Vừa chạy qua dãy phòng hậu cần, khóe mắt Vũ Thanh Tâm liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa góc tường rút thuốc hút. Cô nheo mày, tên này ở cùng lâu như vậy, có bao giờ thấy hắn hút thuốc?
Từ xa bước lại, nhìn cái dáng vẻ nhả khói lãng tử bất cần kia, Vũ Thanh Tâm có chút ngứa mắt:
– Sao trốn ở đây hút thuốc?
Trần Phong rít sâu một hơi, nhả khói:
– Cho tỉnh ngủ chút!
– Chẳng phải… ngồi thiền luyện công sẽ không cần ngủ sao?
– Hôm qua bận không luyện!
– Không luyện mà đi đâu cả đêm?
Vũ Thanh Tâm nheo mày tới gần. Cũng dựa vào bên tường:
– Hút thuốc không tốt đâu!
– Ừ!
Một số lời ấp ủ muốn nói, chuẩn bị kỹ càng suốt một ngày trời, đến bây giờ lại không thốt ra được khỏi cuống họng. Ngập ngừng một hồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể hỏi sang việc khác:
– Cậu… điều tra vụ kia tới đâu rồi?
– Vụ nào?
Vũ Thanh Tâm lo lắng nhìn sang:
– Hôm qua thấy cậu bị gọi đi. Tôi sợ chuyện cậu điều tra vụ Thiên Nhãn bị ảnh hưởng. Đợi cả đêm không thấy cậu về nên… nên muốn hỏi cậu tình hình thế nào…
Trần Phong lắc đầu:
– Không ảnh hưởng gì. Chưa có tiến triển!
– Vậy…
– Không cần lo. Tôi tự có tính toán. Tập trung sức lực cho cuộc thi đi!
Phong ném đầu lọc, dẫm bẹp rồi bước đi, không muốn nói nhiều. Vũ Thanh Tâm đuổi theo:
– Dạo này cậu sao thế?
– Hả?
– Từ hôm tôi ốm, cậu có vẻ khó gần. Rốt cuộc cậu khó chịu cái gì thì cứ nói thẳng ra!
Giác quan của con gái quả thực nhạy cảm. Chỉ hơi chút mà đã phát hiện rồi. Từ hôm phát hiện tung tích bất thường của Vũ Thanh Tâm trong ngày xảy ra vụ ám sát kia. Trần Phong khó lòng giữ tâm thái vô tư với cô được nữa. Thêm cả chuyện Hoàng Bá Vương che dấu thực lực quá sâu, và bí mật giấu kín giữa hai người họ. Trần Phong không thể không đề phòng!
Mặc dù đã cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng khoảng cách vô hình vẫn tồn tại, để rồi Vũ Thanh Tâm nhạy cảm phát hiện ra. Xem ra, bản thân vẫn chưa kiểm soát được tốt cảm xúc! Phải cải thiện hơn mới được!
Nghĩ rồi, Trần Phong mỉm cười quay lại đối diện với Vũ Thanh Tâm:
– Sao lại khó gần khó chịu gì cơ?
Vũ Thanh Tâm nhìn thẳng ánh mắt của Trần Phong. Cảm nhận rõ sự giả tạo trong đó. Trong lòng mơ hồ khó chịu vì biểu cảm của hắn. Cô nói:
– Đừng như vậy! Có gì cứ nói thẳng ra! Giữa chúng ta không… Chúng ta là… đồng đội!
– Thật sự là, không có gì khó chịu cả! Đội trưởng, chúng ta nên đi thi thôi! Muộn rồi!
Tin tưởng sao? Tôi nên tin vào ai? Trần Phong cười nhẹ không nói.
Đôi môi khẽ mấp máy, Vũ Thanh Tâm nhìn theo người con trai kia bỏ đi. Rốt cuộc, vẫn không hiểu được hắn ra sao! Và cả cảm xúc trào dâng khó chịu trong lồng ngực! Vì sao lại ngột ngạt đến thế?
Buổi thi hôm nay gồm hai bài thi. Bài thứ nhất, kết thúc sau ba loạt đạn bắn tính điểm. Một loạt tâm ngắm cố định, một loạt tâm di chuyển, và một loạt đạn dùng súng bắn tỉa tầm xa 500m. Chất lượng của các thí sinh khá đồng đều. Dù gì cũng được Học viện huấn luyện bài bản và đầu tư thực hành nhiều hơn hẳn so với các trường khác. Các thí sinh cũng lộ diện ra khá nhiều gương mặt có biểu hiện ưu tú.
Chỉ trừ đội 27, là học viên năm nhất, chưa được qua quá nhiều lần huấn luyện nên có chút lóng ngóng thất thế đôi chút. Nhưng không hẳn là quá tệ! Ngoài ra, Trần Văn Đông đạt điểm tuyệt đối ở cả ba lượt bắn. Gánh điểm cho toàn đội, giúp đội 27 giữ được mức điểm vừa đủ đạt yêu cầu!
Bài thi thứ hai, mỗi đội tuyển đều được bố trí thành ba cặp dự thi. Một người cầm súng, chĩa thẳng vào đồng đội mình. Phải bắn trúng điểm x trên bụng áo chống đạn của đồng đội! Trong khi vừa bắn xong vừa phải trả lời một vài Phép toán cộng trừ nhân chia đơn giản từ giáo quan bên cạnh. Đội nào bắn trúng, trả lời trúng trong vòng 3s thì thông qua!
Bài thi không chỉ thử thách sự chuẩn xác cho từng viên đạn thật, găm thẳng vào bụng đồng đội, ở cự ly gần, chỉ khoảng 2 – 3m. Sự chăm chú khi phải phân tâm làm toán cho thật chính xác. Tất cả đều phải trải nghiệm qua nỗi đau da thịt và cả sự nguy hiểm khi thực hiện bài thi. Và hơn hết, là sự tín nhiệm tuyệt đối ở đồng đội!
Trần Phong đứng làm bia cho Cù Nam Anh ngắm bắn. Nòng súng trong tay Cù Nam Anh khẽ run run, hơi chếch lên cao một chút. Rất có thể bắn ra viên đạn ghim vào đầu Trần Phong. Thế nhưng Phong chỉ đứng lẳng lặng đứng nhìn nòng súng đen ngòm phía đối diện. Nhìn vẻ lóng ngóng của mọt sách Cù Nam Anh, Phong trấn an:
– Bình tĩnh!
– Nhóm 3 đội 27 chuẩn bị, bắt đầu! Loạt đạn thứ nhất!
Bang!
– 7+8…
Bang!
– 15!
– Qua! Chuẩn bị loạt đạn thứ hai… Thứ ba…
Phong ôm ngực cứng cỏi đứng thẳng. Sáu viên đạn nã thẳng thật chẳng dễ chịu! Vũ Thanh Tâm đưa tới một túi đá lạnh:
– Này!
– Không… Ừ!
Nhìn cái kiểu từ chối rồi lại vờ nhận của Trần Phong, Vũ Thanh Tâm cắn răng rời đi. Hoàng Bá Vương gọi cô đòi một túi đá.
– Sao cứ lấn gần tới hắn chi?
– Đội trưởng quan tâm đội viên chứ lấn gì?
Hai người thầm thì lọt vào tai Trần Phong. Nhưng hắn không quan tâm lắm, thả lại túi đá rồi ra ngoài. Cù Nam Anh hỏi:
– Lại đi đâu thế?
– Luyện công!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://truyensextv.moe/dao-tao-dam-nu/
Gần chập tối, đội trưởng Vũ Thanh Tâm đi nộp giấy tờ cho Trung úy. Vào phòng làm việc thì bất ngờ thấy Trần Phong cũng ngồi ngay đó. Còn nàng Trung úy thì đang có vẻ kiềm chế điều gì đó!
– Sao cậu lại ở đây?
– Trung úy tìm tôi có việc! Phải không Trung úy?
– Ưm… ừ!
– Vậy em nộp giấy đăng ký ở đây chị nhé?
– Ừ. Em đặt ở đây là được…
Vũ Thanh Tâm rời đi. Liếc qua vẻ bình tĩnh của Trần Phong có chút khó hiểu. Nhưng cô cũng chẳng thể hỏi. Tự nhủ không cần để ý hắn ta quá nhiều!
Thấy người ngoài đi khuất, Trình Ngưng không kìm được, bật ra một tiếng rên ngọt ngào. Giữa hai chân cô, tuôn ra một dòng nước ấm. Trần Phong mỉm cười rút tay lên mũi ngửi ngửi:
– Thế mới ngoan! Nếu Trung úy đã hiểu điều tôi nói, thì chúng ta lên giường thôi nào!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đào tạo dâm nữ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 115 |
Ngày cập nhật | 09/04/2024 05:39 (GMT+7) |