Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 8 » Phần 81

Đạo mộ bút ký - Quyển 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 81

“Tôi sẽ trở lại nơi mình cần phải đến.” Hắn nói.

“Một mình anh thì đi đâu chứ? Có xa không?” Tôi hỏi hắn. Hắn nhấc đũa lên, lặng lẽ gắp một nhúm đồ ăn, khẽ gật đầu.

“Vậy anh đến là để…” Tôi rất ít khi nói chuyện đứng đắn với hắn như thế này nên cảm thấy khá là gượng gạo, đành phải đưa đẩy câu được câu chăng theo hắn.

“Tôi đến để từ biệt cậu.” Hắn nói, “Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi mới chợt nhận ra cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này.”

“Không sao đâu, sau này anh có thể gọi điện thoại hoặc là viết thư cho tôi mà. Anh không biết đánh máy, nhưng viết chữ chắc phải biết chứ?” Tôi nói, “Xã hội hiện đại rồi, khoảng cách xa xôi cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.”

Hắn không hề phản ứng, vẫn cắm cúi ăn.

Động tác của Muộn Du Bình rất nhẹ, gần như không hề dùng sức. Thật ra đây là do lực cổ tay hắn cực mạnh, thêm vào đó là khả năng khống chế động tác chuẩn xác cực kỳ.

Trước đây, những lúc tôi ăn cơm cùng với hắn ăn cơm luôn có nhiều người vây kín xung quanh nên tôi cũng không quá chú ý đến hắn, hiện giờ nhìn kĩ mới thấy thật là một chuyện hay ho.

Bầu không khí lại rơi vào thinh lặng khiến tôi bắt đầu nhớ nhung Bàn Tử da diết. Hóa ra từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy tẻ nhạt là do Bàn Tử đã lặng lẽ bỏ rất nhiều công lao để tạo dựng bầu không khí. Đến hôm nay chỉ còn lại hai người, tôi thật chẳng biết phải làm sao nữa.

“Nói xem, anh định đi đâu? Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ là bạn tốt cả đời, thường xuyên giữ liên lạc là được rồi.”

Tôi nói tiếp, “Anh cần gì cũng đừng ngại mở miệng nói với tôi. Tôi tuy không được tính là sung túc, nhưng những nhu cầu cơ bản tôi vẫn có thể lo giùm anh.” <… Í hí hí, nhu cầu cơ bản ý: “&Gt.

“Tôi phải đến núi Trường Bạch.” Hắn đã chịu nói ra.

“À, chỗ đó lạnh lắm đấy.” Tôi đáp, “Ở Giang Nam vẫn hơn, bốn mùa phân rõ rệt, khí hậu lại ẩm ướt, là một nơi an dưỡng rất tốt.” <… Sặc mùi dụ dỗ =”)))))

“Tôi chỉ có thể đến đó.” Nói rồi, hắn liền buông đũa.

Sau khi hắn nói ra câu đó, chúng tôi cũng không đả động gì đến những chuyện tương tự nữa. Trong bầu không khí tĩnh lặng, cả hai cứ thế lặng lẽ ăn tới cuối bữa, tôi cũng không còn khó xử nữa.

Cuối cùng hắn buông đũa, nhìn tôi mãi mới bật ra được một câu: “Tạm biệt.”

Nói rồi hắn đứng dậy xốc ba lô lên vai, đi xuống dưới lầu. Tôi hơi ngạc nhiên, bèn gọi với theo: “Chúng ta còn chưa ăn xong mà.”

Nhưng hắn đã xuống lầu mất rồi. Tôi rầu rĩ rít vài hơi thuốc, đứng tựa vào cửa sổ nhìn xuống thì thấy hắn đã men theo đường Cô Sơn đi được khá xa.

Tôi lại ngồi xuống, trong lòng tự hỏi chuyện quái quỷ gì đây, bộ hắn không có tiền trả nên xấu hổ chắc? Trước kia còn hay kẹt tiền hơn mà có bao giờ thấy hắn khách khí như vậy đâu?

Ngẫm nghĩ một chút những lời hắn nói ban nãy, tôi cảm giác có gì đó là lạ, hình như trong đó ẩn chứa một thứ cảm xúc đặc biệt khó hiểu.

“Tôi đến để từ biệt cậu.” “Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi mới chợt nhận ra cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này.”

Nghĩ đến đây tôi đứng bật dậy khỏi ghế, nhớ tới một biệt hiệu khác của hắn… chuyên gia mất tích.

Trước kia, những lúc muốn rời xa chúng tôi, hắn chưa từng hé răng một lời. Khi chia tay chúng tôi ở Ba Nãi tôi cũng chẳng thấy hắn nói câu nào.

Chuyện đến chào từ biệt này hình như rất khó tin với cái tên chuyên gia mất tích kia. Hơn nữa, lần này để tìm tôi nói lời từ biệt hắn còn có lòng lặn lội từ một nơi xa xôi ngàn dặm đến tận đây.

Lần từ biệt này chắc chắn không hề giống với những lần hắn bỏ đi trước đó.

Một dự cảm bất an nổi lên ngày càng rõ rệt khiến tôi thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Hắn muốn rời bỏ thành phố này? Rời bỏ người bạn là tôi này? Không phải! Vậy chẳng lẽ, thứ mà hắn muốn rời bỏ, lại là cả thế giới này?

“Núi Trường Bạch?” Tôi rút hết số tiền mặt mang trong người, bảo tiếp tân mang tiền thừa sang trả cho Tây Linh ấn xã nằm cách vách, sau đó vơ lấy đống quần áo vứt trên ghế mà vội vã đuổi theo.

Tôi chạy một mạch đến tận đường Bắc Sơn, gấp đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không đuổi kịp hắn. Trên đường Bắc Sơn chỉ có vô số taxi trống lượn lờ qua lại như thoi đưa.

Tôi lại quay về cửa hàng của mình, gói ghém sơ sơ ít hành lý, vừa đeo lên vai vừa dặn Vương Minh: “Anh muốn ra ngoài một thời gian.”

Vương Minh tái mặt, bỗng kéo tay tôi lại. Tôi hỏi cậu ta làm cái gì thế, cậu ta mới nói: “Ông chủ, chuyện thế này cũng đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Tự dưng có một người đến cửa hàng, sau đó y như rằng anh lại vội vội vàng vàng cuốn gói đi ngay, mà lần nào cũng đi mất hút luôn. Anh giải thích chút đi xem nào.”

Tôi nghĩ bụng đây không rảnh mà giải thích, bèn đáp qua loa: “Nếu có ai đến tìm anh thì chú cứ bảo anh đi nghỉ mát rồi, việc làm ăn giao cho chú quản hết đấy. Nếu có phi vụ mua bán nào lớn mà chú không chắc chắn thì đừng tiến hành, cứ chờ anh về rồi tính sau.”

“Anh sẽ quay về thật chứ?” Vương Minh hỏi.

Tôi hỏi ngược lại: “Sao lại hỏi câu đó?”

Cậu ta nói: “Chẳng phải anh đã nói sẽ không bao giờ đi lung tung nữa sao? Em xem tivi thấy cao nhân nào đã thoái ẩn giang hồ mà còn bị người ta gọi ra cũng đều chết ráo cả, anh nhất định phải thật cẩn thận nha.”

Tôi vỗ vai cậu ta, bụng bảo dạ khi về phải cho mi biết tay cái tội mồm miệng bá láp xui xẻo mới được. Rồi tôi cũng không thèm để ý nữa, quay người chạy như bay ra ngoài.

Muộn Du Bình không có chứng minh thư nên không thể mua vé máy bay, chắc chắn sẽ phải đi xe khách hoặc xe lửa. Nhưng xe lửa có chuyến cố định, khi ngồi trên taxi tôi thử lấy di động tra cứu giờ khởi hành của những chuyến đi trong ngày, nhanh chóng nhận ra hắn không thể đi xe lửa được.

Xe lửa khởi hành đi Cát Lâm phải đến khuya mới có chuyến, xem ra hắn đã đi xe khách đường dài.

Nghĩ vậy, tôi liền bảo taxi chở mình đến bến xe khách. Như thế dù không tìm thấy hắn ở bến xe thì vẫn còn thời gian đến ga xe lửa, chứ không lẽ hắn lại cuốc bộ?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy kế hoạch của mình đã tương đối ổn thỏa.

Cứ thế đi thẳng một mạch đến bến xe, chẳng biết đây là cái mùa đắt khách chết toi nào mà người đông như kiến cỏ. Tôi chen giữa đám người, không ngừng tìm kiếm, đã nhiều lần có cảm giác hình như mình thấy rồi, đến khi chen lại gần mới biết chỉ là nhầm nhọt.

Sau đó tôi chạy đến cửa đón khách, tiếp tục tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy người đâu.

Đầu tôi nhễ nhại mồ hôi, nghĩ bụng chẳng lẽ tài xế taxi phóng quá nhanh nên tôi đã vượt qua hắn mà đến đích trước? Hay là Tiểu Ca thực sự không có tiền nên không lên xe mà cứ tà tà cuốc bộ? Nếu như thế, giờ này hắn giỏi lắm cũng chỉ đi đến giao lộ Duyên An là cùng.

Lại chen chúc thêm vài bận nữa, tôi dần cảm thấy không thể tìm được hắn bằng cách này, bèn đi tra thời gian khởi hành của xe khách. Đến lúc này tôi mới phát hiện ra không có xe đi Cát Lâm, có lẽ là vì tuyến đường này quá xa.

Lòng tôi phút chốc dịu đi, vừa định nói xem ra hắn chỉ có một con đường là đi xe lửa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy hắn đang ngồi trong một cỗ xe đỗ ngoài bãi. Xe đã nổ máy, sau đó nghênh ngang lái qua bên ngoài cửa sổ phòng chờ.

Tôi ơ một tiếng, nghĩ bụng cái quái gì vậy, rõ ràng không có xe đi Cát Lâm mà. Tôi lập tức đến hỏi nhân viên trực ca, hắn nói đó là xe đi Bắc Kinh.

Tổ sư nó, tôi chửi thầm chuyện quái quỷ gì đây, thôi thì xe gì cũng rứa, chỉ cần cùng đi về một hướng là được, trước hết cứ lên xe rồi tính sau.

Đây là logic riêng của Muộn Du Bình, chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ mọi hành động của mình, chẳng liên quan tí nào đến lý trí cả.

Tôi vội vàng chạy đến cửa ra, nhưng cửa ra của bến xe cách phòng chờ một quãng rất xa, khi tôi đến nơi thì khói xe cũng chẳng kịp ngửi. Tôi thở hổn hển, tự nhắc mình phải thật tỉnh táo.

Tôi không tin mình lại thua một kẻ có kĩ năng sống thương tật đến cấp 9 ngay trong địa bàn thành thị này.

Tôi lại vẫy xe quay về cửa hàng, thấy Vương Minh đang hớn hở chơi dò mìn. Khi bước vào, tôi suýt nữa đã dọa cho cậu ta té nhào khỏi ghế.

“Ông chủ, lần này sao anh quay về nhanh thế.”

“Bớt nói nhảm đi.” Tôi đạp cậu ta ra lấy chỗ, lên mạng đặt vé máy bay, sau đó nhanh chóng tra cứu mọi lộ trình, thời gian địa điểm xe khách cập bến, những con đường hắn có thể sẽ đi tiếp. Sau khi ghi chép tất tật mọi thứ, tôi chạy như điên ra sân bay.

Bay đến Bắc Kinh rồi, tôi xem đồng hồ, thấy mình đã đến sớm hơn xe khách ít nhất năm tiếng. Ở cửa ra của bến xe, tôi mua mấy quả trứng luộc nước trà ăn lót dạ, chờ Muộn Du Bình đến.

Trong lúc đó, tôi không ngừng suy nghĩ phải làm sao mới khuyên bảo được hắn.

Đánh nhau xem chừng không lại, đuổi theo cũng không kịp. Nếu hắn tâm đã quyết, ý đã định, tôi thực sự cũng không biết phải làm gì hơn, chẳng qua chỉ phí lời vô ích.

Hay là mình thừa dịp hắn sơ ý, đánh lén từ sau lưng? Tôi nhìn quanh quất kiếm được một tấm ván, ước lượng sơ sơ, rồi nhìn sang gã bán trứng ở gần đó có vóc dáng xấp xỉ Muộn Du Bình, khua tay múa chân vài cái.

Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh Muộn Du Bình xoay người đá tôi một phát dính bẹt vào góc tường. Hắn cực kì cảnh giác mà, tôi ảo não nhận ra rằng nếu đánh lén hắn thì xác suất thành công cực thấp. Hơn nữa giả dụ thành công, một đòn đập hắn chết tươi, ông đây dễ chừng phải ngồi tù hoặc là dựa cột.

Mà xuống dưới đó lỡ đâu còn gặp lại hắn thì cũng không biết ăn nói làm sao cho phải.

Chuốc thuốc?

Nhưng tôi cũng không rõ thuốc ngủ thời hiện đại có tác dụng gì với thể chất của hắn hay không. Nếu có, thì trước hết tôi phải dụ hắn kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi, kiếm cớ là tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, mong hắn ra tay giúp đỡ. Sau đó bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của hắn, đợi hắn lăn ra đo ván thì trói chặt lại, nhờ Tiểu Hoa chuẩn bị xe, tống thẳng về Hàng Châu.

Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng Muộn Du Bình nghe tôi nói muốn tìm hắn bàn chuyện thì hoàn toàn dửng dưng quay đầu bước đi. Tất nhiên tôi sẽ níu kéo hắn lại, sau đó hắn xoay người đá tôi một cú dính vô góc tường.

Đầu tôi đau muốn nứt, nghĩ ra đủ mọi cách cũng chẳng ăn thua gì. Cho dù có gô cổ hắn tống thẳng về Hàng Châu thì cũng không sao giữ hắn lại được, trừ khi nhốt vào lồng sắt, chứ không hắn nói đi là sẽ đi liền.

Nếu tôi tống hắn vào bệnh viện tâm thần, may ra có thể sẽ giữ chân được hắn. Nhưng bản lĩnh của hắn quá mức siêu phàm, tôi cảm thấy chẳng nơi nào có thể trói chân nổi, không chừng tống hắn vào đấy còn liên lụy đến bác sĩ và y tá của bệnh viện.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:19 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 37
Thượng Quan Thanh có khổ nan ngôn, Thanh Chủ nói cái gì mà hắn nói sơn cốc kia thuộc về lãnh cung thì là thuộc về lãnh cung, cũng có thể nói sớm đã gộp sơn cốc kia tính vào lãnh cung, nhưng những lời ấy có thể nói với triều thần cùng những người khác, cầm ra tranh biện cùng Hạ Hầu Thừa Vũ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 4
Thanh âm của mấy chục vạn người càng như tiếng chuống ban sáng, vang vọng không thôi. Sau khi liên tục kêu vài tên, tất cả thanh âm đều yên tĩnh lại. Ở sau lưng một già một trẻ, lão giả mặc áo bào màu vàng đi ra cất cao giọng nói: Tế thành đại điển bắt đầu! Đón lấy, liền truyền ra tiếng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Quan Trường – Quyển 7
Hơn nữa y trước kia đã đầu tư 10 tỷ, tổng đầu tư của y ở quận Hạ đã gần đạt 14 tỷ tệ, gần bão hòa, cũng đạt tới giới hạn dưới của chúng ta. Hơn nữa tôi phỏng chừng đến lúc này, là Nguyên Minh Lượng chuẩn bị lại làm một trận lớn, chuẩn bị thao túng giá nhà toàn diện, sau đó...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân