Lúc này, mặt trên của lôi võng đã chụp xuống, thân thể Tiểu Vũ còn chưa chạm đất, mắt thấy nàng sẽ không thể né tránh, từ phía sau, đuôi tóc thật dài sau đầu Tiểu Vũ ngửa ra, quất mạnh lên mặt đất, lợi dụng một chút lực mà bắn ngược lên, đem thân thể mình một lần nữa vọt lên mấy thước, vừa đúng thời gian lôi võng bao phủ. Chỉ một chút thời gian đó cũng đủ để nàng lộn một vòng, thân thể hạ xuống mặt đất.
Hai bàn tay chống lên mặt sân, Yêu cung phát động, nhưng lúc này, Tiểu Vũ không phải né tránh ra phía ngoài, mà thân thể như một viên pháo, bắn thẳng đến lôi võng, xông ra ngoài.
Hai chân chụm lại thẳng tắp, lúc này, nàng giống như một mũi tên rời cung. Điều làm người khác giật mình, chính là chỉ một khắc khi thân thể Tiểu Vũ bắn ra, thân thể nàng cùng với lôi võng kia bảo trì vị trí thẳng đứng, vị trí nàng lựa chọn xuyên qua, cũng chính là khe hở của lôi võng.
Hú một tiếng, thân thể Tiểu Vũ theo thanh âm vọt qua, tự nhiên sẽ từ trong lôi võng mà xuyên ra ngoài, trên thân thể nàng lưu lại nhiều vầng sáng điện quang màu lam loé lên liên tiếp.
Lúc này, ngoài sân thi đấu, Đường Tam bật dậy, hai tay nắm chặt thành quyền. Cục diện trên trận đấu rõ ràng hắn không có khả năng phán đoán. Dựa theo kế hoạch lúc trước Tiểu Vũ đã kiên trì tới lúc này, thì đáng lẽ nàng nên nhận thua một trận mới đúng.
Ngay cả Đường Tam cũng không nghĩ tới, Tiểu Vũ lại lựa chọn cách xuyên qua từ trong đệ tam hồn kĩ của đối thủ, Lôi Động tự nhiên cũng không hề nghĩ đến. Lôi võng của hắn bị Tiểu Vũ xuyên qua, trực tiếp rơi trên mặt đất, biến mất không tăm tích. Lúc này, Tiểu Vũ đang ở trên không trung, đệ tam hồn kĩ của Lôi Động biến mất, đúng là thời khắc lực cũ vừa đi, lực mới chưa thể sinh ra.
Nếu như Tiểu Vũ lúc này có trạng thái tốt nhất, nói không chừng có thể nắm được cơ hội, nhanh chóng đến gần đối thủ, một kích chế thắng. Nhưng trên thực tế, nàng bây giờ lực bất tòng tâm, ngay cả thân thể cũng tự do rơi xuống mặt đất.
Thành công xuyên qua lôi võng, hơn nữa gặp phải công kích ít nhất, nhưng lôi võng mang theo hiệu quả của lôi điện vẫn làm Tiểu Vũ với hồn lực không đủ, lâm vào trạng thái tê liệt (DG: Do điện giật đây mà), thân thể mềm mại đang run rẩy kịch liệt. Nàng đã không cách nào khống chế thân thể, đương nhiên không cách nào nắm bắt cơ hội phát động công kích.
Lôi Động hít mạnh một hơi, chứng kiến bộ dạng thân thể Tiểu Vũ rơi xuống mặt đất, hắn tự nhiên biết là tác dụng của lôi võng, thở chậm một hơi, hai tia sét từ lòng bàn tay hắn phát ra, hướng tới thân thể tiểu vũ mà cuốn lấy. Chỉ cần dùng tia sét làm tê liệt đối thủ, hoàn toàn khống chế, trận đấu này hắn sẽ thắng.
Rớt xuống đất rồi bỗng vọt lên, Lôi Động tuy phán đoán rất tốt, nhưng động tác của Tiểu Vũ lại là đáp án hoàn toàn khác hẳn. Ngay khi thân thể nàng sắp chạm đất, trong nháy mắt, cảm giác tê liệt rốt cuộc được giải trừ, hai tay nàng dùng sức đánh lên mặt đất, kĩ năng yêu cung một lần nữa phát động, thân thể thuận lợi vọt lên, vừa lúc hai tia sét kia lướt qua, nàng không chút nào dừng lại, đánh thẳng tới Lôi Động.
Lôi Động thất kinh, tại sao lại có thể như vậy? Lôi võng với hiệu quả tê liệt không thể ngắn như vậy mới đúng.
Đúng vậy, đệ tam hồn kĩ của Lôi Động với năng lực hạn chế quả thực rất mạnh, nhưng không nên quên, lúc trước, Tiểu Vũ lúc xuyên qua lôi võng, chính là lựa chọn vị trí yếu nhất mà phá ra, khi đó, Lôi Động hoàn toàn không dự đoán đến động tác của nàng, tự nhiên không cách nào làm cho hồn lực hoàn toàn tập trung lại chỗ đó.
