Đường Tam lắc đầu.
Đường Nguyệt Hoa lạnh nhạt cười, “Chỗ này của ta là trường học về lễ nghi cung đình của Thiên Đấu đế quốc. Chuyên môn dạy các loại lễ nghi quý tộc. Ngươi hẳn là cảm nhận được lĩnh vực của ta chứ. Thiên phúc lĩnh vực của ta tên là quý tộc viên hoàn. Mà hồn lực của ta, trước mắt là… chín cấp.”
“Cái gì?” Đường Tam ngơ ngác nhìn Đường Nguyệt Hoa, như thế nào cũng không thể tưởng tượng, lad đệ tử trực hệ của Hạo Thiên Tông như nàng mà chỉ có chín cấp hồn lực. ” Ngài là, biến dị võ hồn?”
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười vuốt cằm, “Có lẽ, ngươi sẽ cho rằng ta là đệ tử trực hệ vô dụng nhất của Hạo Thiên Tông, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu như phụ thân ngươi có thể có được sự am hiểu của ta, sự kiện hai mươi năm trước sẽ có kết quả khác hẳn bây giờ… Đôi khi, thực lực cũng không đại biểu hết thảy. Ngươi phải học được cách không cần dựa vào thực lực cũng có thể bảo vệ chính mình. Càng phải hiểu được như thế nào sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật, rồi cả làm sao nắm được thế lực khắp nơi trong tay. Ta thấy ngươi rất xuất sắc, nhưng là những thứ ngươi cần học còn rất nhiều, rất nhiều.”
Đường Tam rốt cuộc có chút gian nan gật gật đầu, mặc dù hắn cũng không nguyện ý thừa nhận, nhưng không thể không hướng vị quý phụ ưu nhã trước mặt này thỏa hiệp, dù sao nàng chính là cô cô của chính mình mà.
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười, “Không nên có vẻ khó khăn như vậy. Ta thấy sẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ hiểu được tầm quan trọng của những gì ta dạy cho ngươi. Đi ra khỏi Sát Lục chi Đô, cái mà hiện tại ngươi cần nhất không phải là tu luyện, mà là làm cho chính mình càng trở nên ổn định. Thân thể Phụ Thân của ngươi ta đã biết rồi. Yên tâm đi, sau này ta sẽ không bắt buộc hắn, tông môn cũng không. Mặc dù, hắn đã không ở tông môn, nhưng tông môn chưa bao giờ quên hắn.”
Thở dài một tiếng, Ánh mắt thâm thúy của Đường Nguyệt Hoa nhìn hướng Đường Tam, “Nếu như ngươi không hy vọng phụ thân của ngươi lại bị quấy rầy, thì ngươi phải càng mạnh lên. Như vậy trách nhiệm hắn cần phải hoàn thành sẽ chuyển sang đặt trên vai của ngươi.”
Mức độ phồn hoa về buôn bán thì thủ đô Thiên Đấu Đế Quốc chính là đứng đầu cả Đấu La đại lục, ngay cả Tinh La Thành cũng chỉ là miễn cưỡng mới có thể so sánh cùng.
Tinh La thành chính là tinh túy nhất của cả khu vực phía nam đại lục, còn Thiên Đấu Thành thì chính là nơi tập trung toàn bộ phía bắc rộng lớn.
Ngọn đèn ưu nhã từ rất nhiều căn phòng của Nguyệt Hiên tỏa ra, Dòng người nối liền không dứt không ngừng đi ra đi vào.
Làm cung đình lễ nghi học viện của Thiên Đấu đế quốc, có thể tiến vào Nguyệt Hiên học tập, ít nhất đều phải có được danh hiệu quý tộc, mà tuổi không thể vượt qua ba mươi tuổi. Không thể nghi ngờ, nơi này là nơi bồi dưỡng những quý tộc mới của Thiên Đấu đế quốc.
Bởi vậy. Mặc dù bản thân Nguyệt Hiên cũng không tính là gì, nhưng lại không có một thế lực nào có dũng khí ra tay với nó, kể cả hoàng thất.
Tục truyền, tuyết dạ đại đế cùng Nguyệt Hiên hiên chủ nguyệt phu nhân có chút quan hệ đặc thù. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Buổi tối hôm nay, là buổi tốt nghiệp mỗi năm một lần.
Lại một nhóm đệ tử tốt nghiệp. Được mời đến đều là cha mẹ, trưởng bối những đệ tử này, không thể nghi ngờ đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng kha khá đến Thiên Đấu đế quốc.
Phải biết rằng, Nguyệt Hiên hàng năm thu nhận số lượng đệ tử chỉ có đúng một trăm. Vì một trăm vị trí này mà quý tộc cả Thiên Đấu đế quốc cơ hồ tranh giành đến vỡ đầu. Người nào cũng biết, có thể từ Nguyệt Hiên thuận lợi tốt nghiệp thì tương đương với được dát thêm một tầng vàng, từ nơi này tốt nghiệp, coi như đã là quý tộc chính thức.
Như là luật bất thành văn, trong việc kết hôn của tầng lớp quý tộc thì bên có thế mạnh hơn thường đưa ra câu hỏi với bên kia rằng con họ đã được tốt nghiệp từ Nguyệt Hiên hay không. Bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng thế nào của Nguyệt Hiên đối với thượng tầng cả Thiên Đấu đế quốc.
Đương nhiên, không có ai biết. Vị hiên chủ Nguyệt Hiên phu nhân tay trói gà không chặt kia lại chính là đến từ tông môn đứng đầu hồn sư giới.
