Xem ra lần này muốn thoát khỏi hoàn cảnh cũng không dễ dàng gì, mặt nạ này hẳn là được chế tác chu đáo hoàn hảo rồi. Mặt nạ đã bao trùm cả khuôn mặt, tôi không có cách nào xử lý vết thương bên trong, nhưng sờ lên cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng, không có nước để soi gương, tôi đành từ bỏ, giờ liền cân nhắc nơi này rốt cuộc là nơi nào.
Tôi men theo vách núi đi một đoạn về phía trước, vách núi đen chậm rãi thấp xuống dưới, tôi tìm thứ gì có thể trợ lực để đi lên, liền phát hiện phía trên là một cái dốc đứng bám vào sườn núi. Kỳ quái chính là sườn núi phía trên cơ hồ không có cây cối gì, chỉ có một ít bụi cây nhỏ. Đó là một sườn núi sạt lở, hẳn là vài năm gần đây trong núi có hoạt động địa chất mới bị sạt lở mà ra như bây giờ.
Tôi hẳn là đã lăn từ sườn núi phía trên mà lăn xuống dưới. Tôi không khỏi giật mình, kinh ngạc là vì chính mình cứ như vậy mà lăn xuống dưới nhưng cơ thể lại chưa nát bươm ra. Bất quá hoạt động một chút mới phát hiện, tôi toàn thân trên dưới đều có cảm giác hết sức đau đớn.
Thương tích khác biệt, tôi tự biết đã bị gãy xương nặng. Chẳng qua thân thể tôi không thể dừng lại đây, vẫn lạnh như băng, chờ tiếp qua một thời gian nữa, các vết thương bắt đầu phát tác ra ngoài, có lẽ lúc đó tôi ngay cả đi cũng còn không được.
Tôi tựa vào cây, nhìn xung quanh khắp nơi, đại khái có thể nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua như thế nào. Ngày hôm qua, tôi đích thị là bị rơi từ sườn núi phía trên xuống nơi này. Tôi bị tên rùa rút đầu kia đánh lén từ phía sau, hắn nhất định là đã đẩy tôi rơi xuống dưới khiến tôi rơi vào một mép sườn núi chìa ra. Tôi không thể cho rằng hắn không muốn đẩy tôi vào chổ chết, nhưng hiển nhiên hắn đã không làm cho Bàn Tử phát hiện tôi.
Ngày hôm qua, tôi cùng Bàn Tử tra hỏi hắn khu vực bên cạnh cũng không có loại đường dốc này, xem ra hắn cố tình kéo tôi đi vào đoạn đường có chủ đích. Tôi có thể trở về tìm được Bàn Tử xem ra xác suất rất thấp.
Tôi nhấc chân, bất đầu cố gắng hướng sườn núi phía trên mà đi lên, đi một chút dừng một chút, đi một lèo nhiều giờ thì phát hiện thực vật bắt đầu nhìn quen mắt, nhưng còn cách sườn núi phía trên một đoạn rất dài. Tôi thật sự đi không nổi nữa, nhìn xuống phía dưới, kỳ thật cũng chưa đi được là bao. Sườn núi thật sự rất dốc, rất khó đi.
Cuối cùng là một đoạn đường dốc gần như là chín mươi độ, tôi đồng thời sử dụng cả tay và chân nằm bò lên mà đi, được một đoạn mấy thước cũng không tồi. Sau đó tôi ngẩng lên, liền phát hiện phía trên là một đoạn dốc khá thoải, cây cối cũng cao lớn hơn một chút, dây leo uốn quanh, cùng cây cối quấn thành một cục, giống như không còn không gian để bám vào.
Ánh mặt trời càng ngày càng mãnh liệt, tôi tựa bào một thân cây phía dưới, bị ánh mặt trời chiếu vào, cảm giác các vết thương đau đớn vô hạn, có chổ đau không thể nào diễn tả thành lời được. Hơn nữa đi hồi lâu như vậy rồi, tôi toàn thân đã không còn nhiều khí lực.
Ngàn vạn lần cố gắng đừng gãy xương, lòng tôi thầm cầu nguyện. Tại đây mà bị gãy xương chẳng khác nào là đi chết, nếu chỉ mấy đoạn xương sườn thì tốt rồi.
Nghĩ nghĩ. Tôi bỗng nhiên buồn cười. Nhớ tới vài năm trước từng trải qua không ít, chật vật như hiện giờ cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Hiện tại thành quả này cũng đúng với đức hạnh, chính mình từ bối rối đã có thể tự giữ được bình tĩnh. Tôi cảm giác chính mình như là một con ruồi bọ, ruồi bọ bị phẩy mấy cũng không chết, tới rồi cuối cùng, bỗng nhiên ý thức được vấn đề không phải vì cái gì mà không chết, mà là chính mình bị đánh thành ra cái dạng này, vì cái gì mà còn muốn chờ ở đây với cái vợt phía dưới.
Bất quá ít nhất tôi không muốn ở trong này bị đánh chết, lòng tôi nói, thượng đế đem ta đánh cho tàn phế nhiều như vậy, khẳng định không phải làm cho ta chấm dứt ở trong này.
Tôi đánh tan cơn buồn ngủ của mình, lại cắn răng đứng lên, cơ hồ là quỳ trên mặt đất tìm kiếm các dấu vết thật nhỏ của các bụi cây bị bẻ gẫy, ở bụi cây cao tìm từng chút, từng chút, trời chiều chạng vạng buông dần xuống tôi vẫn tìm, tôi mới tựa hồ về tới nơi mà trước đây từng cùng Bàn Tử tra hỏi tên tiểu tử kia.
Buổi tối đó chúng tôi tới, căn bản không có gì đặc biệt về địa lý đặc thù làm cho nhớ ra, hiện giờ một chút ấn tượng cũng không có, đương nhiên cũng không thấy Bàn Tử.
Tôi không dừng lại, tiếp tục nhớ lại, muốn đi tìm nơi đội ngũ người nước ngoài hạ trại lúc ấy. Nơi đó có lửa trại cùng lối sinh hoạt rác rưởi, tìm được nơi đó là tôi có thể xác định vị trí khu vực khác. Nhưng mà, không biết khâu nào xảy ra vấn đề, lúc này tôi cẩn thận căn cứ như thế nào để mà nhớ lại mà đi tìm nữa, cẩn thận đi tìm dấu vết bụi cây bị bẻ gẫy, đều không thu hoạch được gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:19 (GMT+7) |