Diện tích bao trùm càng lớn, cũng nghĩa là lực công kích trên mỗi vị trí càng nhỏ, kể cả vũ hồn lôi thuộc tính cũng tương tự không cách nào vượt khỏi chân lý này. Cũng bởi vì như thế, Tiểu Vũ mới hứng chịu công kích lôi điện, cũng vì thế, trong nháy mắt trước khi thân thể chạm đất, nàng mới búng người bật lên.
Phán đoán hết sức chuẩn xác, đây là một giải thích sáng suốt nhất. Nhưng, trên thực tế, Tiểu Vũ mặc dù đơn giản tính toán qua, nhưng có thể có được hiệu quả như vậy, trong lòng vẫn thầm kêu một tiếng may mắn.
Khoảng cách giữa hai người lúc đó rất gần, thân thể Tiểu Vũ mỗi lần tiếp xúc mặt đất, đều quỷ dị thay đổi phương hướng, dù là đang trong không trung, thân thể nàng vẫn mềm mại như không xương, có thể thực hiện đủ loại động tác mềm mại không giống người để tránh né tia sét công kích ngăn cản.
Nhìn khoảng cách với Tiểu Vũ ngày càng gần, trong mắt Lôi Động rõ ràng hiện lên nhiều tia bối rối, chỉ cần có chút chú ý tới trận đấu của Sử Lai Khắc học viện, tất sẽ không thể quên khi bị Tiểu Vũ lại gần sẽ có kết quả gì. Lôi Động tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, đệ tứ hồn hoàn trên thân Lôi Động rốt cuộc cũng sáng lên. Lúc này, bố trí lại lôi võng đã không còn kịp nữa rồi, nếu hắn muốn một kích đánh bại đối thủ, cũng chỉ có đệ tứ hồn kĩ mà thôi.
Lam quang mãnh liệt từ hai tay Lôi Động chuẩn bị phát ra, sau lưng, tám cái chân bằng sét bắn lên, tám đạo lôi quang phún ra cùng lôi quang từ song chưởng hắn phóng ra, liền hợp nhất. Một quả cầu sét đường kính ba thước, to như cánh tay hiện ra trước mặt Lôi Động.
Đây đúng là đệ tứ hồn kĩ của Lôi Động, Toả Thần hoàn. Giống như đệ tứ hồn kĩ Lam Ngân tù lung của Đường Tam, Toả Thần hoàn không có cách nào né tránh, chỉ có thể dựa vào hồn lực ngạnh kháng mà thôi.
Lam quang chợt loé, thân ảnh Tiểu Vũ nhất thời dừng lại một cách quỷ dị, toàn thân đã hoàn toàn bị tê liệt, đường kính ba thước của Toả Thần hoàn lúc này đã co rút lại quanh phần eo của nàng, đem thân thể nàng vững vàng co lại trong đó.
Từng đạo lam quang như tia chớp vòng quanh thân thể Tiểu Vũ, trên gương mặt màng đầy vẻ thống khổ, khuôn mặt một mảng tái nhợt.
“Chúng ta nhận thua.” Thanh âm Đại sư kịp thời vang lên.
Quang mang của Toả Thần hoàn ập xuống, dung nhập vào lòng đất, trong nháy mắt Tiểu Vũ ngã xuống, Đường Tam đã rất nhanh vọt tới, ôm lấy thân thể nàng.
Thân thể Tiểu Vũ bị bỏng, bởi kích thích của lôi điện, vẫn đang có chút co giật. Nhìn khuôn mặt nàng hai mắt nhắm chặt, Đường Tam đau lòng, nói không nên lời.
Ngẩng đầu nhìn lại đối thủ, Lôi Động cũng bởi vì trước sau dùng đệ tam, đệ tứ hai loại hồn kĩ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nếu như không phải Đại sư không cho phép hắn tham gia trận đấu này, lúc này, hắn rất muốn lập tức lên đài, thay Tiểu Vũ trả thù.
Ôm lấy thân hình Tiểu Vũ, Đường Tam từng bước đi ra ngoài sàn đấu, mà đại biểu thứ năm của Sử Lai Khắc học viện xuất trận chính là Đái Mộc Bạch cũng chậm rãi đi vào sân. Hai người lúc thân thể gần nhau, trong nháy mắt trao đổi, vừa nghe khiến Đái Mộc Bạch cũng phải giật mình, ánh mắt va chạm cùng Đường Tam, hướng đến hắn gật mạnh đầu.
Tốc độ đi của Đái Mộc Bạch cũng không nhanh, nhưng mỗi bước đều trầm ổn, trong hai mắt, tà mâu song đồng (đồng tử đôi) loé ra ánh sáng yêu dị, dừng ánh mắt trên người đối thủ.
Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Đái Mộc Bạch đang đi về phía mình, không biết tại sao, trong tâm Lôi Động đột nhiên có chút cảm giác co quắp, tựa hồ có chút không thở nổi.
“Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch, vũ hồn Bạch hổ, hồn lực: Bốn mươi bốn cấp, cường công hệ chiến hồn sư, đội trưởng Sử Lai Khắc chiến đội.”
Một loạt tư liệu trong đầu Lôi Động hiện lên. Hắn biết, trận đấu này, mình khó có khả năng giành thắng lợi. Lúc trước, đối mặt Tiểu Vũ, hắn đã tiêu hao khá nhiều hồn lực, mà thế mạnh của Đái Mộc Bạch cũng đã được biểu hiện mấy trận đấu trước rồi, không thể nghi ngờ. Hắn hiểu được, điều mình có thể làm, giống như khi Tiểu Vũ đối mặt với mình đã làm, chính là tận lực tiêu hao hồn lực đối thủ, trợ giúp một chút cho đồng đội, cũng là đội trưởng của Lôi Đình chiến đội, khiến đội trưởng sắp xuất trận cuối cùng có khả năng thắng trận cao hơn chút.
Sử Lai Khắc học viện bây giờ còn ba người đầy đủ sức lực, thực lực lại đều trên bốn mươi cấp, trận đấu này, Lôi Đình học viện khó có thể nghĩ đến chiến thắng. Nhưng, bọn hắn cũng tuyệt đối không buông tha, thăng cấp tái chỉ là quyết tái lửa thử vàng, nếu lúc này mất đi khí thế, vậy tới vòng chung kết quyết tái, cũng không cần đánh tiếp nữa.
Quang mang chậm rãi loé ra, trên thần sắc của Đường Tam hiện ra một tia lạnh như băng, hai tay khép lại trước ngực, quang mang trong mắt mỗi một lần chớp đều khiến không khí trở nên có chút ngưng trọng. Tiểu Vũ lẳng lặng nằm bên người hắn, đầu gối lên đùi hắn, quyền trượng khôi phục của Giáng Châu đang toả ra quang mang giúp nàng chữa trị.
Vừa rồi, lúc cùng Đái Mộc Bạch lướt qua, hắn đã dùng phương pháp truyền âm bí mật nói với Đái Mộc Bạch một câu, “Đại ca, báo thù cho Tiểu Vũ”.
Bình thường, Đường Tam rất ít khi xưng hô như vậy với Đái Mộc Bạch, từ thanh âm của hắn, Đái Mộc Bạch tự nhiên có thể cảm nhận được nội tâm kích động của Đường Tam. Vì Tiểu Vũ, Đường Tam bất kể điều gì cũng dám làm. Đái Mộc Bạch thầm than một tiếng, nhìn Lôi Động cách đó không xa, làm Tiểu Vũ bị thương, chỉ có thể tính là ngươi xui xẻo.
“Trận đấu bắt đầu.” Ở thăng cấp tái, điều luật quy định, tuyển thu lên sân đấu không hề có thời gian nghỉ ngơi. Ngay khi Đái Mộc Bạch bước vào vị trí, trận đấu liền bắt đầu.
“Hừ.” Một tiếng gầm từ trong miệng Đái Mộc Bạch vang lên, hồn lực màu trắng đậm đặc nhất thời từ trong cơ thể hắn phun ra, bốn hồn hoàn xuất hiện, bộ xương va chạm vang lên những tiếng rợn người, thân hình Đái Mộc Bạch tăng vọt, vũ hồn bạch hổ hộ thể đã hoàn thành.
Không có bất cứ do dự nào, Đái Mộc Bạch trong nháy mắt với vũ hồn phụ thể, liền phi tới thật nhanh, vọt thẳng tới đối thủ.
Đồng tử Lôi Động co rút lại, hắn biết, lúc này mấu chốt của trận đấu là hắn có thể ngăn cản được Đái Mộc Bạch trong bao lâu. Từ Tà mâu trong mắt Đái Mộc Bạch, hắn rõ ràng thấy được sự khinh thường. Ta cũng vậy, bốn mươi ba cấp hồn sư, so với người bất quá chỉ thấp hơn một bậc mà thôi, cho dù ngươi là vũ hồn tiên thiên so ra còn tốt hơn ta, nhưng cũng không thể khinh thường ta như vậy.
Cân nhắc một chút, đệ tứ hồn hoàn trên thân Lôi Động liền sáng lên. Hồn lực của hắn trong trận đấu với Tiểu Vũ đã tiêu hao hơn năm thành, hắn biết, nếu như mình dùng mấy hồn kĩ cấp thấp hơn, sợ rằng ngay cả phóng thích thêm một lần đệ tứ hồn kĩ cũng không đủ sức.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2020 11:29 (GMT+7) |