dương Thần cười, với con dao gọt hoa quả, ánh bạc loang loáng của con dao trên tay hắn xoay tròn 360 độ, liên tục mấy vòng đẹp đẽ, quả táo như thể dính vào tay hắn.
Lâm Nhược Khê đang muốn nói thêm gì đó, nhìn thấy chiêu thức của Dương Thần, không khỏi tò mò cẩn thận xem chừng.
Dương Thần lấy một quả táo rất ngon, tay kia nắm dao gọt hoa quả, sau khi hơi dừng lại một lát, lưỡi dao rất nhanh xoay vòng quanh lớp vỏ táo.
Động tác của Dương Thần rất nhanh, nhanh đến nỗi Lâm Nhược Khê ngồi gần như vậy cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy con dao gọt hoa quả nho nhỏ hóa thành vô số ánh sáng, gọt liên tục xung quanh quả táo.
Gọt vỏ táo dường như trở thành việc chế tác tác phẩm nghệ thuật, cũng giống như làm gốm, điêu khắc gỗ, không theo dõi đến cùng, ngươi sẽ không biết được thành quả như thế nào.
Không đến nửa phút, Dương Thần dừng tay, đưa quả táo đã gọt xong cho Lâm Nhược Khê:
– Vâng, phần thưởng của ông xã cho bà xã!
Lâm Nhược Khê nhìn quả táo trước mặt hơi sửng sốt, sau đó là một cảm giác gì đó không rõ, bất giác ngây ra.
Quả táo vỏ đỏ lúc nãy giờ đã bị gọt phần lớn vỏ, nhưng trên quả táo đã gọt, rõ ràng còn lưu lại một ít vỏ mảnh khảnh, hình thành dòng chữ màu đỏ xinh đẹp: “Chúc vợ khỏe mạnh”.
Lâm Nhược Khê ý thức được khóe mắt hơi ẩm ướt, nhưng lập tức kiềm chế cảm xúc, nói:
– Anh chỉ giỏi những thứ bang môn tà đạo, những chuyện vô vị, gọt táo còn như vậy nữa, buồn nôn.
Dương Thần cười hì hì, mặt hơi đỏ lên:
– Kỳ thật, anh cũng thấy buồn nôn, thế nên bà xã ngoan mau ăn đi, hay là để anh đút cho?
Nói xong hắn liền đưa miếng táo lên tận đôi môi xinh đẹp của Lâm Nhược Khê.
– Để em tự ăn.
Lâm Nhược Khê vội vàng giành quả táo trong tay Dương Thần, nhưng khi nhìn dòng chữ đỏ trên quả táo trước mắt lại dừng lại, không nỡ ăn.
Dương Thần làm ra vẻ nói:
– Không phải em không nỡ ăn quả táo đẹp như vậy chứ? Không sao, cùng lắm thì lại gọt cho Nhược Khê nhà ta một quả khác, nhưng lần này nên khắc câu gì khác đây…
– Đừng nghĩ linh tinh, em chỉ muốn biết anh đã rửa tay chưa thôi.
Lâm Nhược Khê lập tức ngắt lời.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê cắn từng miếng nhỏ ăn quả táo mình gọt, Dương Thần cũng không trêu cô nữa, chỉ cảm thấy băng sơn nữ này hai tay cầm táo, nhẹ nhàng nhai nuốt, bộ dạng có vài phần đáng yêu.
– Cảm ơn anh.
Lâm Nhược Khê đột nhiên nhẹ giọng nói.
Dương Thần hoài nghi mình nghe nhầm:
– Cái gì?
– Em nói cảm ơn anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, em phát hiện em không chán ghét anh nhiều như trước.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu nói, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Dương Thần cười khổ:
– Không cần cảm ơn, đợi ngày nào đó em thích anh, từ ông xã tạm thời thành chính thức là anh cảm ơn trời đất rồi.
Lâm Nhược Khê nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, có điều suy nghĩ một lát rồi đáp:
– Như thế thì khó lắm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/08/2020 03:29 (GMT+7) |