Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Dục Uyển » Phần 181

Dục Uyển

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 181

Hoắc Luật sau hai ngày nay luôn tìm cách tránh mặt Dục Uyển, bởi vì tự trách bản thân, hắn chính là xui xẻo. Nếu không vì hắn Mạn Ni đã không ra tay trên người Dục Uyển. Và hiện tại Luật ca đã trở lại trong bộ dạng say xỉn, chân chưa kịp bước đã ngã phịch tại cầu thang.

Trên cầu thang lại nghe thấy tiếng thở dài…

Dục Uyển đã nhìn thấy hắn từ lúc bước vào. Cho đến khi hắn lăn xuống sàn và nằm bất động hơn mười phút. Nếu Hoắc Luật có thể tỉnh dậy tự bò về phòng thì cô đã không cảm thấy phiền như bây giờ, không phải thấp thỏm ngồi nhìn hắn.

Đem tất cả giấy tờ xuất cảnh, hộ chiếu và những thứ liên quan cho lần xuất ngoại này, mà Hoắc Khiêm đã đưa cho cô lúc sáng, xoay lưng về phòng. Sau khi cất vào trong tủ thì Dục Uyển đã quay trở lại sau ít phút, con ma men vẫn nằm đó chưa xê dịch. Dục Uyển bước xuống và lôi hắn lên.

“Luật! Đứng dậy… em đưa anh về phòng.”

Lưng vừa rời khỏi sàn, cùng lúc Hoắc Luật cũng mở mắt ra, trong cái ánh sáng lờ mờ hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dục Uyển, nhưng mùi hương quen thuộc trên tóc và hơi thở thơm tho này thì hắn nhận ra, người con gái với thân thể mềm mại mà hắn yêu.

“Tránh ra! Anh không muốn nhìn thấy em… tránh ra.” Đó chính là sự đáp trả của hắn.

Hất mạnh người ta ra, tưởng đâu bản thân tài giỏi nhưng đi chưa tới hai bước lên cầu thang, chân trước trẹo chân sau, và ngã xuống đất. Nếu không phải Dục Uyển đỡ từ phía sau, hắn đã lăn xuống sàn nhà.

Có lý nào…

“Được! Em bỏ mặc anh.”

Dục Uyển xoay người đi, hắn có lạnh cóng hay viêm phổi gì đó cũng mặc kệ không quan tâm. Nhưng… vẫn là không thể buông bỏ, lúc bọn họ ở Ý hắn đã chăm sóc cô rất tận tâm, nửa bước cũng không rời, cơm bưng nước rót khi cô nằm trên giường bệnh. Cho nên vẫn là mặt dày bước xuống dìu Hoắc Luật lên lầu.

“Em điếc hay là nghe không hiểu… anh bảo em tránh ra.” Vẫn là thái độ bài xích.

“Phải! Em điếc, em nghe không hiểu gì hết.” Dục Uyển cố gắng quàng tay qua người, lôi hắn lên từng bậc thang.

“Rầm…”

Hoắc Luật bất ngờ đẩy ngã cô lên tường. Ở khoảng cách này họ có thể nhìn thấy rất rõ ngũ quan của đối phương. Cô nhận ra vẻ khác thường trên nét mặt của Hoắc Luật, và nhận ra bản thân đã vô tình đốt lửa, dù không biết mình đã châm ngòi từ khi nào, nhưng giờ đây cô đã cảm nhận được sức nóng mãnh liệt từ cơ thể, lẫn đôi tay hữu lực đang khóa trụ trên người mình.

“Anh… anh không muốn về phòng cũng được, em… em muốn về phòng.”

Dục Uyển lúng túng đẩy hắn ra, vừa lách người đi, thì một lần nữa bị kéo về, lưng đập vào tường nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn vì Hoắc Luật rất có kinh nghiệm trong việc này, lực kéo vừa phải, ra tay đúng lúc, khi lưng vừa chạm lên mặt tường thì hắn đã nắm lấy hai tay cô và ép lên tường, trong tư thế ái muội quen thuộc.

Hoắc Luật cúi mặt sát xuống, chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, Dục Uyển liền xoay mặt đi, lời nói trầm khàn của kẻ say rơi hẳn xuống hõm vai của cô.

“Tại sao… tại sao cứ phải xuất hiện trước mặt anh, em không biết là anh đang muốn tránh mặt em.”

Hơi thở nồng nặc mùi rượu trên người hắn làm cho Dục Uyển cảm thấy đầu choáng như bản thân vừa uống rượu. Hai thân thể dính sát vào nhau, vòm ngực lực lưỡng như lửa của hắn có thể thiêu đốt lớp áo ngủ mỏng manh, cảm nhận sự mềm mại của hai vú của Dục Uyển đang cọ và người hắn.

Cô càng cử động thì thân thể hắn lại càng ép sát, áp chế sự ương ngạnh của cô. Trước ngực vì sự căng thẳng của chủ nhân, đập mạnh không ngừng, căng tròn mềm mại lại phập phồng chống đỡ lên người hắn. Hơi thở của họ dần trở nên dồn dập ám muội, kết hợp với không gian mập mờ trong bóng tối.

Hai tay dần được hắn nới lõng và thả xuống, Hoắc Luật từ từ cúi người chạm vào môi của Dục Uyển, cô xoay mặt đi, thì bàn tay kia lại dẫn lối cô về. Hắn nhẹ xoay mặt của Dục Uyển lại và nâng cằm cô lên. Thời gian như chậm lại…

“Tiếp theo hai người muốn làm gì?”

Giọng điệu giễu cợt và thái độ hằn hộc của người trên cao vọng xuống. Trong cái không gian đêm tối tĩnh lặng, mọi tiếng động phát ra đều sống động không hỗn tạp. Tiếng bước đi vội vã, hơi thở tức giận của Hoắc phi, và âm thanh cao vút của cú đấm mà hắn đang đánh thẳng vào mặt của Hoắc Luật đều rõ ràng.

“Bốp… p…”

Hoắc Luật ngã lăn xuống cầu thang, Hoắc Phi bước tới túm lấy cổ áo của hắn xách ngược lên.

“Không nghe tôi hỏi sao? Tiếp theo anh muốn làm gì hả? Anh trai…”

“Nhìn thấy rồi vẫn không nhận ra… anh là muốn chạm vào cô ấy.” Hoắc Luật nhếch miệng cười, lấy tay lau vết máu trên miệng, cũng không chịu thua giơ tay đấm trả Hoắc Phi.

“Bụp… p!!!”

Người đánh đòn, kẻ đáp trả. Cuộc chiến tay đôi của hai anh em họ bắt đầu. Trận chiến nào cũng phải có tổn thất, nhưng thảm nhất không phải họ mà chính là những thứ sành, sứ, thủy tinh mà Hoắc Nghị đã dùng tiền tỉ để mua về, lần lượt ra đi một cách vô nghĩa.

“Choang… ng!!!”

Hoắc Phi tung chân đá về phía trước, Hoắc Luật nghiêng người né sang trái, thế là chiếc bình cổ hoa văn tinh xảo, chất sứ sáng bóng thời vua Vũ Văn Hy đa hy sinh oanh liệt, và nằm nát dưới sàn.

“Choang…”

Hoắc Luật phản đòn, tung cước đá tới tấp. Hoắc Phi gập người ngã ra phía sau. Tượng hạc trong suốt cống phẩm triều đình Lăng Thiên quốc, bị đạp bễ dưới chân sau hai cước liên hoàn, kèm theo vẫn là âm thanh vỡ vụn đặc trưng.

“Dục Uyển là người của tôi, anh không được chạm vào cô ấy.” Hoắc Phi tức giận lớn tiếng.

“Người của em? Vậy mẹ con Phi Yến thế nào… bọn họ không phải là người em nên chăm sóc lúc này?” Hoắc Luật lớn tiếng đáp trả.

Cả hai quấn lấy nhau nằm lăn dưới sàn, siết chặt cổ áo đối phương. Người tung quyền kẻ đạp cước cứ thế mà đánh mãi không ngừng, không nghe thấy tiếng la hét của Dục Uyển, cô tràn vào ngăn lại thì bị họ đẩy ra.

Thật tức chết tác giả, trong khi người đang được họ giành qua giành lại, té ngã dưới đất mà không ai nhìn đến, mà mở miệng ra là nói yêu, nói thương.

“Chuyện của Phi Yến không phải việc của anh, việc anh nên làm tránh xa Dục Uyển, cô ấy là phụ nữ của tôi… anh nghe rõ chưa?” Hoắc Phi lộn người đè Hoắc luật xuống sàn.

“Nếu không phải anh buông tay trước thì em có cơ hội xen vào?” Hoắc Luật phản đòn, nắm cổ áo Hoắc Phi quật ngược lại, đè xuống sàn.

“Sao… hối hận? Cảm thấy món đồ chơi anh vứt đi, trở nên rất thú vị muốn giành lại.”

“Phải! Anh rất hối hận… anh muốn giành lại Dục Uyển, nếu em đã có Phi Yến thì hãy trả cô ấy lại cho anh.”

“Anh đừng mơ, Dục Uyển là của tôi… anh đừng quên, anh đã làm cô ấy tổn thương thế nào? Tôi sẽ không trả cô ấy lại cho anh.”

“Trước đây anh không biết trân trọng Dục Uyển là anh sai, nhưng em tốt đẹp hơn anh? Nếu em muốn chịu tránh nhiệm với Phi Yến, thì anh sẽ giành lại Dục Uyển.”

Trước đây nhìn những gã đàn ông của Hi Chi vì tranh giành mà đánh nhau, cô cảm thấy hơi ghen tị. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh tương tự thì mới biết cảm giác không đơn giản chỉ có vậy. Anh em họ xem cô là gì? Món đồ chơi truyền tay nhau hay món hàng để họ dùng nắm đấm giải quyết. Hai người này đều là người cô đã yêu sao, cả hai cô đều không cần, bọn họ đều tệ hại như nhau. Dục Uyển bỏ mặc anh em họ đang đánh nhau vật vả, mà đi thẳng lên lầu.

Nhưng bất ngờ đèn dưới cầu thang được bật sáng.

“Hai đứa đang làm cái trò gì hả?”

Tiếng hét của Hoắc Khiêm vang lên trước khi cô kịp nhìn thấy hắn. Và giờ hắn đang xuất hiện trước mặt cô không báo trước.

Xuyên qua cặp kính trong suốt, là đôi mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thiêu chết cô. Bộ dạng luôn tỏ ra nghiêm túc của hắn đủ để dọa người, không cần khoe luôn vẻ mặt tử thần này. Dục Uyển chẳng nhớ nổi đã làm gì, mà khiến tên ngụy quân tử này ghét cô đến như vậy.

Quét mắt nhìn xuống đại sảnh, một chiến trường đổ nát, không biết bao nhiêu bình sứ cổ yêu thích của cha hắn đang nằm chất đống dưới sàn, nhưng không khó chịu bằng khi nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Phi và Hoắc Luật lúc này, người chảy máu miệng, kẻ xị máu mũi nhưng vẫn lao vào nhau đánh túi bụi.

Bao chiêu chán ghét khó chịu tức giận đều dồn hết vào một chỗ, đó chính là ánh mắt của Hoắc Khiêm đang nhìn Dục Uyển. Gây ra chuyện khiến cho Luật Phi bất hòa, rồi muốn bỏ đi như một người qua đường. Hoắc Dục Uyển, người phụ nữ này rất biết cách đùa bỡn hai đứa em của hắn.

“Còn chưa chịu dừng tay… hay muốn đánh thức tất cả mọi người trong nhà.”

Nghe tiếng hét của anh đại, Hoắc Phi buông Hoắc Luật ra, và đi thẳng đến chỗ Dục Uyển, lôi cô lên lầu.

“Đi theo anh về phòng.”

“Tôi không đi.”

Dục Uyển hất tay Hoắc Phi ra, xoay người đi nhưng hắn lại đuổi theo kéo về. Hoắc Luật nhìn ra Hoắc Phi đang cưỡng ép Dục Uyển nên bước tới ngăn lại.

“Uyển không muốn đi theo em, buông tay em ấy ra.”

“Không muốn đi với tôi, chẳng lẽ muốn đi cùng anh?” Hoắc Phi nhếch miệng cười.

Khói lửa chiến tranh vừa dập tắt thì giờ lại bắt đầu. Hai mắt đỏ rực nhìn nhau, người không chịu buông, kẻ lại muốn ngăn cản. Dục Uyển nằm ở thế giữa, hai tay đều bị anh em họ nắm chặt.

“Uyển! Có phải em muốn đi với Luật?” Hoắc Phi nói.

“Uyển! Chỉ cần em đồng ý… anh sẽ không để Phi dẫn em đi.” Hoắc Luật lên tiếng.

Cả hai đều gọi tên cô nhưng có hiểu cho cảm nhận của cô lúc này.

“Hai anh bị điên sao? Buông tay ra… tôi không muốn đi với ai hết… tôi tự biết đường về phòng mình.”

Dục Uyển tức giận hất mạnh hai tay của anh em họ ra. Nhưng sức trâu bò của họ cô đấu không lại, tay không thể thoát ra, càng ra sức họ càng giữ chặt, cô lại càng đau hơn.

“Cả hai đứa buông tay!”.

Nhận định của hắn từ đầu không sai, Dục Uyển chính là tai họa. Là nguyên nhân sẽ khiến Luật và Phi bất hòa, tai họa này hắn cần phải tống khứ đi bằng mọi giá. Nếu không sự rạn nứt giữa Luật Phi sẽ càng lớn dần.

“Bây giờ ngay cả lời của anh nói, hai đứa đều không nghe.”

Dù hơi miễn cưỡng, nhưng Hoắc Luật và Hoắc Phi cùng lúc buông tay ra. Dục Uyển vừa thoát ra khỏi anh em họ, đã muốn đi thẳng về phòng, nhưng lại có một lực khác chạm vào tay cô.

“Đi theo tao.” Hoắc Khiêm nắm lấy tay cô lôi đi.

“Rầm… m”

Hắn xem cô như phế vật ném thẳng vào phòng. Bộ dáng cao ngạo như kẻ bề trên nhìn xuống người dưới, Dục Uyển lại ngồi bệt xuống đất, chưa kịp ngồi dậy thì tay đã bị hắn dẫm lên. Không biết vô tình hay cố ý mà sau khi nghe cô hét lên, hắn vẫn chưa thả chân ra.

Hắn nhấc chân lên, rồi ngồi xõm xuống trước mặt Dục Uyển, tay bóp mạnh lấy cằm của cô.

“Không phải ngày mốt… mà ngay sáng mai, tao muốn mày biến khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Luật và Phi một lần nào nữa, cho tới khi tất cả ký ức về mày đều bị chúng xóa sạch.”

“Anh thật sự nghĩ tôi còn lưu luyến cái nơi quái quỷ với những đứa em trai điên rồ của anh sao?”

Cô trừng mắt nhìn, Hoắc Khiêm lại nhếch miệng cười. Khoảng trống của họ đã kéo gần đến mức mà cả hai cũng không nhận ra.

Từ sau khi Dục Uyển trở về từ Ý mà cũng không đúng, phải nói là từ trước đến giờ hắn chưa một lần nhìn kĩ Dục Uyển, ở khoảng cách gần như bây giờ. Thật sự… rất xinh đẹp, Dục Uyển của bây giờ khiến người khác dễ dàng rung động, từ ánh mắt giận dữ, sóng mũi cao nhỏ, làn môi căng mọng đều khơi dậy dục vọng chiếm hữu của đàn ông.

“Á… A…”

Ngón tay của Hoắc Khiêm vừa lạc bước trên bờ môi mọng nước của Dục Uyển, thì đã bị đôi hàm răng sáng bóng của cô cắn chặt. Trả đũa cho những ngón tay đáng thương của cô vừa bị hắn giẫm đạp. Nhìn khoảng cách đôi mày kiếm đang kéo gần đến cực hạng, hai mắt nheo lại hẹp như một lưỡi liềm của Hoắc Khiêm cô biết hắn đang rất tức giận.

“Rầm…”

Hắn ấn mạnh Dục Uyển xuống sàn, ngồi lên người cô. Khí tức giận dữ dâng tràn, đôi mắt đầy phẫn nộ của cả hai cùng lúc phát ra. Dục Uyển đẩy hắn ra, thì hắn càng dùng sức đè bẹp cô xuống.

“Mày ghê gớm thật… không chỉ khả năng câu dẫn đàn ông mà ngay cả hàm răng cũng rất sắc bén.”

“Sắc bén cỡ nào cũng không bằng miệng lưỡi độc địa của ngụy quân tử anh… nhưng tôi còn thứ lợi hại hơn, có muốn thử không?”

Lời vừa dứt, Dục Uyển tung nắm đấm về phía Hoắc Khiêm. Mất cảnh giác lần thứ nhất, nếu lại để mình bị thiệt lần thứ hai, tác phong này không phải hắn. Tay còn chưa kịp chạm vào gương mặt đẹp trai lạnh lùng thì đã bị cưỡng chế, khóa lên đỉnh đầu chỉ bằng một tay.

Tên khốn này, dáng vẻ nhìn như thư sinh yếu đuối, nhưng khỏe không kém gì Hoắc Luật và Phi. Đúng là anh em sinh ba.

“Lợi hại mà mày vừa nói… thật là mở rộng tầm mắt.” Chỉ một tiếng thở phát ra, với nụ cười khinh bỉ vừa rồi, Dục Uyển cảm thấy bị hạ nhục vô cùng.

“Cứ cười đi… trên đời này không có gì là chắc chắn, Hoắc Khiêm, nếu sau này anh bất hạnh rơi vào tay tôi, tôi sẽ chơi chết anh.”

“Ha… a…”

Hoắc Khiêm bất ngờ cười to thành tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy lời đe dọa từ một người. Nhưng thời gian trôi qua, vẫn tư thế cũ, Dục Uyển nằm dưới Hoắc Khiêm nằm trên, nhưng thái độ cả hai đã thay đổi. Lửa giận nguội dần, chỉ còn lại sự mập mờ khó nói, ngượng ngùng thoáng trong mắt của Hoắc Khiêm, và khuôn mặt đang tức giận của Dục Uyển trở nên ửng đỏ.

Cảm nhận nơi nhạy cảm đang khít khao chạm vào nhau, cách lớp quần âu, nóng rực đang phản ứng lại với mềm mại bên dưới váy ngủ. Chỉ một động tác trượt nhẹ, cũng làm cả hai rung động mạnh. Thân nhiệt của hai tăng nhanh đột biến, vì hắn đang ngồi trên người cô, sức nặng chống đỡ không nổi, cô thở mạnh, bụng dưới lại cùng cử động.

Mà cử động lúc này là chết…

“Tao sẽ chuẩn bị tài xế, sáng mai may đưa mày ra sân bay sớm.”

Hoắc Khiêm bật người dậy, rồi đi thẳng ra cửa, nói mà không thèm nhìn mặt Dục Uyển. Lần đầu tiên trong đời Hoắc đại thiếu gia cảm thấy lúng túng trong một tình huống khó xử, bởi vì hắn đã đang dựng lều trước mặt người mà hắn ghét nhất.

“Rầm…”

Khuôn mặt của Dục Uyển vẫn còn đỏ, và tim vẫn còn đập rất nhanh…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Gia đình Tachibana - Tác giả Uehara Ryou
Sau đó Kyouka bắt đầu đặt ngón tay mảnh mai của mình vào bên trong âm đạo, đẩy nó và kéo nó ra. Sau đó cô ấy đặt một ngón tay vào âm vật của mình và xoa nó. Khi cô ấy làm điều đó, tốc độ vuốt ve dương vật của tôi tăng lên. Kyouka chậm rãi thủ dâm trước mặt tôi. Âm hộ của cô ấy co...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú
Khoảnh khắc
Không phải ngẫu nhiên, Mi vẫn mãi là hình bóng trái tim tôi lưu luyến, lưa giữ những cảm xúc về em bao năm tháng ấy mà vẫn chưa phai mờ. Em đằm thắm, tinh khôi trong dáng vẻ nhỏ xinh. Đôi mắt biết cười, môi e ấp nụ cười ẩn ý... Em thích những ngày mưa, thích những quyển sách với bìa cũ in...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện teen
Chị dâu họ
Sáng hôm nay, Tuấn tỉnh dậy, nhưng không thấy vợ ở bếp như mọi khi, nhìn đồng hồ đã đến giờ đi làm, Tuấn vội vã đánh răng rửa mặt, bữa sáng với Tuấn thường ngày chỉ là cho có mà thôi. Tuấn ham hở bước ra khỏi cửa mà chẳng quan tâm Trang đã đi đâu. Trang lúc này đang rất hạnh phúc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Chị dâu em chồng Đụ lỗ đít Đụ tập thể Làm tình tay ba Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex hay Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân