“Mộc Bạch, không biết ngươi có chú ý không, vừa rồi vị tử y hải hồn sư này nói khảo nghiệm đầu tiên của chúng ta là ánh sáng hải thần, trong mắt hắn thậm chí lộ ra vài phần thương hại, tội nghiệp. Có thể nghĩ là ánh sáng hải thần đáng sợ cỡ nào.”
Mộc Bạch bật cười nói: “Tiểu Tam cũng là ngươi lợi hại. Không bằng như vậy đi, về sau ngươi mang theo người của Đường môn đến Tinh La đế quốc đi. Ngươi tự mình chọn lấy chức quan nào cũng được, thế nào?”
Đường Tam cười nói: “Ngươi thật sự muốn dụ ta sao? Ngươi không sợ Thiên Đấu đế quốc sẽ liều mạng với ngươi sao? Muốn Đường môn chuyển đến Tinh La đế quốc các ngươi cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu”. Trước khi rời đi, Tuyết Dạ đại đế đã tặng hắn Hãn Hải Càn Khôn tráo, cùng với thái độ ẩn ý của Tuyết Băng. Bất luận theo góc độ nào mà nói, Đường Tam đều không có khả năng rời Thiên Đấu đế quốc để đến Tinh La đế quốc. Hắn không những phải lo lắng đến chính mình, còn lo lắng đến cả Đường môn cùng với phản ứng của Thiên Đấu đế quốc.
Đái Mộc Bạch than nhẹ một tiếng, nói: “Nói thật ra, ta chỉ có thể cảm thán vì Sử Lai Khắc học viện không phải ở Tinh La đế quốc chúng ta.”
… Bạn đang đọc truyện Đường Môn – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.moe/duong-mon-quyen-4-full/
Bên ngoài Hải Mã thành, tử y hải hồn sư đang dẫn đường cho mọi người nói: “Từ Hải Mã thành đến cấm địa, còn có một đoạn lộ trình không ngắn. Các vị khách quý, chúng ta có nên nhanh chóng chạy tới không?”
Đường Tam hỏi: “Từ nơi này đến đó xa bao nhiêu?”
Tử y hải hồn sư nói: “Cấm địa ở giữa vòng tròn trung tâm Hải Thần đảo. Từ nơi này đến đó lộ trình ước chừng gần hai trăm hải lý.”
Nghe hắn vừa nói như vậy, mọi người đều nhận thấy đảo hải thần thật lớn. Đường kính tới bốn trăm hải lý thì thật sự lớn như thế nào.
“Chúng ta cũng nên nhanh chóng một chút, phiền ngài đi trước dẫn đường”. Hai trăm lý tuy rằng không tính quá xa, nhưng nếu thong thả mà đi, chỉ sợ một ngày cũng không đến được. Chỉ có thể tăng tốc độ mới có thể trong khoảng thời gian ngắn tới nơi.
Tử y hải hồn sư hỏi đều là hướng về phía Đường Tam, hắn dễ dàng nhận thấy trên trán Đường Tam có dấu Tam Xoa Kích Lạc ấn màu vàng. Thấy Đường Tam gật đầu đồng ý, vị hồn sư lập tức phóng xuất ra võ hồn của mình. Trắng, vàng, tím, tím, tím, đen, đen bảy hồn hoàn xuất hiện rõ ràng. Hiển nhiên là một vị cường giả cấp bậc hồn thánh…
Sau khi hắn phóng xuất ra võ hồn của mình, toàn thân đều bao trùm một tầng vảy sáng mịn đến cả bụi cũng không bám lên được. Bởi vì không biết nhiều về hải hồn sư nên mọi người cũng không biết võ hồn này của hắn là cái gì. Sau khi ra dấu cho mọi người, vị tử y hải hồn sư chợt gia tốc, thân thể hắn đi trước theo phương thức thập phần đặc biệt. Hai chân cơ hồ là không rời khỏi mặt đất, nhưng tốc độ cước bộ lại cực kì mau lẹ, giống như mũi tên vọt về phía trước.
Mọi người không dám chậm trễ, cũng đều phóng xuất ra võ hồn của mình, Bạch Trầm Hương triển khai song dực, nhanh chóng thi triển công phu của mình đuổi theo vị tử y hồn thánh, những người khác cũng không chậm phóng thích võ hồn của mình rồi tăng tốc đuổi theo.
Tử y hải hồn sư đi trước một lát sau, e sợ mọi người không thể đuổi kịp. Dù sao, những người này tuy được Hải Mã đấu la phân phó là quý khách bọn họ phải tôn trọng, có điều cả bọn đều là những thanh niên tuổi trẻ. Nhưng đến khi hắn quay đầu lại nhìn phía sau, không khỏi hít một mạnh một hơi. Không còn có ý kìm chế lực lượng, liền tiếp tục tăng thêm tốc độ. Ở trong đầu hắn lưu lại ấn tượng sâu nhất là người có ba gạch dấu ấn hoàng kim, mặc bộ áo đỏ… Đường Tam.
Rất nhanh Sử Lai Khắc thất quái liền cảm nhận được hải hồn sư cùng lục địa hồn sư đích thực có một ít khác biệt. Cho dù hồn sư sau khi đạt tới cấp bậc hồn thánh sẽ dẫn đến thay đổi về chất. Điểm này bất luận là hải hồn sư hay là lục địa hồn sư đều giống nhau. Bởi vậy, vị tử y hải hồn sư này thân là hồn thánh, dĩ nhiên so về hồn lực nhất định phải mạnh hơn bọn hắn không ít. Thế nhưng dưới tình huống hắn toàn lực gia tốc, đừng nói là mẫn công hệ Chu Trúc Thanh cùng tinh khiết mẫn hệ Bạch Trầm Hương, ngay cả những người khác cũng đều cảm thấy rất nhẹ nhàng…
Hải hồn sư ở trên đất bằng khả năng phát huy ra thực lực chiến đấu quả thật là không thể cùng so sánh với lục địa hồn sư. Chỉ có biển rộng mới là nơi bọn hắn có thể chân chính phát ra thực lực của mình.
Với tình huống như vậy nên kết quả, vị hải hồn sư dùng toàn lực phóng đi nhưng mọi người vẫn nhàn nhã theo sát.
Hai trăm dặm đối với người thường mà nói, đi bộ chỉ sợ mất đến hai ngày, cho dù là cưỡi ngựa cũng phải mất cả ngày. Nhưng cho dù không cần dùng hết toàn lực thì với hồn sư cấp cao mà nói, cũng không đến một canh giờ. Cả bọn nghỉ ngơi dùng cơm trưa mất một canh giờ, lúc này lại đã là mùa đông, bầu trời tối đen nhanh hơn bình thường, khi mặt trời chiều đang dần ngã về hướng tây, ở chân trời nhuộm đẫm ánh chiều tà, nhóm Sử Lai Khắc thất quái đã đi đến nơi.
Tiếp tục xuyên qua một mảnh rừng cây rậm rạp, bỗng vị tử y hải hồn sư dừng cước bộ, Sử Lai Khắc thất quái bị cảnh vật trước mắt doạ cho đến sợ ngây cả người…
Sóng ánh sáng lấp lánh của ánh nắng chiều do nước biển thấp thoáng phản chiếu tạo ra vô số màu sắc, mà giữa mặt biển bao quanh có một tòa tiểu đảo. Địa thế hòn đảo rất cao, ước chừng năm trăm thước, tuy nhiên kỳ lạ nhất chính là trên đảo nhỏ bao phủ một tầng kim quang. Mặc dù ánh hào quang cũng không mãnh liệt rực rỡ, nhưng Sử Lai Khắc thất quái cũng nhìn ra được bên kia tuyệt đối không phải là ánh nắng chiều, mà là ánh sáng trên đảo nhỏ phát ra.
Ở đỉnh của tiểu đảo, có một tòa kiến trúc tựa như được tạo thành từ bạch ngọc, khung hình chóp tứ giác, từ nơi họ đứng có thể nhìn thấy kiến trúc từ bên ngoài do một cột đá trắng thật lớn tạo thành. Toàn thể chất liệu đều trong suốt, tràn ngập ánh sáng thần thánh.
“Đây là cấm địa…” Đái Mộc Bạch thì thào nói…
Trong mắt lộ vẻ thành kính, tử y hải hồn sư đáp lời: “Đúng vậy, đây là cấm địa Hải Thần đảo chúng ta, hải thần điện của cung phụng hải thần đại nhân, chính là kiến trúc duy nhất trên đỉnh hải thần sơn. Cũng chính thức là trung tâm của hải thần đảo, được xưng là đảo trung chi đảo. Mời các vị nhìn xem, ở ngay trước mặt chúng ta, chính là cầu thang lên đảo”.
“Nơi đó nối liền với địa phương các ngươi cần thông qua khảo nghiệm, tổng cộng là một ngàn linh một bậc thang. Chỉ có thông qua khảo hạch mà hải thần đại nhân đã đưa ra, các ngươi mới có đủ tư cách bước lên hết bậc thang để tiến vào nơi thờ phụng của hải thần điện. Nếu không đáp ứng được sẽ bị ánh sáng hải thần ngăn cản. Các vị muốn trải qua khảo nghiệm, hiện tại là có thể bắt đầu. Ta ở chỗ này chờ đợi các ngươi. Nhưng mong các vị khi bước lên hải thần sơn, ngàn vạn lần đừng ồn ào, để tránh quấy nhiễu hải thần đại nhân.”
Mọi người theo phương hướng hắn chỉ, quả nhiên phía trước chính là hải thần điện, có bậc thang bằng đá kéo dài xuống, dưới ánh nắng chiếu rọi, màu trắng của thềm đá phản xạ ánh sáng chói lọi, tựa như một cái đai lưng bằng ngọc uốn lượn lên tận đỉnh núi.
Liếc nhìn nhau, Sử Lai Khắc thất quái đang muốn cất bước, vị tử y hải hồn sư kia dường như chợt nhớ tới cái gì đó, chặn lại nói: “Các vị khách quý, đang khi tiến hành khảo nghiệm, nếu không thể thì không cần phải miễn cưỡng. Chỉ cần nhanh chóng lui ra khỏi thần sơn, tự nhiên sẽ không có tổn thương. Hải thần ánh sáng lúc ấy sẽ không gây nguy hiểm cho các vị, cho nên các vị không cần thiết phải cố mạo hiểm.”
Đường Tam mỉm cười gật đầu, nói: “Đa tạ ngài đã chỉ điểm. Bất quá, ngài ở nơi này đợi chúng ta cũng buồn chán, chúng ta có mang theo nhiều lương khô, nước uống, ngài lấy một chút đi. “. Tử y hải hồn sư do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Không cần đâu, các vị không cần lo cho ta”.
“Kỳ thật, có thể được hải thần đại nhân chấp thuận cho khảo nghiệm hải thần ánh sáng là vô cùng hiếm hoi. Chỉ có điều, bởi là cấp khảo hạch đặc biệt. Nên nếu không có sự chấp thuận của hải thần đại nhân thì ngay cả những người đã thông qua khảo nghiệm như chúng ta, cũng không thể tiến vào phạm vi cấm địa.”
Nghe hắn nói xong, trong lòng Đường Tam khẽ động, không nói thêm điều gì, lớn tiếng gọi đồng bọn tập trung thành nhóm, ôm vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Vũ, dẫn đầu bay thẳng tới bậc thềm.
Chiều rộng vòng nước biển xung quanh đảo ước chừng chỉ vào khoảng hai trăm thước, bên trong cũng không có sóng lớn, nói là biển, nhưng kỳ thật chỉ là một cái hồ tròn bao quanh đảo, đương nhiên, nước bên trong vẫn là nước biển. Chỉ có điều không biết như thế nào có thể tiến vào tận trong đây.
Lần này không phải là Hải Mã đấu la cho ra khảo nghiệm, mọi người đối diện với hải thần sơn cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Có thể có khả năng bay hay không cũng chỉ cần Áo Tư Tạp tạo ra một cái cây phi hành nấm tràng là đủ đem cả bọn đến được bờ bên kia.
Đang khi mọi người bay trong vòng tròn biển, bọn họ đột nhiên phát hiện, bản thân vừa tiến vào phạm vi vòng tròn. Ngoại trừ Bạch Trầm Hương, quanh thân mỗi người đều xuất hiện ra một tầng quang mang nhàn nhạt.
Trong đó, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn trên người xuất hiện chính là hắc sắc quang mang, Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ trên người xuất hiện chính là Tử sắc quang mang. Hiển nhiên còn lại, trên người Đường Tam xuất hiện chính là một tầng kim quang. Giống hệt với quang mang lúc cuối cùng khi bọn tiếp nhận khảo hạch.
Trong khi trên người bọn họ xuất hiện những tầng hào quang màu sắc khác nhau, đột nhiên sắc mặt tử y hải hồn sư đại biến đồng thời quát to một tiến: “Không tốt.”
Nhưng hắn nhớ ra vẫn quá chậm. Ngay lúc Sử Lai Khắc thất quái cùng Bạch Trầm Hương đang chú tâm tiến vào phạm vi vòng tròn, đột nhiên mọi người đồng thời cảm giác được một cỗ áp lực không cách nào hình dung từ vòng tròn trào ra. Một bóng đen khổng lồ phá thủy xông lên, mục tiêu thẳng đến Bạch Trầm Hương.
Đó là một con cá dài năm mét, từ trước tới sau hình dáng như một cây trường thương, từ trong nước lộ ra một phần ba cơ thể. Đột nhiên phá thủy vọt lên, thân hình con cá như một tầng hắc vụ tăng tốc, tựa như một đạo hắc sắc điện lôi nhằm thẳng Bạch Trầm Hương.
Bọn Đường Tam như thế nào cũng không nghĩ tới tập kích bất ngời như vậy, Bạch Trầm Hương lại đang bay ở trước mặt, muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa rồi.
May mắn Bạch Trầm Hương trong khoảng thời gian này đi theo Sử Lai Khắc thất quái, bất luận là kiến thức hay là kinh nghiệm thực tế đều tăng trưởng rất nhiều, đột nhiên cảm giác được không đúng, thân thể nàng ở không trung chợt đảo, tạo thành một góc né tránh sự tấn công của tia chớp màu đen.
Trên bờ, âm thanh vị tử y hải hồn sư la to, Sử Lai Khắc thất quái tự nhiên cũng nghe được. Ở phía sau, cả bọn cũng liền biểu hiện ra năng lực ứng biến của mình.
Đường Tam tạm thời đem Tiểu Vũ trong tay giao cho Trữ Vinh Vinh, ngay sau đó, hắn trong nháy mắt đã di dời tới bên người Bạch Trầm Hương, một cây lam ngân hoàng liền quấn quanh hông Bạch Trầm Hương kéo ra sau lưng mình. Cùng lúc đó, một cái “trói buộc chu võng” phóng ra huớng về phia hải hồn thú trong không trung. Những người khác nhanh chóng bay tới.
Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Chu Trúc Thanh hình thành trận thế hình tam giác bảo vệ Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ.
Quái ngư kia thập phần trơn trượt, mặc dù Đường Tam đã tính toán thập phần chính xác nhưng không ngờ nó vẫn trượt thoát, ở không trung đảo hướng, hóa thành một đạo hắc tuyến một lần nữa chui vào trong nước. Mặt nước cũng một lần nữa trở lại an tĩnh.
“Sao lại thế này?”Mã Hồng Tuấn kinh sợ hỏi, tử y hải hồn sư kia đã không nói cho bọn họ là trong vòng tròn biển này, vẫn tồn tại hồn thú tập kích bọn họ.
Đường Tam tinh thần lực tản ra, cẩn thận cảm thụ được hơi thở trong vòng tròn biển, nhìn tầng kim quang chung quanh thân thể mình, ánh mắt lóe sáng,”Ta hiểu rồi, hào quang trên người chúng ta hẳn là tác dụng bảo hộ. Khiến hải hồn thú trong hải hoàn sẽ không tập kích chúng ta. Mà Trầm Hương không có, cho nên mới bị hải hồn thú trong hải hoàn cho rằng xâm lấn, hướng nàng phát động công kích, hiện tại nàng ở bên trong tầng hào quang bảo hộ của ta, phía dưới hải hồn thú hẳn là không cảm giác được hơi thở của nàng cho nên mới không có liên tục phát động công kích. Chúng ta đi mau, lên bờ trước rồi nói sau.”
Mọi người sau khi nghe xong Đường Tam phân tích, lập tức gia tốc, vài lần thời gian hô hấp đã thành công vượt qua hơn hai trăm thước hải hoàn, đến bờ bên kia.
Bên bờ biển bên này tử y hải hồn sư cũng sửng sốt, hắn lúc trước quả thật quên rằng trong bọn Đường Tam vẫn còn có người không có nhận được khảo nghiệm tư cách ánh sáng hải thần. Nhưng tình huống xuất hiện vừa rồi, hắn vẫn khổng thể lý giải. Trong trí nhớ của hắn, cho dù là tiếp nhận nhiệm vụ hải thần ánh sáng, thì ngay cả hồn sư đó cũng không có khả năng tự mình phát ra ánh sáng hộ thể để bảo hộ những người khác bình an thông qua vòng tròn biển kia! Vì cái gì Đường Tam có thể làm được cơ chứ…
Kỳ thật, hắn quên một vấn đề, trên trán Đường Tam có Tam Xoa Kích Lạc ấn cũng là lần đầu tiên xuất hiện. Hải thần khảo nghiệm như thế nào cùng cấp với Hắc cấp khảo nghiệm?
“Cám ơn Tam ca.”Trong quá khứ, Bạch Trầm Hương đã được nghe từ những người khác thuật lại chuyện của Đường Tam cùng Tiểu Vũ, tự nhiên hiểu được trong thâm tâm Đường Tam chỉ có một người. Có lẽ là đối lập quá lớn, nàng càng không muốn chấp nhận mập mạp…
“Đều là người mình cả, đừng khách khí. Mộc Bạch, chúng ta đi trước thử xem?”Đường Tam hướng đến Mộc Bạch nói.
Tiến tới cách cầu thang hải thần sơn ngay trước mặt bọn họ mấy chục thước. Đường Tam sở dĩ kêu Mộc Bạch cùng lên mà không phải tự một mình hắn, là bởi vì địa vị khảo hạch hắn cùng mọi người dù sao còn có chút bất đồng. Cho nên, hai người cùng nhau thử, mới có được đáp án xác thực.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/12/2020 11:29 (GMT+7) |