Còn chưa nghĩ tới đâu đã thấy Muộn Du Bình đuổi theo chạy lên trước mặt ông già, “nói như vậy là ông nhận ra tôi?”
Lão Bàn Mã ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không lộ chút biểu cảm cũng không trả lời. Muộn Du Bình liền cởi áo của mình để lộ ra hình xăm trên người, “ông nhìn đây, có phải ông biết tôi không?”
Hình xăm màu đen vô cùng rõ ràng, nhìn hai con kỳ lân trên người bọn họ như đang đối mặt với nhau, hoàn cảnh rất đặc biệt.
Giữ thêm vài giây Bàn Mã cũng không nói thêm nửa lời, chỉ im lặng bước qua Muộn Du Bình. Hoàn toàn không để ý tới hắn, nét mặt tĩnh lặng không gợn chút biểu cảm.
Tôi không biết phải miêu tả cảm giác lúc đó ra sao, rất kỳ lạ, nếu nhất định phải dùng một từ nào đó để hình dung, tôi chỉ có thể nói là mình như vừa nhìn thấy hai Muộn Du Bình của hai thê hệ khác nhau, trong nháy mắt hợp lại rồi nháy mắt tách ra.
“Muộn Du Bình rốt cục cũng đã gặp được đối thủ.” Trong lòng tôi lúc đó nảy sinh ra một ý niệm kỳ quái, nếu là lúc khác thì tôi đã mừng húm lên rồi. Cho tới giờ tôi cứ nghĩ chẳng ai trên đời này có thể làm khó được hắn. Thực tình thì không phải vậy, quả nhiên nhiều lúc cần phải lấy độc trị độc, dùng ngầu đối ngầu.
Muộn Du Bình không đuổi theo nữa, anh chỉ lẳng lặng nhìn Bàn Mã đang nghênh ngang đi. Trong vài giây tưởng như tất thảy lại tan thành mây khói.
A Quý không biết phải làm sao, quay ra nhìn tôi, nhìn Bàn Mã đang bước xa dần cuối cùng là nhìn Muộn Du Bình, sắc mặt cũng đã hạ hỏa, hiển nhiên không hiểu nổi ông già cố làm ra vẻ huyền bí chuyện gì. Tôi sợ Muộn Du Bình vì thế mà đâm ra chán nản lên tới vỗ vỗ vai hắn, bảo anh lên trở về trước. Đừng nóng vội, nếu Bàn Mã chỉ định tôi đi, tôi sẽ đi, về rồi tôi lập tức kể lại hết những gì ông ta nói với anh.
Muộn Du Bình không nói gì, chỉ gật gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bước chân Bàn Mã đang khuất dần, chẳng biết anh suy tư điều gì.
Không hiểu vì cái gì mà sau đó tôi cảm thấy ánh mắt hắn bỗng nhiên có chút thay đổi, giống như thiếu đi cái gì đó. Đồng thời tôi lại nhận ra, ánh mắt này tôi đã từng bắt gặp ở nơi nào rồi.
Lúc nãy bọn họ đối mặt nhau, nhất định đã phát sinh chuyện gì. Mà biểu hiện của Bàn Mã như muốn đặc biệt ám chỉ một điều gì đó, chắc chắn ông già biết nội vụ. Hơn nữa còn nhận thức được Muộn Du Bình là ai, thậm chí ông ta từng có liên quan tương đối lớn với hắn, nhưng nhìn thái độ của lão già, chắc loại liên quan này cũng không hề thoái mái chút nào.
Tôi vội vã đuổi theo.
Cùng với A Quý đi vào phòng ăn nhà Bàn Mã lần thứ hai, sau khi ngồi xuống sàn, trong đầu tôi vẫn cân nhắc xem ý của câu Bàn Mã vừa nói là gì? Thêm nữa là nên trao đổi với Bàn Mã thế nào để hiệu quả nhất.
“Hai người đi cùng nhau, sớm muộn có ngày một người bị người kia hại chết”.
Bàn Mã đột nhiên nói ra một câu như vậy, chính tôi cũng không tưởng nổi, nếu như ông ta không phải là người biết rõ về chuyện này thì chẳng bao giờ một thợ săn miền núi lại vô duyên vô cớ hù dọa chúng tôi như vậy. Nhưng nhìn thái độ của ông già vừa rồi rất kỳ quái, hơn nữa rõ ràng là ông ấy không có thiện cảm với Muộn Du Bình.
Tôi thực sự nghĩ không ra có mối liên quan gì trong vụ này. Khả năng đây là một câu nói bình thường, cũng có thể nó có một ẩn ý gì bên trong, tôi luôn tự nhủ như vậy để ép bản thân thôi không suy nghĩ nhiều nữa. Hay là lão Bàn Mã này muốn ám chỉ thân thủ của tôi quá kém, trong khi khả năng của Muộn Du Bình vừa rồi lại rất xuất trúng, vì vậy một ngày nào đó tôi sẽ khiến hắn bị liên lụy? Nhưng trực giác nói cho tôi biết, nếu ngẫm lại những lời này, lại thấy dường như người bị cảnh cáo là tôi, tôi sẽ bị người kia hại chết.
Nhưng với khả năng của Muộn Du Bình có thể khiến tôi bị hại chết sao? Nếu không có hắn thì hiện giờ tôi đã sớm bị hóa thành bánh tông rồi, cho dù hắn muốn hại chết tôi, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, điều này nghĩ thế nào cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Con trai Bàn Mã lấy nước cho chúng tôi rửa mặt và lau qua người, lão Bàn Mã có bị thương ở sau lưng nên phải để cho con trai lão làm giúp. Còn bản thân lão thì ngồi châm ống thuốc lào, hút mấy hơi trong cái tẩu thuốc màu vàng kiểu người dao.
Mùi thuốc thoang thoảng, tôi liền phát hiện mùi này tương đối giống với mùi thảo dược mà Muộn Du Bình đắp, xem ra thứ thảo dược kia cũng cũng có trong thành phần này. Tôi lại nghĩ xem có lôi ra được câu chuyện nào để giải tỏa bầu không khí này không, nhưng hoàn toàn tìm không ra một đề tài gì.
Sắc trời mỗi lúc một trầm, dường như lại muốn đổ mưa, đất Quảng Tây này mưa cũng nhiều lắm. Con dâu Bàn Mã qua đóng cửa sổ rồi ra chiếu ngồi, gió từ những kẽ hở thổi vào nhà làm cho không khí bỗng mát mẻ đi rất nhiều. Ông già lúc này mới lành lễ theo kiểu bản địa với tôi, tôi cũng lập tức đáp lại.
Giờ mới có thể cẩn thận quan sát được tướng mạo của lão Bàn Mã, ngũ quan của ông già rất rõ ràng, trên trán đầy những nếp nhăn ngăm đen như những thôn dân khác, nhìn tổng thể thấy vô cùng bình thường. Hiện tại rất khó có thể tưởng tượng được tướng mạo thời trai trẻ của lão, thật sự là người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, ngũ quan này không phải cùng một huyết thống với Muộn Du Bình. Nghĩ tới đó tôi mới cảm thấy yên tâm phần nào.
A Quý bên cạnh mới nói ra mục đích của tôi tới đây với lão Bàn Mã, còn nói tôi là người nhà nước, lão Bàn Mã nhìn tôi nói một câu, A Quý phiên dịch: “Ông già nói, cậu rốt cuộc là ai thì lão cũng cũng có thể đoán được đại khái rồi, lão cũng đã sớm nghĩ tới ngày sẽ có người tới hỏi về chuyện này. Cậu muốn hỏi cái gì cứ hỏi, hỏi xong thì đi nhanh đi, đừng tới quấy rầy lão nữa.”
Tôi lại sửng sốt nhẹ, cảm giác được trong lời nói của ông già này có ý gì, hình như là ông ấy hiểu nhầm tôi với mội ai khác.
Nhưng lại không có cách nào hiểu rõ được nguyên nhân lão hiểu nhầm, suy nghĩ vài giây ngược lại tôi nghĩ, biết rằng tình hình bây giờ cơ bản là không cần tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, vì có nghĩ cũng sẽ không có câu trả lời thỏa đáng, trước mắt cứ chờ cho tới khi có được manh mối rồi sẽ nói rõ ràng cũng không muộn.
Tôi định thần lại, trong lòng đã thông suốt liền mở lời với ông già: “Cái chính là cháu muốn hỏi ông một vài chuyện của đội khảo sát trước kia, cháu mong ông có thể thuật lại sơ lược một lần tình hình năm đó với cháu. Có điều là trước tiên cháu muốn biết câu vừa rồi ông nói là có ý gì? Cái gì mà hai người chúng cháu, một người nhất định sẽ bị người kia hại chết…”
Bàn Mã hút một hơi thuốc dài rồi thở ra một ngụm khói, tôi còn chưa nói xong, ông ta liền lắc đầu biểu cảm rất kỳ quái sau nói nói vài câu, A Quý phiên dịch lại lời lão: “Ông già nói, ý câu vừa rồi của ông ấy rất rõ ràng, người bạn kia của cậu hoàn toàn không biết hắn là người như thế nào, đi cùng hắn cậu tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“Ông nhận ra hắn ư?” Tôi ngay lập tức hỏi, “vì cái gì lại nói như vậy chư?”
Lão Bàn Mã nhìn tôi, im lặng một lúc, thật lâu sau mói tiếp: “Mặt hắn lão không biết, nhưng lão nhận ra được trên người hắn có mùi của người chết.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |