Đến đúng lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm tối, thế là tôi ra bể nước rửa qua cái mặt, xong vào nhập cuộc luôn.
Trước khi tôi đến thì BCH công trường chỉ có 3 người, do một chú kỹ thuật theo anh Phồn kể thì nhớ nhà quá không chịu được đã trốn về, tôi được đưa lên thay thế. Ngoài anh Phồn là chủ nhiệm công trình, phụ trách chung, có cậu Đồng là kỹ thuật hiện trường, học Cao Đẳng xây dựng ra, có bác Hảo mà sau này tôi mới biết mọi người hay gọi là bác Hảo điếc, vì bác vừa điếc vừa lác, bác Hảo vừa làm bảo vệ, thủ kho kiêm luôn cấp dưỡng hậu cần cho anh em, thêm tôi nữa là đủ bộ tứ…
Đấy là đội ngũ cán bộ, còn công nhân thì người ta ở dưới lán, cách nơi chúng tôi ở khoảng 200m, ăn uống sinh hoạt cách biệt với chúng tôi.
Các cụ xưa vẫn có câu “vui đâu trầu đấy”, à nhầm “Ở đâu quen đấy”, tính tôi vốn dĩ hòa đồng, nên rất nhanh chóng hòa vào nếp sống ở nơi đây. Nói chung kiểu gì tôi cũng bắt sóng được hết, từ bác Lê Hoàn Hảo vừa điếc vừa lác nhưng lại có một cái tên hoàn mỹ, tôi cũng nói chuyện được, mỗi tội khi nói phải gào lên rất rát cổ… Cho đến thằng cu em Đồng, thằng này nhỏ người, hiền và ít nói, được cái ngoan, có hôm mấy anh em ngồi chơi phỏm với nhau, lão Phồn bị nó câu con chốt cay quá lão lẩm bẩm:
– Địt mẹ thằng còi này trông thế mà khôn phết, mỗi tội bố mẹ đặt cho cái tên như con cặc…
Tôi nói với theo:
– Anh ơi ngày xưa em đi học hóa học thì Đồng là Cu, mà cu chả là con cặc thì là gì???
Lão gật gù: Phải, phải…
Ấy thế mà nó đéo tức, cứ cười hềnh hệch thế mới ngoan…
Anh Phồn tên cúng cơm là Bùi Như Phồn, nhiều hôm rượu say nghe anh nói tôi lại nghe nhầm thành “Buồi Như Lồn”, tôi lấy làm thắc mắc đem ra hỏi anh mỗi khi anh em nằm nghe đọc chuyện đêm khuya trên đài Ép Em
– Sao ngày xưa bố mẹ anh lại đặt cho anh tên là Phồn? Nhiều lúc em nghe như…
– Như gì??? Lão chồm dậy
– Như… Cồn, như rượu ý – Tôi chữa cháy ngay
– À, chắc tại ông già anh mê rượu, nên định đặt tên anh là Rượu, nhưng nghe nó nữ tính quá, chuyển thành Phồn nghe cho nó giống Cồn, thêm nữa nghe bà già anh kể ngày bé anh còi, đặt tên phồn cho nó Phồn thực, nhà nghèo mà..
– Vầng… Tôi gật đầu đồng tình
Anh Phồn tuổi gần 40, thuộc dạng cao to đen hôi, tóc để dài không chịu cắt. Cách đây 5 năm thì 5 bị vợ bỏ mà không biết lý do, nghe đồn người ta nói tại anh hâm quá, nên anh có biệt danh là Phồn “hâm”, chứ cái tên Phồn “nghệ sĩ” là do anh tự nghĩ ra và thích mọi người gọi như thế.
