Nhận em Uyên từ tay mình, Thanh sida và chị vội vàng đưa ẻm lên bờ hồ. Chị Diễm nhấn mạnh hai tay vào phía trên bụng gần ngực cho ẻm nôn nước ra. Em Uyên vẫn còn thở bình thường, chỉ có điều khá gấp gáp dồn dập và ho sù sụ vì sặc nước, chắc uống cũng vài chục ngụm.
– Có cần hô hấp nhân tạo không? – Thanh sida luống cuống hỏi.
– Hô hấp vô mặt mày! – Đang loay hoay chùi máu mũi và lo lắng tình hình em Uyên, nghe nó hỏi mà mình buồn cười, có thằng bạn cơ hội vãi.
Một bên má mình hơi sưng lên, chảy máu mũi, cú đạp của ẻm mà lệch đi chừng vài cm nữa thôi chắc mình vẹo mũi, phải đi phẫu thuật chỉnh hình lại chắc luôn. Đai đen taekwondo có khác, đạp mạnh còn hơn bò đá.
– Được rồi… đừng nhận nữa… tức ngực quá… – Em Uyên lồm cồm ngồi dậy, miệng thở dốc.
– Uyên đỡ chưa? – Chị lo lắng hỏi.
– Đỡ rồi… chỉ hơi no và ù tai… – Ẻm nhăn nhó, đồng thời mắt liếc chung quanh sắc như dao.
Đám đông bu quanh lúc này cũng giải tán, toàn là đàn ông con trai tranh thủ cơ hội lại soi hàng. Giờ bị em Uyên lừ mắt, thằng nào cũng ngán lượn thật nhanh.
– Trời, sao T bị chảy máu mũi vậy? Mặt sưng luôn rồi nè! – Chợt nhìn qua thấy tình trạng của mình, chị la hoảng.
– Bị bà chằn lửa đạp chứ sao nữa. – Mình tát nước rửa, miệng lầm bầm.
– Để chị coi coi… – Chị đưa tay xoa mặt mình, tay vốc nước rửa máu.
– Nhẹ thôi, đau đó… – Mình kêu khẽ.
– Ừm… sưng rồi nè, về nhà đắp muối chắc sẽ hết, cũng còn may chưa sao! Mà tại T hết đó, tự dưng kéo bé Uyên ra sâu chi vậy? Giỡn gì kỳ cục!!!
– Tình đùa chút thôi, sẵn tiện tập cho Uyên bơi luôn, ai dè làm ơn mắc oán, nỡ lòng nào đạp thẳng vô mặt em vậy đó!
– Cho chừa cái tật, muốn nữa không?? Đạp thêm cho vài cái nữa nè! – Em Uyên bỗng đứng dậy, đi lại gần mình, nghiến răng nói.
– Ax… không giỡn nhen!! – Mình hoảng hồn lật đật xua tay. Mới ăn có một đạp đã te tua thế này, lãnh thêm vài cú nữa chắc mình nằm luôn.
– Nghĩ sao mà giỡn kiểu đó vậy? Có ghét Uyên thì nói chứ! – Trừng mắt nhìn mình hồi lâu, em Uyên bỗng bặm chặt môi, rồi nước mắt lã chã rơi xuống, nhỏ trúng chân mình.
Suýt chết đuối không khóc, giờ bỗng dưng lại khóc. Em Uyên làm bọn mình ai cũng chưng hửng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ chỉ mình hiểu được nguyên do, và phần nào đó là chị Diễm, riêng Thanh sida thì ngơ ngác hết nhìn em Uyên lại nhìn mình như chờ một lời giải thích.
Mình nhớ từng đọc đâu đó một câu danh ngôn, nói về những người phụ nữ cứng rắn, kể cả những người đứng đầu một nước, nắm quyền lực tuyệt đối trong tay, chưa khi nào khóc trước mặt ai, nhưng họ lại trở nên mềm yếu khi ở cạnh người đàn ông họ yêu. Em Uyên cũng mạnh mẽ như vậy, nhưng từ lúc biết mình đến giờ, không ít lần ẻm khóc trước mình. Phải chăng ẻm yêu mình là thật lòng? Mình có nên tin vào điều đó hay không?
Chưa ai kịp phản ứng gì, em Uyên đã bỏ đi một mạch qua khu trượt ống, định tìm cảm giác mạnh để khỏa lấp hay sao đây?
– T đi theo an ủi bé Uyên đi! – Chị thì thầm vào tai mình.
Nhìn sâu vào mắt chị, mình thấy nhiều tâm sự, cảm xúc lẫn lộn trong đó. Sao chị không tự đi an ủi ẻm, mà phải kêu mình? Chẳng lẽ…
Càng ngày mình càng tin chắc một điều, chị đã biết nhiều hơn mình nghĩ. Chị có thể ngây thơ và rất cả tin, nhưng chị không hề ngốc mà ngược lại vô cùng nhạy cảm. Nhìn chị… lòng mình chợt đau nhói, môi mình hé ra, định nói mặc kệ ẻm đi, mình không quan tâm. Nhưng tay chị đã bịt chặt miệng mình lại, không cho thốt thành lời.
– Chạy theo lẹ đi T, để bé Uyên một mình với tâm trạng như vầy nguy hiểm lắm!!! – Chị mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười đẹp nhất mình từng thấy, tỏa ra ánh sáng của lòng bao dung và rộng lượng, của sự chia sẻ cảm thông, nét đẹp toát lên từ chính tâm hồn chị.
– Còn chị? – Mình liếm đôi môi khô khốc.
– Chị với Thanh đi theo sau. Không sao đâu, T đi lẹ đi mà! – Chị lại hối thúc.
– Em đi một chút rồi quay lại liền. – Mình hôn mạnh vào má chị, rồi đứng dậy chạy theo hướng em Uyên đã khuất bóng.
Khu trượt ống rất đông người chơi, mình chạy vào ngó quanh quất khắp nơi nhưng chẳng thấy em Uyên đâu. Dòng người đông đúc khiến tầm mắt mình bị rối loạn, nhanh thật, mới đây mà biến mất rồi.
Đi lòng vòng tìm kiếm mất vài phút mới thấy ẻm đang đứng ở một góc trò chuyện cùng hai thằng nào đó cỡ tuổi mình hoặc lớn hơn một chút. Mình cảm thấy hơi bực bội, trong khi mình và mọi người lo lắng thì ẻm lại say sưa tán dóc với trai. Cố dằn cục tức xuống, mình bước lại gần.
– Sao không ra chơi mà đứng đây vậy? Mọi người tìm Uyên nãy giờ. – Mình nói.
– Tìm Uyên làm gì? – Ẻm liếc mình.
– Ai vậy? Em trai của em hả? – Một thằng chợt nhìn mình rồi hỏi sốc.
– Đi. – Không đợi em Uyên đáp, mình nắm tay lôi đi luôn.
Mặc dù tỏ ra vùng vằng không muốn, nhưng em Uyên vẫn bước theo mình.
– Ở chơi, đi với thằng đó làm gì em? – Thằng vừa nói sốc mình bỗng đi theo, nắm tay kéo em Uyên lại.
– Buông ra! Muốn ăn đòn à? – Em Uyên vung tay ra, nói to.
– Em lạ quá! Mới nói chuyện vui vẻ với anh mà giờ trở mặt rồi, định giỡn với tụi anh sao? – Thằng đó vẫn cố tình chụp tay em Uyên.
– “Bốp”
Không nói gì thêm, em Uyên ngay lập tức phang cho thằng đó một đá ngay hông. Cú đá khá nặng, thằng đó khuỵu xuống ngay, tay ôm hông, mặt mày đỏ gay vì đau và tức tối.
– Con chó này… điên hả? – Nó nghiến răng.
– Nhìn lại mình đi cưng, cỡ cưng xách dép cho chị còn chưa xứng. Lúc nãy chị buồn nên đùa với cưng cho vui, giờ hết hứng thú rồi! – Em Uyên bĩu môi.
– Mày…
Thằng đó điên tiết nhào lên định ăn thua đủ, nhưng cũng may thằng bạn nó kịp thời ôm lại kéo ra xa. May là may cho nó thôi, nếu nó nhào vô chả biết có bị thêm vài cước tét mí mắt không.
– Thôi bỏ đi, hung hăng quá!! – Mình gắt.
– Rồi sao? Bỏ tay ra! Trấn nước nãy giờ chưa đã sao, còn muốn gì nữa? – Em Uyên hất tay mình.
– Nhỏ thôi, ta nhìn kìa. Hồi nãy T giỡn, không phải cố ý đâu, đừng giận nhen!
– Ừ, giỡn hả? Giỡn vui quá hén!
– Uyên cũng đạp vô mặt T chảy máu mũi còn gì nữa, sưng luôn rồi nè không thấy hả?
– Uyên không cố ý, hoảng quá đạp lung tung vô tình trúng thôi. Không giống như T, thích làm người khác đau…
Em Uyên ngúng nguẩy bỏ đi, mình lẽo đẽo theo sau.
– Chứ giờ Uyên muốn sao mới chịu?
– Không muốn gì hết.
– Tí tắm xong, dắt Uyên đi ăn hén! – Mình dụ khị, dùng thức ăn dỗ dành con gái luôn đem lại hiệu quả tốt nhất.
– Dụ Uyên hả? Không cần, Uyên tự đi ăn được, chưa nghèo đến mức đó.
– Chài, dụ gì không biết. Coi như tạ lỗi với Uyên, được chưa? Mốt T không giỡn vậy nữa.
– Được rồi. Lần này bỏ qua, còn lần sau nữa đi đừng trách! – Ẻm vẫn chưa nguôi, cố vớt vát.
– Lần sau thì sao?
– Lúc đó sẽ biết thôi.
Dỗ dành có một lúc mà mình đổ mồ hôi ướt trán. Theo trí nhớ còn rất tốt của mình, lúc trước em Uyên đâu có thế này, sao dạo này bỗng trở nên nhõng nhẽo kinh thế không biết, chẳng thua gì chị Diễm.
Nhìn ra xa thấy chị và Thanh sida đang loay hoay tìm kiếm, mình và em Uyên đi lại gần.
– Vui rồi hả? – Thanh sida khều mình hỏi nhỏ.
– Ờ. – Mình gật đầu.
– Ẻm thích mày phải không?
– Ax… làm gì có. – Nó bất thần hỏi làm mình lúng túng.
– Đừng giấu tao, nhìn là biết rồi. – Thanh sida lừ mắt.
– Tụi mình lên trượt ống đi, vui lắm!! – Mình giả điên không đáp lời nó, kéo tay chị Diễm leo lên cầu thang dẫn đến ống trượt.
Công viên nước ở tỉnh nên chiều cao ống trượt theo mình ước lượng có lẽ không bằng trên Sài Gòn. Độ cao này chả xi nhê gì đối với mình vì từng chơi những chỗ cao hơn nhiều, nhưng với chị Diễm thì khác. Vừa leo cầu thang, chị vừa nhìn xuống dưới run giọng hỏi mình:
– Cao quá à, chị sợ… có sao không T?
– Không sao đâu, an toàn lắm!
– Thôi chị không chơi đâu, cho chị xuống đi!! – Mặt chị tái xanh, môi run rẩy.
– He he, chơi thử cho biết. Nằm xuống nhắm mắt trượt một cái là xuống tới dưới à, đã lắm!! – Mình khích lệ.
– Hai người trượt bên đây đi, tao với Uyên qua ống bên kia. – Thanh sida nói, rồi rủ em Uyên sang ống bên cạnh.
Không cần nhân viên hướng dẫn, mình chỉ chị nằm xuống sao cho đúng cách sau một lúc lâu dụ dỗ. Mãi chị mới chịu nghe lời làm theo mình, nhưng mặt mày vẫn xanh như tàu lá, nhìn mà tội nghiệp, đi chơi mà sao giống như bị tra tấn quá.
– Trượt xuống tới khi nào thấy ánh sáng nhớ nín thở bịt mũi lại nghen, không thôi nước bắn vô đau lắm! – Mình dặn dò.
– Hix… thôi chắc chị đi ra, không trượt đâu… – Chị mếu máo, mặt mày méo xệch, làm ông bác nhân viên đứng kế bên cũng bật cười.
– Xuống tới đó nhớ đứng tránh sang một bên, không thôi người khác trượt trúng chị đó. Đi đi. – Vừa dứt lời, mình đẩy mạnh chị xuống.
– Á… a… a… a…
Tiếng chị hét vang trong ống trượt, chắc tim thót lên cổ, mình cười thầm trong bụng, ngồi đợi một tí rồi lấy trớn từ ngoài chui vào trượt một phát thật mạnh cho sướng.
– Vù… vù… ùmmm…!!!
Sướng tê người, mình đứng dậy vuốt mặt. Chị Diễm đang đứng cạnh đó, mặt mày còn tái lét vì sợ.
Bên kia Thanh sida và em Uyên cũng vừa trượt xuống, cười la ỏm tỏi.
– Sao? Thích không? – Mình nháy mắt hỏi chị.
– Không thích! Sợ muốn chết, tới giờ tim chị còn đập binh binh luôn nè! – Chị rùng mình, lắc đầu lia lịa.
– Đâu, e sờ nghe thử coi.
– Uýnh T bây giờ, ở đây đông người đó! – Chị đỏ mặt xô mình ra.
– Vui quá! Lên trượt tiếp đi T. – Em Uyên chạy lại kéo tay mình.
– Lên chơi tiếp đi! – Mình lôi chị.
– Thôiiii… không chơi nữa mà! T với bé Uyên chơi đi, chị ở đây tắm được rồi.
– Lần này em trượt chung với chị, không sao đâu. Đi mà!
Nghe mình nói cũng bùi tai, nài nỉ quá, cuối cùng chị đành run rẩy đi cùng bọn mình.
Lần này mình để chị nằm trước, mình ngồi phía sau ôm chị, rồi hai người cùng trượt xuống một lúc, mặc cho ông bác nhân viên xua tay cản.
– Tùmmm…!!!
Hai người lao ra cùng lúc có khác, nước bắn tung tóe. Chị ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
– Sao vậy, chị không bịt mũi hả?
– Có, nhưng mà chờ hoài chưa thấy tới, vừa bỏ tay xuống thì văng ra ngoài rồi, hix…
– Ax…
Em Uyên lại rủ lên chơi tiếp, mình cũng muốn đi, nhưng thấy tội nghiệp chị, không đành lòng bỏ chị một mình nên ở lại. Mình và chị lượn lòng vòng nghịch nước, hai đứa kia thì trượt ống khí thế. Khổ thân Thanh sida, mình biết nó vốn nhát gan, đi xe còn bị ói mà, đâu dám chơi mấy trò cảm giác mạnh, nhưng vì lấy lòng em Uyên nên ráng theo. Trượt một hồi mặt nó tái nhợt, phèo phổi chắc bay loạn khắp nơi trong bụng, em Uyên ngược lại càng trượt càng hăng, cười toe toét.
Thấy Thanh sida nhìn mình nhăn nhó, tội nó quá, mình buộc phải tìm cách giải vây.
– Chơi vậy đủ rồi, về thôi. – Mình nói.
– Còn sớm mà, về làm gì? – Em Uyên ngơ ngác.
– Về đi ăn, không đói hả? – Mình sờ bụng.
– Cũng hơi đói, thôi về thì về. – Ẻm gật đầu.
Cả bọn lót tót đi ra phòng thay đồ, trên đường đi lại có cơ số thằng dòm ngó em Uyên, lúc này áo tắm ẻm ướt sũng nước, các đường cong cơ thể ẩn hiện lấp ló sau làn vải mỏng càng gợi cảm hơn lúc mới vào gấp bội. Nói đâu xa, Thanh sida còn lén lút nhìn đầy háo hức cơ mà.
Sau khi tắm gội sạch sẽ, bốn người ra xe về. Lại như lượt đi, Thanh sida chở mình, chị Diễm và em Uyên đi chung.
– Giờ đi ăn hén! Chị muốn ăn gì? – Mình nhìn chị.
– Sao cũng được hết à! Tùy mọi người. – Chị cười.
– Vậy đi ăn lẩu cá kèo nhen! – Mình đề xuất.
Không ai phản đối, mình dẫn lại quán 7 Hổ, quán ăn gia đình khá có tiếng. Quán không sang trọng cho lắm, bù lại tay nghề nấu nướng rất ngon nên lúc nào cũng đông khách, nhất là dân nhậu cực mê.
Bọn mình chọn một bàn trong góc cho yên tĩnh, gọi vài món rồi ngồi tán dóc chờ dọn lên.
– Công nhận đi bơi về đói thiệt, Uyên đói không? – Thanh sida galang lau đũa, cười hỏi em Uyên.
– Ừ, cũng đói. – Ẻm cười gật đầu.
Em Uyên kiệm lời quá, làm Thanh sida cũng cụt hứng, tắt đài luôn. Mình mặc kệ cho nó lo liệu, tán tỉnh thế nào tự nó biết cách, xoay sang to nhỏ với chị, cố tình tách thành thế giới riêng của hai cặp cho Thanh sida dễ làm ăn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/04/2017 08:39 (GMT+7) |