Buổi lễ tốt nghiệp được cử hành tại lầu 3 của Nguyệt Hiên, đông đảo quý tộc, quan lại đều đã chọn vị trí tốt tại hội trường. Bọn họ đều hy vọng có thể chứng kiến con mình thông qua dạy dỗ của Nguyệt Hiên thì sẽ trở thành thế nào.
Là chủ nhân của Nguyệt Hiên, Đường Nguyệt Hoa như trước vẫn một thân cung trang màu bạc, mặt mang vẻ mỉm cười đứng ở một bên đại sảnh, thủ hạ nói cho nàng biết người đã đến đông đủ, lúc này nàng mới vuốt cằm, ý bảo, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Một đoàn thiếu niên nam, nữ mặc cung trang mầu bạc bắt đầu từ hai bên cửa vào bàn. Chừng trăm người nhưng lại không làm nội đường có bất cứ sự ồn ào nào. Trên mặt mỗi người đều giống nhau là mang nụ cười ưu nhã, tiếng bước chân hài hòa, giơ tay nhấc chân tự nhiên mà cao quý nhưng lại không làm người khác có cảm giác họ kiêu ngạo, khiến mọi người đều phải nhìn họ.
Đúng lúc này, cửa lớn ở một bên đại sảnh, một gã thanh niên mặc một bộ bạch y, ngực hé ra rất tinh xảo, tay cầm một chiếc đàn gỗ vàng óng trông cực kỳ ưu nhã chậm rãi đi ra.
Đôi mắt thanh niên màu lam trong suốt có thể thấy được. Một đầu tóc dài màu lam lã tã bay trên vai nhưng lại không chút nào làm cho người ta có cảm giác thất lễ, cả người như là tụ tập tất cả vẻ anh tuấn, cao quý, ưu nhã của thiên hạ vào mình.
Luôn luôn khiến người khác thấy hắn có một loại điềm đạm đặc thù. Lúc hắn từ cửa bên hông đi ra, cơ hồ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của buổi lễ.
Cho dù lúc trước các đệ tử tốt nghiệp đi vào thính đường đều mang vẻ mặt ưu nhã mỉm cười thì nay cũng phần lớn đều không nhịn được hướng hắn nhìn một chút.
Nhất là những nữ đệ tử trong đó, phần lớn đều lộ vẻ mê say.
Thanh niên mặc bạch y đặt chiếc đàn gỗ ở trên cái bàn đã được dọn sẵn, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu chuyên dụng, đầu tiên là hướng tới đông đảo tân khách mỉm cười, lúc này mới chậm rãi giơ lên cánh tay thon dài, nhẹ nhàng chậm chạp đánh đàn.
Thanh âm cao nhã mà thuần khiết như châu ngọc, âm sắc tinh xảo như sương mai từ cây đàn phát ra như nước chảy mây trôi khiến trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh hẳn đi, tiếng đàn tuyệt vời khi nghe chỉ làm người khác vui vẻ thoải mái. Tựa như dưới ánh trăng, dòng suối đang cuồn cuộn tuôn ra những loại cảm giác kỳ diệu, tràn ngập hào khí thi ca.
Không nói chuyện khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, bạch y thiếu niên này không thể nghi ngờ khiến tất cả các đệ tử sắp tốt nghiệp tại đây đều lâm vào trạng thái thất thần, trên người hắn chứa đựng sự điềm đạm, không tranh với đời khiến kẻ khác sinh hảo cảm rất nhiều.
Đường Nguyệt Hoa lẳng lặng đứng ở nơi đó, lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời, tại trong tai nàng, tiếng đàn này đương nhiên cùng người khác nghe sẽ có sự khác biệt. Nàng nghe thấy chính là trong tiếng đàn đó có ẩn chứa sự điềm đạm đến từ xâu xa nội tâm của bạch y thiếu niên.
Một năm, suốt thời gian một năm trôi qua, hắn quả thật thay đổi rất nhiều. Có lẽ, đây mới là bản tính của hắn.
Thiếu niên biểu diễn đánh đàn kia đúng là Đường Tam, cùng một năm trước so sánh thì lúc này Đường Tam đã xảy ra sự biến hóa long trời lở đất. Đó là biến hóa của khí chất. Từ trên người hắn, không còn dù chỉ là một tia sát khí lan tràn ra. Cũng không phải nói rằng sát khí của hắn có được từ Sát Lục chi Đô đã hoàn toàn biến mất, mà đó chính là được cất giấu sâu thẳm bên trong.
Khi Đường Nguyệt Hoa đưa ra bài học đầu tiên cho Đường Tam thì đã nói cho hắn biết, một cường giả chân chính, đầu tiên phải học được cách khống chế chính mình. Nhất là tâm tình và khí tức.
Một năm này, Đường Tam không thể nghi ngờ làm vô cùng tốt, tốt đến ngay cả Đường Nguyệt Hoa ngặt nghèo như vậy cũng không tìm ra một tia tì vết nào. Người khác cần có ba năm để học, còn hắn một năm đã học xong, hơn nữa so với bất luận kẻ nào đều hơn hẳn.
Có thể đại biểu cho các đệ tử tốt nghiệp biểu diễn đàn thì đều là truyền thống của Nguyệt Hiên, chỉ có đệ tử xuất sắc nhất trong số những đệ tử tốt nghiệp này mới có thể lấy được quang vinh đặc biệt này. Đường Tam có thể ngồi ở chỗ đó, cũng không phải vì hắn là cháu Đường Nguyệt Hoa, mà là bởi vì thành tựu chính mình.
Lễ tốt nghiệp cực kỳ ưu nhã, được tiến hành đúng trình. Quan lại cùng quý tộc đã bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm lai lịch Đường Tam. Nhưng không có một người nào có thể nói ra. Cho dù con của bọn họ cũng không có người nào biết được Đường Tam từ đâu mà đến.
Đối với các đệ tử khác mà nói, Đường Tam giống như là dấu hỏi lớn. Khi hắn vừa mới xuất hiện ở chỗ này, thì là lạnh như băng, không người nào nguyện ý đến gần, cũng không có người xem trọng hắn.
Chỉ lấy vẻ anh tuấn của tướng mạo mà nói thì nơi này là đế đô, người có vẻ anh tuấn chẳng lẽ còn ít sao?
Nhưng là, mấy tháng sau, dường như ánh mắt mọi người nhìn hắn đã trở nên khác hẳn, tại các loại học tập về lễ nghi, âm nhạc thì biểu hiện của Đường Tam vượt xa năng lực học tập của kẻ khác. Biến đổi lớn nhất của hắn chính là vẻ lạnh băng của hắn đã từ từ biến mất.
Chỉ là không biết tại sao, hắn bình thường đều rất ít giao tiếp cùng người khác, hưn nữa lại càng ít nói chuyện. Chỉ là lặng lẽ học tập.
Ngồi ở dưới đài, với thân phận hiển hách nhất trong số quý tộc là một gã trẻ tuổi, tuổi hắn cũng không phải nhỏ, vẻ mặt trông rất hài hòa mà sâu sắc. Hắn chính là Thiên Đấu đế quốc thái tử, Tuyết thanh hà.
Tuyết thanh hà lần này đến đây, là vì lễ tốt nghiệp của muội muội mình.
Mà muội muội của hắn, đáng lẽ phải ngồi tại vị trí của Đường Tam.
Cũng không lâu trước muội muội nói cho hắn, người diễn tấu cuối cùng đã được thay đổi, nhưng nàng không có chút ảo não nào, bởi vì tự thâm tâm nàng tâm phục khẩu phục thanh niên tên là Đường Ngân kia, nàng tự nhận tất cả các phương diện đều không bằng hắn.
Tuyết thanh hà biết, chính muội muội mình là công chúa của đế quốc, lại có được sự sủng ái của phụ thân, mắt luôn để trên trời. Rất ít tin phục người khác. Mà ngay cả một vị huynh trưởng như hắn cũng không có chút lực uy hiếp gì với nàng.
Đưa nàng đến Nguyệt Hiên học tập, không thể nghi ngờ là muốn dậy cho muội muội chút lễ nghi cung đình, đến khi nàng mười tám tuổi thì sẽ gả nàng đi.
Nhưng làm thế nào hắn cũng không thể tin, muội muội cao ngạo này của hắn lại có thể tôn sùng một người. Thậm chí ngay cả lúc nhắc tới người, cũng đều hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Khi tuyết thanh hà chứng kiến Đường Tam ngồi ngay ngắn ở đó diễn tấu, hắn cũng rung động, từ trên người trẻ tuổi kia, hắn không thể tìm ra dù chỉ là nửa phần tì vết nào.
Càng thêm kinh ngạc chính là người tuổi trẻ kia lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc. Không thể nói tại sao, cũng không phải bởi vì hơi thở, mà là một loại trực giác trời sinh mà thôi.
Hắn hướng các quý tộc chung quanh hỏi thăm về bạch y thanh niên kia nhưng không có được đáp án, tuyết thanh hà càng thêm khẳng định quyết tâm cùng thanh niên này gặp gỡ. Không phải vì lời khẩn cầu ngày hôm qua của muội muội, mà là vì một người có thể trở thành nhân tài tương lai của đế quốc.
Đường Tam lẳng lặng đánh đàn, tim của hắn rất tĩnh lặng, tựa như toát ra sự điềm tĩnh giống bề ngoài vậy.
Một năm thời gian trôi qua, một năm trước làm sao hắn có thể nghĩ đến hôm nay chính mình lại ở trước mặt mọi người diễn tấu nhạc khí. Khi vừa bắt đầu đi theo cô cô học tập, trong lòng hắn vốn là tràn ngập thái độ hoài nghi.
Nhưng sau một tháng trôi qua. Đường Tam lại phát hiện con đường mà phụ thân đưa ra cho mình là vô cùng chính xác.
Tại Sát Lục chi Đô tu luyện, là vì luyện tâm. Tại Nguyệt Hiên đồng dạng cũng là như vậy.
Khi hắn ở chỗ này dần dần yên tĩnh, nhớ lại hết thảy phát sinh trong bốn năm, cùng với quá trình phát triển của chính mình. Hắn phát hiện tinh thần của mình có chút mệt mỏi.
Một năm thời gian này, làm cho thể xác và tinh thần hắn đều có được quãng thời gian nghỉ ngơi tốt nhất, chỉ với việc không có tận lực đi tu luyện, nhưng những thứ học được của nhiều năm qua, lại dần dần quán thông hẳn ra, ngay cả phòng tuyến đốc mạch cuối cùng của kỳ kinh bát mạch cũng bắt đầu dần dần biến đổi.
Năm mươi bảy cấp, đây là cấp bậc hồn lực hiện tại của Đường Tam. Năm năm thời gian, từ bốn mươi hai cấp tăng lên tới năm mươi bảy cấp, chia đều một năm ba cấp, nghe ra so với tốc độ tu luyện của hắn hai năm tại Sử Lai Khắc học viện thì không cách nào so sánh. Nhưng trên thực tế, sau khi vượt qua bốn mươi cấp thì mỗi một cấp tăng lên thì khó khăn hơn hẳn so với trước kia.
Hai mươi tuổi, năm mươi bảy cấp, không thể nghi ngờ rằng Đường Tam đã vượt hơn hẳn so với không thể nghi ngờ đã trên diện rộng độ siêu việt võ hồn điện đích Hoàng kim Nhất Đại của Vũ Hồn Điện. Trọng yếu nhất chính là, hiện tại hắn đã không chỉ là có được các loại kỹ năng để đi khống chế kẻ khác.
Mà là đã đem tất cả năng lực hòa hợp một chỗ, mấu chốt nhất để bước ra con đường trở thành cường giả.
Từ trong ánh mắt không ngừng lộ ra vẻ tán thưởng của cô cô. Đường Tam biết, chính mình sắp đến lúc rời khỏi nơi này. Cũng chỉ có nghĩ đi gặp phụ thân thì tâm thần vốn bình tĩnh của hắn lại bắt đầu hiện lên một chút rung động.
Đối với việc không biết chân tướng sự việc thì hắn đã chờ lâu lắm rồi. Với một chút suy đoán của hắn, nhưng không phải từ trong miệng phụ thân nói ra thì hắn vẫn chưa thực sự xác định.
Đường Tam biết, con đường tương lai chính mình phải đi vẫn rất dài rất dài. Nhưng tại Nguyệt Hiên này một năm, không thể nghi ngờ đây chính là thời kỳ trung chuyển của hắn. Hắn đã vượt qua thời kì thiếu niên, sau khi sinh nhật hai mươi tuổi thì hắn chính thức đã thành niên.
Lễ Tốt nghiệp thuận lợi chấm dứt, mỗi một danh đệ tử đều từ trong tay hiên chủ Đường Nguyệt Hoa tiếp nhận chứng minh tốt nghiệp của mình, đều chạy về vị trí thân nhân mình.
Khi Đường Nguyệt Hoa hoàn thành hết thảy mọi thứ, nhiệm vụ hôm nay của Đường Tam cũng xem như hoàn thành, nàng đi tới bên người Đường Tam, “Hôm nay biểu hiện của ngươi rất tốt.”
Đường Tam mỉm cười. Khẽ vuốt cầm huyền, làm cho âm thanh cuối cùng phát ra kèm theo lời nói. “Cám ơn.”
Đúng lúc này, âm thanh trong trẻo vang lên, “Nguyệt Hoa a di, có thể giới thiệu một chút cho ta được không?”
Đường Nguyệt Hoa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái tử Tuyết Thanh Hà đang ưu nhã từ chỗ các đệ tử tốt nghiệp đi tới.
Nàng đương nhiên đã sớm biết thân phận của Tuyết Kha, đại bộ phận đệ tử cũng đều biết, nàng càng thấy được Tuyết Kha đối với Đường Tam cũng không giống người thường. Mà ngay cả Đường Tam đoạt quyền diễn tấu đáng lẽ là của nàng, nhưng vị công chúa điện hạ này cũng không có chút nào bất mãn.
“Thái tử điện hạ.” Đường Nguyệt Hoa có chút hành lễ.
Tuyết thanh hà vội vã hoàn lễ, “Nguyệt Hoa a di. Người làm cái gì vậy? Vãn bối không thể nhận đâu.”
Đường Nguyệt Hoa bật cười nói: “Đừng luôn bảo ta là a di này a di nọ thế, ta rất già sao?”
Thanh âm của Tuyết Kha bỗng tinh nghịch phát ra: “Sư phụ đương nhiên không già, người dường như giống tỷ tỷ của ta.”
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười nói: ” Cũng chỉ có nha đầu ngươi mới có thể nói như vậy.” Vừa nói, nàng thoáng giới thiệu cho huynh muội Tuyết thanh hà để họ có thể minh bạch một chút về Đường Tam, ” Ta giới thiệu với các ngươi một chút. Vị này chính là cháu của ta, Đường Ngân.”
Nghe được chữ “cháu”, trong mắt tuyết thanh hà không khỏi hiện lên hai đạo tinh quang, Đường Tam một mực lẳng lặng quan sát vị thái tử điện hạ đã từng để lại cho hắn ấn tượng không tồi này.
Năm năm không thấy, vị thái tử này càng trở nên trầm ổn. Khuôn mặt thay đổi không lớn. Nhưng vẻ nho nhã cùng khí chất phát ra càng khiến kẻ khác có hảo cảm.
Ngay cả trong lúc Giơ tay nhấc chân đều có phần giống với Trữ Phong Trí, Chẳng hiểu có phải do hắn cố ý bắt chước hay không.
Nhưng từ vẻ biến hóa về thần sắc của hắn khi nghe cô cô mình giới thiệu, lại nghĩ đến chắc hắn là hắn cũng biết thân phận thật sự của cô cô. Hơn nữa cô cô cũng không có cố ý che giấu cho mình, hẳn là nàng đối với vị thái tử điện hạ này rất là tín nhiệm.
Biểu hiện ra vẻ mặt như thường, nhưng Đường Tam cũng đã phân tích rất nhiều trong. Hắn cân nhắc xem có nên nói thẳng thân phận mình cho vị thái tử này hay không.
Cái ý niệm trong đầu này chỉ là tại trong đầu chợt lóe mà qua, rất nhanh đã được Đường Tam đè ép xuống. Hắn biết, cho dù tuyết thanh hà đáng giá tín nhiệm, hiện tại cũng cũng không phải lúc. Hắn muốn hướng phụ thân chứng minh phán đoán của chính mình, nếu như sau này thật sự muốn mượn lực lượng vị thái tử điện hạ này tương trợ, thì lúc đó sẽ hướng hắn thẳng thắn cũng không muộn. Dù sao hình dạng hiện tại của hắn cũng khó có thể bị nhận ra.
Tuyết thanh hà cũng quan sát Đường Tam, đến gần Đường Tam, hắn không khỏi càng bị vẻ điềm đạm cao nhã từ trên người Đường Tam toát ra hấp dẫn, nhất là khi nghe được Đường Nguyệt Hoa nói hắn là cháu nàng, càng lại là rất giật mình. Làm thái tử, giống như Đường Tam phán đoán, hắn là một trong số ít người biết được thân phận chân chính của Đường Nguyệt Hoa. Người ngoài truyền rằng Đường Nguyệt Hoa cùng tuyết dạ đại đế có chuyện mờ ám, nhưng đó chỉ là chuyện đặt ra làm trò mà thôi.
“Đường ngân, vị này chính là đương kim thái tử tuyết thanh hà điện hạ của Thiên Đấu đế quốc.” Đường Nguyệt Hoa cũng giới thiệu cho Đường Tam.
Đường Tam mặt lộ vẻ mỉm cười, hướng tuyết thanh hà có chút thi lễ, “Ngài tốt chứ, thái tử điện hạ.” Đối với tuyết Kha bên cạnh tuyết thanh hà, hắn cũng là mỉm cười gật đầu, xem như bắt chuyện qua. Hai người dù sao xem như bạn học, không nên đa lễ.
Nếu như là Đường Tam lúc trước, đối với tuyết kha này không ngừng nghĩ muốn đến gần chính mình thì hắn cũng không quá để ý, nhưng với một năm dạy dỗ của cô cô, hắn đã hiểu được làm thế nào để đem tâm tình chính thức của mình chôn kín lại.
Tuyết thanh hà mỉm cười nói: “Đã sớm nghe tiểu muội nói rằng Nguyệt Hiên vừa lại xuất hiện một vị thanh niên tài, tuấn, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Đường ngân huynh đệ, có thời gian chúng ta cùng nhau ngồi một chút nhé.”
Lấy thân phận cao quý của thái tử nhưng lại dùng giọng điệu bình dân nói cùng Đường Tam, tuyết thanh hà tuyệt đối cũng coi là lễ hiền hạ sĩ. Một bên tuyết kha không nhịn được nói: “Đại ca, đến lúc đó ngươi cần phải kêu đa với. Ta còn muốn nhờ đường ngân thỉnh thêm về tri thức thụ cầm nữa.”
Tuyết thanh hà cười nói: “Nếu như đường ngân huynh đệ không ý kiến gì, ta cũng sẽ không có ý kiến.” Chỉ một câu đơn giản, nhưng trọn vẹn lộ ra sự tôn trụng của hắn với Đường Tam. Không thể nghi ngờ rất dễ dàng làm người khác hảo cảm.
Đường Tam như trước mặt mang vẻ mỉm cười, “Chỉ sợ làm thái tử điện hạ thất vọng rồi. Vừa mới tốt nghiệp, ta muốn ra ngoài lịch lãm một chút. Nếu có duyên, chờ sau khi ta trở lại, tất nhiên sẽ đến bái phụng ngươi.”
Tuyết thanh hà sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới dưới loại tình huống này mà Đường Tam còn có thể không chút do dự cự tuyệt chính mình, nhưng khi hắn thấy ánh mắt chân thành của Đường Tam thì lập tức hiểu được, đối phương cũng không phải là từ chối, mà là thật sự có sự tình.
Mỉm cười, tuyết thanh Hà nói: “Ta sẽ chờ ngươi trở về. Không quấy rầy, tiểu muội, chúng ta cần phải trở về.” Vừa nói, tuyết thanh hà chủ động hướng Đường Tam giơ tay lên, nắm tay lễ, cũng là lễ tiết quý tộc đơn giản nhất.
Đường Tam nâng tay cùng nắm tay với tuyết thanh hà, nhất thời, một tia hồn lực nhu hòa từ lòng bàn tay tuyết thanh hà truyền đến. Trong lòng Đường Tam vừa động, từ hồn lực của đối phương mà phán đoán, vị thái tử điện hạ này có thực lực cũng không yếu! Tại nhận thức trước kia của hắn, thì chưa từng thấy Tuyết Thanh Hà ra tay.
Nếu như thuyết Đường Tam là thoáng giật mình, thì tuyết thanh hà chính là chấn kinh rồi. Hắn truyền vào trong tay Đường Tam là hồn lực rất nhu hòa, dù Đường Tam không phải hồn sư, cũng tuyệt không để hắn bị thương. Nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện, chính mình đưa hồn lực vào trong cơ thể Đường Tam lại lặng yên không một tiếng động biến mất.
Cũng không có gặp phải bất cứ sự chống cự nào, lại không có chút cảm giác gì khác lạ, tựa hồ hồn lực này sau khu tiến vào trong cơ thể Đường Tam mà như không có chút quan hệ vậy.
Hắn đã làm như thế nào? Người tuổi trẻ này xem ra thật là trực hệ đệ tử của Hạo Thiên Tông, hơn nữa hẳn là tinh anh cực kì xuất sắc. Đây chỉ là ý niệm trong đầu tuyết thanh hà, hắn đương nhiên sẽ không lại thử dò xét Đường Tam, tự nhiên buông tay ra, mỉm cười lôi kéo muội muội đi.
Khi Tuyết kha rời đi, đôi mắt to vẫn mang theo vẻ lưu luyến không rời, nếu như không phải nàng đã sớm biết Đường Tam thân phận bình dân, sợ rằng sẽ không để ý rồi hướng hắn biểu lộ ý nghĩ yêu thương. Nữ hài tử trong độ tuổi như nàng thì sao lại không thích anh tuấn tiêu sái, lại không thích khí chất hoàn mỹ của thanh niên tài tuấn chứ?
Khách nhân rời đi, Đường Nguyệt Hoa nhìn Đường Tam bên người đang thu hồi thụ cầm không khỏi buột miệng cười, “Nhìn qua, tuyết kha nha đầu kia thật sự đối với ngươi sinh lòng ái mộ đấy. Lần trước nàng còn hỏi ta, một người bình dân có được cấp bậc quý tộc thân phận gì mới có thể kết hợp cùng công chúa. Rất rõ ràng ý nàng chỉ chính là ngươi.”
Ngẩng đầu nhìn cô cô với vẻ mặt cười đùa, Đường Tam có chút bất đắc dĩ nói: “Cô cô, ngài hẳn biết, hiện tại ta sẽ không có chút tâm tư nào với chuyện này mà.”
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười nói: “Có phải ngươi đã có hồng nhan tri kỉ rồi chứ?”
Đường Tam chần chờ một chút, nhưng vẫn gật gật đầu.
Đường Nguyệt Hoa có chút giật mình nhìn hắn, “Trời ạ, ngươi đứa nhỏ này thật đúng là lớn sớm. Ta nhớ kỹ ngươi theo ta nói qua. Ngươi là mười bốn tuổi bắt đầu đi theo phụ thân ngươi tu luyện. Chẳng lẽ, hồng nhan tri kỉ nọ của ngươi là có từ trước lúc đó sao?”
Đường Tam mỉm cười nói: “Cô cô, làm một người cao quý, tìm hiểu đời tư của người khác là rất thất lễ đấy. Đây cũng chính là điều người dậy ta mà.”
Đường Nguyệt Hoa hừ một tiếng, “Ta là người khác sao? Ta là cô ruột của ngươi. Phụ Thân của ngươi không có ở đây, ta chính là trường bối của ngươi. Thẳng thắn mà nói đi.”
Đường Tam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngay lúc này, trong lòng hắn lại đột nhiên dâng lên một sự nhung nhớ mãnh liệt.
Năm năm, Tiểu Vũ, nàng sống có tốt không?
Nhìn Đường Tam thấy tận sâu trong đáy mắt hắn có một phần cô đơn, Đường Nguyệt Hoa không hỏi nữa, nâng bàn tay xoa xoa đầu Đường Tam, nhìn đứa cháu còn cao hơn mình một cái đầu này, trong đôi mắt đẹp hiện ra sự ôn nhu, “Tiểu tử ngốc, nghĩ cái gì chứ? Thật không nhìn ra ngươi lại có tình cảm như thế, thật giống phụ thân ngươi.”
Đường Tam nhìn chăm chú vào Đường Nguyệt Hoa, “Cô cô, ta có thể tốt nghiệp rồi chứ?”
Đường Nguyệt Hoa sửng sốt một chút, có phần vô cớ buồn bực nói: “Ngươi vội vã muốn rời khỏi ta như vậy sao?” Mặc dù ở chung chỉ có một năm, nhưng Đường Nguyệt Hoa đã thật sự thích đứa cháu thông minh tuyệt đỉnh của mình. Trong thời kỳ bọn họ thì có ba người có thành tựu xuất sắc nhất chắc chắn là đại ca – Tông chủ, Đường Hạo và Nàng. Với việc nàng không phải là hồn sư cường đại, nhưng lực lượng nằm trong tay nàng thì chắc chắn sẽ khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải sợ hãi.
Nhưng trong trực hệ của Đường môn, những đệ tử không xuất sắc sẽ đều ra đi lập các chi nhánh, nhằm mở rộng thế lực của gia tộc, thậm chí thế hệ sau của họ cũng đã ra đời rồi. Nhưng kiêu ngạo của Đường môn, thì tông chủ lại chưa lập gia đình, nàng cũng chưa đi lấy chồng, Đường Hạo lại rơi vào kết quả như bây giờ. Có thể nói, Đường Tam chính là hậu nhân duy nhất của ba huynh muội bọn họ. Đối với đứa cháu này, ngay từ đầu nàng đã rất yêu thương hắn.
Đương nhiên Đường Tam cũng hết sức tôn kính Đường Nguyệt Hoa, ở trên người vị cô cô nhìn qua rất ưu nhã, xinh đẹp này, hắn đã có được sự quan tâm như của thân mẫu vậy. Với việc Đường Nguyệt Hoa giành cho hắn sự quan tâm, ân cần, nhưng Đường Tam lại phát hiện rằng thực ra chính mình lại rất thích cái loại yêu thương, ân cần này. Loại tình cảm mà Đường Nguyệt Hoa giành cho hắn thì ngay cả Đường Hạo cùng đại sư cũng đều không mang được cho hắn.
Bởi vậy, đối với vị cô cô này, Đường Tam rất tôn kính, cũng cực kỳ thân cận. Hắn không có đem chuyện tình Tiểu Vũ nói cho Đường Nguyệt Hoa. Là không hy vọng cô cô phải lo lắng quá cho mình.
“Cô cô, ta biết ta không phải. Nhưng là, ta phải đi.”
Đường Nguyệt Hoa than nhẹ một tiếng, “Ta hiểu, sau khi gặp qua Phụ Thân của ngươi, hắn sẽ mang ngươi quay lại tông môn, cho ngươi biết về quy định của Tông môn. Hài tử, ngươi suất sắc hơn cả Phụ Thân ngươi năm đó. Mặc dù cô cô không biết trước kia ngươi đã gặp sự tình gì, Nhưng cô cô tin tưởng ngươi nhất định có thể hơn hẳn Phụ Thân của ngươi. Nhớ kỹ, bất luận lúc nào cũng không nên quá lấy tình cảm quá mức để giải quyết sự việc. Lại càng không được phép lấy tính mạng mình ra để nói giỡn. Phụ Thân của ngươi chính là quá cảm tính. Sở dĩ hắn giao ngươi cho ta chính là vì muốn để ngươi theo ta học tập, kì thật mục đích chính lại là để rèn luyện tâm tính của ngươi. Để ngươi không nên phạm sai lầm giống hắn. Từ trên lý luận, ta rất yên tâm về ngươi, ngươi đã làm vô cùng tốt. Nhưng du sao trên người ngươi cũng chảy xuôi dòng máu giống Phụ Thân người. Ngươi phải hứa với cô cô, làm tất cả mọi việc thì đều phải lấy an toàn trên hết. Được chứ?”
Đường Tam yên lặng gật gật đầu, nhìn ánh mắt hiền lành của cô cô. Đáy mắt không khỏi nổi lên một tia màu đỏ nhạt.
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười nói: “Tốt lắm, trở về thu thập một chút. Ta biết ngươi nóng lòng đi gặp hắn. Ngày mai hãy đi, qua hai ngày nữa ta cũng chuẩn bị quay về tông môn một chuyến. Lâu rồi chưa trở về, không về một chút, phỏng chừng đại ca sẽ mắng ta mất. Chúng ta sẽ gặp lại tại đó nhé.”
Trong lòng Đường Tam cực kỳ cảm động, hắn đương nhiên hiểu được, Đường Nguyệt Hoa quyết định quay về Hạo Thiên Tông đều là vì mình. Tình huống của Tông môn thì hắn cũng không hiểu rõ, ngay cả Đường Nguyệt Hoa cũng không nói qua cho hắn biết.
Nhưng từ mấy năm nay Hạo Thiên Tông vẫn biến mất, như vậy cũng có thể nhận ra cuộc sống của thiên hạ đệ nhất tông mấy năm nay là không tốt cho lắm.
Đường Tam căn bản không có gì cần thu thập. Những vật dụng thường ngày thì hắn luôn để trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Vào lúc ban đêm, Đường Nguyệt Hoa tự mình xuống bếp, rồi cùng ngồi ăn với Đường Tam vài ba món ăn ưu nhã. Tại trước khi Đường Tam sắp sửa ra đi, Đường Nguyệt Hoa nói cho hắn, ngày mai thời điểm ra đi không cần đến cáo từ nàng. Một khắc này, Đường Tam rõ ràng chứng kiến trong mắt cô cô hiện ra vài phần trong suốt.
Đường Tam đâu biết rằng, Đường Nguyệt Hoa từng yêu một người, một người mà nàng tuyệt không nên yêu. Sau đó trong tim nàng đã không thể mở rộng ra lần nữa để đón bấy kỳ tình yêu nào nữa, vì vậy cho tới giờ nàng vẫn là độc thân. Nàng từng ảo tưởng rằng sẽ có một đứa con của chính mình, khi Đường Hạo mang Đường Tam đến thì giống như là hoàn thành tâm nguyện của nàng, bởi vậy Đường Nguyệt Hoa mới đối xử với Đường Tam như chính con của mình.
Một năm, thời gian cũng không dài, nhưng Đường Nguyệt Hoa lại cảm giác phảng phất chính mình lại có cuộc sống mới, từ trên người Đường Tam nàng thấy được hy vọng về tương lai của Hạo Thiên Tông. Cho nên đối với đứa cháu này, nàng đã giành mọi tình cảm cũng như hỗ trợ tốt nhất cho hắn?
Sáng sớm, Đường Tam theo thói quen tu luyện Tử cực ma đồng, sau đó lặng lẽ rời khỏi Nguyệt Hiên, không kinh động đến bất cứ kẻ nào. Lúc này, trời mới tờ mờ sáng.
Cửa sổ trên tầng thượng của Nguyệt Hiên mở ra, Đường Nguyệt Hoa lẳng lặng đứng ở đó, nhìn thân ảnh màu trắng nọ từ từ đi xa, khóe miệng hiện ra một tia cười nhẹ nhàng, “Tiểu tam, ta sẽ chờ ngươi ở tông môn.”
Ra khỏi Thiên Đấu thành, Đường Tam không hề áp chế tốc độ của mình nữa, triển khai thân hình, toàn lực phi thân. Tấm bản đồ da dê Đường Hạo cho hắn thì hắn đã nhớ rõ từ lâu rồi, Căn bản không cần nhìn lại, cũng có thể dễ dàng tìm được phương hướng chính xác.
Chỉ chớp mắt, đã là năm năm thời gian trôi qua. Năm năm trước, Đường Tam luôn không thể chờ đợi được muốn biết đáp án. Mà hôm nay rốt cuộc hắn đã có quyền biết câu trả lời. Giống như theo lời phụ thân nói, hắn đã “Tẩy Tẫn Duyên Hoa”. (Câu nói của Đường hạo cho Đường 3 lúc trước đó… kiểu một danh từ riêng)
Băng nhanh vào núi, tất cả địa hình trước mặt Đường Tam vù vù lướt qua, Bát chu mâu mang theo thân thể hắn như tia chớp phóng ra, bay lên. Rốt cuộc về tới sơn mạch nơi hắn từng tu luyện, lúc này ngay cả khi hắn đang lo lắng về kết quả đáp án nên đã mất đi vài phần ưu nhã được dạy, trong lòng chỉ là thầm nghĩ nhanh nhìn thấy cha mình, nghe hắn nói hết thảy về quá khứ.
Như trước là dãy núi kia vây quanh trông cực kỳ đẹp đẽ, trước mặt hiện lên một màn lam bảo thạch khiến kẻ khác phải rung động, còn có thác nước cả ngày đổ ầm ầm kia nữa. Chỉ với việc hắn từng ở chỗ này hai năm, nhưng khi Đường Tam lần nữa về tới đây, sự vui vẻ thoải mái nọ lại không có chút nào thay đổi.
Trong sơn cốc, chỉ có âm thanh ầm ầm của thác nước đổ xuống, ngoài nó ra tất cả đều rất yên tĩnh.
Ánh mắt nhìn về phía thác nước từng làm bạn với hắn, ánh mắt Đường Tam có chút lưu chuyển, tìm kiếm thân ảnh phụ thân.
“Ngươi đã trở về.” Thanh âm trầm thấp phảng phất như ngay gần bên tai vang lên, Đường Tam đột nhiên quay đầu, trong nháy mắt, cả người hắn phảng phất như là bị đóng băng lại, ánh mắt vốn mang theo chút kích động của hắn nay dã hoàn toàn thừ ra.
Bên hồ nước thân quen có một thân ảnh quen thuộc. Nhưng khi Đường Tam chứng kiến cảnh này, nội tâm hắn lại không cách nào ức chế sự run rẩy. Khí chất biến hóa trong một năm nay của hắn dường như bị tan nát. Tim của hắn, đau nhức đến mức khó có thể hô hấp.
Đường Hạo lẳng lặng đứng ở bên cạnh hồ nước, nhưng chống đỡ thân thể hắn lại chỉ có một chân. Chân kia bị đứt lìa tới tận gốc, cùng biến mất còn có cánh tay phải của hắn nữa. Ngay lúc này, đứng ở nơi đó lại chỉ là một lão già cụt một tay và cụt cả một chân nữa.
Tóc hắn tán loạn, lại càng giống như bị tuyết trắng bao phủ.
“Ba…” Đường Tam cơ hồ là run rẩy kêu lên một tiếng này, thân hình chợt hiện, run rẩy gục trước mặt Đường Hạo.
Mất đi một tay một chân, Đường Hạo lại có vẻ rất bình tĩnh, vẻ mặt trên mặt cũng không nghiêm túc giống như trước hay cứng ngắc, mà lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn đứa con yêu của mình. Giơ tay lên, sờ sờ đầu Đường Tam, “Tới là tốt rồi, ta một mực chờ ngươi.” Động tác thân thiết như vậy chính là chưa bao giờ xảy ra trước kia, Nhưng lúc này tâm tình của Đường Tam lại giống như bị kim đâm.
Sát khí vô cùng mạnh mẽ bỗng thoát ra, “Là ai, phụ thân, là ai khiến ngài bị thương đến như thế này…” Bởi vì cực độ phẫn nộ, Sát thần lĩnh vực của Đường Tam bị mạnh mẽ dẫn dắt, trong phút chốc, trong nháy mắt không khí xung quanh đã trở nên lạnh như băng.
Vẻ cười trên mặt Đường Hạo không hề giảm đi, “Tiểu tử ngốc, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ đây là thứ mà một năm cô cô ngươi dạy dỗ ngươi sao?”
“Ba.” Đường Tam nhìn chỗ chân bị đứt của phụ thân, nước mắt không khống chế được mạnh mẽ chảy ra, từng là phong hào đấu la tuổi trẻ nhất mà nay lại biến thành một lão già tàn tã như vạy, đây chính là cha mình sao!
Sát ý mãnh liệt, giống như muốn phá vỡ lồng ngực mà ra, ở một khắc này, con mắt Đường Tam đã dần dần trở nên đỏ quạch.
Sắc mặt Đường Hạo bỗng nghiêm nghị lại, ánh mắt nhìn chăm chú Đường Tam, “Tỉnh lại. Không ai có khả năng biến ta thành thế này, ta bị thế này chính là vào năm trước, sau khi ta quay lại đây thì tự chặt tay phải cùng chân trái mình.”
“Cái gì?” Đường Tam lại một lần nữa ngây dại, sao hắn có thể tin được mọi việc trước mắt lại chính là do phụ thân tự gây ra.
Đường Hạo lạnh nhạt cười, “Rất kinh ngạc phải không? Ngươi không phải vẫn muốn biết chuyện trước kia của ta sao? Đi theo ta. Ta mang ngươi đi tới nơi này.”
Vừa nói, cánh tay trái còn lại của Đường Hạo huy động, hồn lực bừng bừng phát ra, cả người như đạn nhảy dựng lên, mặc dù chỉ có chân sau, nhưng tốc độ vẫn kinh người như trước, bay thẳng đến phương hướng thác nước, tại không trung, tay trái đánh ra một chưởng, chỉ là một lần sử dụng hồn lực để mượn đà thì hắn cũng đã đứng trên tảng đá ngầm đối diện với thác nước.
Trong lòng Đường Tam có rất nhiều nghi vấn, vội vã phóng người lên, đuổi theo phụ thân đi tới trên đá ngầm.
Đường Hạo không dùng hồn lực mà chống đỡ sức của thác nước, thân thể ướt đẫm.
Mắt thấy Đường Tam đuổi theo, lúc này hắn mới lần nữa hành động, tay trái vung lên, chiếc chùy dài đến ba thước chính là Hạo Thiên Chùy chợt phóng thích, phóng lên cao, dòng chảy ầm ầm đổ xuống từ không trung bị hồn lực khổng lồ bật ngược trở lại không trung, mà Đường Hạo cũng theo sát Hạo Thiên Chùy của mình mà phóng lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/12/2020 11:29 (GMT+7) |