Kể từ đó anh hận, anh đi công trình suốt, cứ nơi đâu có công trình xương nhất, khó khăn nhất, xa xôi hẻo lánh nhất thì công ty lại dí cho anh đi, mà anh chẳng bao giờ từ chối, thế mới hay…
Dạo xưa anh cũng đầu đinh như ai, nhưng sau khi đi công trình trên tận Lầu Cai, ở sát biên giới, anh mấy tháng không cắt tóc, lúc về Hà Nội đến công ty mọi người không nhận ra, cứ tưởng mấy ông người rừng trong Quảng Bình xổng ra Hn chơi, lại gần mới biết đấy là anh Phồn… Hôm đấy có một anh trong phòng kỹ thuật khen anh Phồn trong giống nghệ sĩ Đào Anh Khánh, anh ấy còn quả quyết mái tóc ấy thực sự sinh ra là để cho anh Phồn…
Từ đó anh để tóc dài và tự nhận mình là Phồn “nghệ sĩ”
Anh Phồn thực ra rất giỏi, chuyên môn anh rất tốt, chỉ mỗi cái tính anh hơi khác mọi người một tí, nên rất khó cơ cấu, không có cơ hội thăng tiến, bao nhiêu năm vẫn chỉ mỗi cái chức chủ nhiệm công trình là hết đất, có hôm say quá anh dốc bầu tâm sự:
– Số anh nó chỉ được đến thế thôi chú ạ, đến lúc chết đi thì trên bia đá cũng chỉ ghi: Chủ nhiệm công trình Bùi Như Phồn…
Thế éo nào mà tôi lại nghe thành Buồi Như lồn… Hay tôi cũng say nhỉ?
Anh Phồn hay nói thẳng, thô và bậy, nên mọi người cũng nghe quen rồi. Mà ở cái nơi rừng thiêng nước độc này thì có ai nữa đâu??? Ngoài mấy mống đực rựa? À có…
Bên cạnh dãy nhà tập thể của Ban chỉ huy công trường chúng tôi ở là khu bếp, với một gian bếp nhỏ xíu tạm bợ, trước mặt là cái bể nước dùng cho cả việc nấu nướng giặt giữ tắm rửa, quanh cái bể nước là cái sân rộng được láng xi măng, gần đấy có cái nhà tắm… Nước từ cái bể và trong nhà tắm sẽ chảy ra một cái rãnh để tưới cho một khu vườn nhỏ.
Trong khu vườn đấy bên trên là giàn mướp, bên dưới trồng rất nhiều rau… Tôi hỏi bác Hảo điếc:
– Rau với cả mướp bác trồng à?
– Không, mướp của mấy cô giáo đấy
Đúng lúc ấy lão Phồn đi qua nghe được, câu đực câu cái không rõ, lão cười hềnh hệch:
– Các cô toàn bưởi thế kia mà sao ông lại bảo là mướp, mướp là mướp thế nào..
Đấy là lúc lão đi ra bờ giếng để nghe điện thoại, chả hiểu bọn viễn thông làm ăn kiểu gì mà chỗ tôi ở đúng cái sân gần nhà tắm thì sóng căng đét, chỗ khác rất chập chờn. Thành ra muốn nghe điện thoại cứ phải ra đấy đứng, bất kể ngày đêm.
Ngay sát nhà tắm của chúng tôi là khu nhà tắm của dãy nhà tập thể dành cho các cô giáo, hai khu ngăn với nhau bởi hàng rào bằng tấm tôn, lối đi duy nhất thông qua nhau là đi qua giàn mướp. Mang tiếng là ngăn cách nhưng bên này nói chuyện bên kia vẫn nghe thấy và ngược lại…
Nhiều hôm, tôi đứng bên này còn nghe bên kia mấy cô giáo nói chuyện cười khúc khích, chả biết mấy cô…?
Tôi hỏi anh Phồn thì anh bảo:
– Có 3 cô, một cô giáo già với cả 2 cô giáo trẻ
– Sao anh biết?
– Thì anh lên đây từ ngày đầu tiên, cái đéo gì anh chả biết…
Ngay sát nhà tắm của chúng tôi là khu nhà tắm của dãy nhà tập thể dành cho các cô giáo, hai khu ngăn với nhau bởi hàng rào bằng tấm tôn, lối đi duy nhất thông qua nhau là đi qua giàn mướp. Mang tiếng là ngăn cách nhưng bên này nói chuyện bên kia vẫn nghe thấy và ngược lại…
Nhiều hôm, tôi đứng bên này còn nghe bên kia mấy cô giáo nói chuyện cười khúc khích, chả biết mấy cô…?
Tôi hỏi anh Phồn thì anh bảo:
– Có 3 cô, một cô giáo già với cả 2 cô giáo trẻ
– Sao anh biết?
– Thì anh lên đây từ ngày đầu tiên, cái đéo gì anh chả biết…
– Thế có tăm được cô nào không anh? – Tôi hỏi
Lão trả lời ráo hoảnh, tỏ vẻ khinh đời:
– Ôi, lâu ( tiếng anh đọc là No)… Không phải gu của anh
Gu của lão Phồn tôi đã nghiên cứu và đúc kết ra, lão thích nhưng em nào vú phải to, đít phải mẩy như cái lồng bàn, hơi thô một tí cũng được, hoặc bỗ bã kiểu bán cá ngoài chợ hay mấy con mẹ bán cháo lòng càng tốt…
Lão tâm sự với tôi, rút ruột rút gan kể lể rằng ngày xưa anh học giỏi lắm, nhất là môn Văn, chả hiểu sao ông bà già anh lại cứ bắt anh học Toán, lớn lên chút thì anh chót yêu nghệ thuật, anh mơ ước làm nghệ sĩ điêu khắc, anh thi vào trường Mỹ thuật nhưng lại trượt, ôn đi ôn lại mấy năm trời cuối cùng anh học… Trung cấp Xây dựng
– Sao anh lại thi vào xây dựng?
– Thì ông già anh muốn thế, ông muốn anh nối nghiệp, thế vào cái chỗ khi ông ấy nghỉ hưu mà
– À… Chứ thực ra anh không thích hả?
– Thích đéo gì… Anh con người nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì… Mà thôi… Chú đéo hiểu được đâu… Khô như ngói
Bên kia cái bể nước, khu tập thể giáo viên, có một chị mà lão Phồn hâm gọi là chị già tên là Liễu, thực ra chị Liễu mới gần 30 tuổi chứ chưa phải là già, chẳng qua chị chưa lấy chồng nên hơi cũ một tí. Chị Liễu người dưới xuôi lên đây dậy học, bao nhiêu năm gắn bó với mảnh đất này rồi và có lẽ sẽ còn gắn bó lâu dài hơn nữa, nhưng chẳng hiểu sao ngần ấy năm vẫn chả kiếm được anh nào. Tôi hỏi lão Phồn:
– Sao vậy anh?
– Sao là sao? – Lão hỏi lại
– Chị Liễu ấy, sao bao nhiêu năm không kiếm được anh nào nhỉ, giáo viên ngon thế kia mà
– Mày đang nói đến em Liễu sony đấy hả?
– Vâng, chị Liễu giáo viên bên kia kìa
– Nói câu chú thông cảm, ngực nó còn bé hơn cả ngực anh, đàn bà mà vú với mông đéo có thì thằng nào nó thèm… Hà hà…
– Em thấy chị ấy mặt cũng có nét, nói chuyện cũng vui mà anh
– Mịa… Tắt điện đi thì tối om, có nhìn thấy mặt đâu, mới cả lúc “ấy” thì cần gì nói chuyện, chỉ cần rên to…
Đứng ở sân giếng mà lão cứ oang oang như thế, tôi cũng thấy xấu hổ thay, ái ngại bảo lão:
– Uầy, anh nói to thế, nhỡ bên kia nghe thấy thì sao, mang tiếng nghệ sĩ mà thô tục quá…
Hôm ấy cuối tuần, thằng Đồng với cả bác Hảo điếc về quê, chỉ còn tôi với lão Phồn ở lại công trường, chiều muộn thấy lão bảo hôm nay có bạn lão qua chơi, tôi hỏi “Bồ à”, lão chối đây đẩy kêu “Bồ gì, bạn thôi.. Bạn nữ”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dưới ánh trăng soi |
Tác giả | Hoài Cổ |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex có thật |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/12/2017 22:39 (GMT+7) |