Bàn Tử mắng: “Cậu xem chúng ở trong nước đông như vậy, tôi thấy ít cũng không dưới mười vạn tám nghìn con, bắt một ít mang về thì có là gì chứ, chuyến này tay không trở về rồi, cậu còn quá đáng không cho tôi bắt chúng nó về làm kỷ niệm được sao.”
Tôi nói: “Chúng nó nhìn trong suốt ghê lên được, anh bắt làm sao được chứ, đừng lằng nhằng nữa chúng ta mau đi tiếp thôi.”
Chỗ này có nhiều sinh vật lạ nên không ai muốn nghỉ ngơi, chúng tôi đành phải tiếp tục theo mạch nước đi vào sâu bên trong tìm bể chứa nước cuối cùng của hệ thống dẫn nước dưới lòng đất. Dòng nước chảy không siết, phí trước cũng không có tiếng nước đổ, chắc không có con thác nào trong này, chúng tôi có thể thong dong đi về phía trước.
Nước càng lúc càng lạnh, có thể cảm thấy như hơi lạnh từ phía trước đang lan tỏa trong nước, thấm vào từng tế bào trên cơ thể, bao nhiêu da gà trên người tôi đều nhất loạt nổi lên. Lũ sinh vật trong suốt bị chúng tôi động vào bơi lung tung rồi dồn lại hai bên vách đá, đông vô cùng, chỉ nhìn thôi mà tôi thấy da đầu mình tê rân rân. Thỉnh thoảng còn thấy có con bơi đụng phải chân tôi.
Đi thêm một lúc, bề ngang của mạch nước càng lúc càng rộng, đỉnh cũng cao dần lên, cảm giác giống như đang đi trong một cái miệng loa, tôi biết sắp tới nơi rồi liền giục mọi người tăng tốc. Đi không đến một trăm thước, trên đầu bỗng tối đen, ánh sáng đèn pin soi không thấy phía trước. Chúng tôi ra khỏi mạch nước ngầm, không gian xung quanh đột ngột mở rộng, bằng cảm giác chỉ biết mình đang ở một nơi tầm bao quát của ánh đèn pin không thể tới được. Mạch nước vẫn lối tiếp chảy ra ngoài, đèn pin vừa lia qua liền thấy một mặt nước rộng lớn vô cùng tĩnh lặng.
Đèn pin có thể thay đổi từ ánh sáng mạnh sang ánh sáng yếu, vì muốn tiết kiệm điện nên chúng tôi thường dùng loại ánh sáng yếu như vậy có thể dùng liên tục trong 180 giờ, nhưng tầm mắt chỉ có thể nhìn xa hơn hai mươi thước, trong tình huống hiện tại thì hai mươi thước hoàn toàn không thể thấy gì hết. Mọi người liền đồng loạt tháo lắp đèn ra để thay loại bóng có phạm vi chiếu sáng hơn một trăm mét, soi lên trên đỉnh đầu và bốn phía xung quanh.
Sau khi có đủ ánh sáng chung tôi mới tạm thời định hình được toàn bộ nơi này, đây là một động nước ngầm rất rộng lớn. Nhưng nó không phải do vận động soi mòn của nước tạo ra mà thực chất đây là đáy của một núi lửa đã ngừng hoạt động. Xa xa ở giữa hang động có một cột đá tương đối lớn hạ từ trên đỉnh xuống hồ nhìn như cột trụ của thần miếu, chiều cao từ đỉnh tới mặt đáy chỉ hơn hai ba tầng lầu. Toàn bộ không gian hiện lên cho tôi một cảm giác như mình đang đứng trong một đại điện vô cùng hùng vĩ, không khí rợn ngợp khó tả, không thể phủ nhận được là thiên nhiên đúng là rất kỳ diệu.
Vách đá hai bên mạch nước ngầm có hình dạng đặc thù của dung nham trong núi lửa, nham thạch này là dấu hiệu cho thấy chúng ta đã vượt qua cả tầng cát sâu trong lòng đất, có thể khẳng định là đây cũng là một bộ phần lối liền với dãy côn luân. Quay đầu nhìn mạch nước ngầm này là do con người đào ra, tây vương mẫu thời kỳ đó đã có thể đào sâu đến như vậy thì quả thật khả năng khai phá công trình trong nền văn mình của họ đã đạt trình độ cực cao.
Trung tâm của hệ thống dẫn nước dưới lòng đất trong thành cổ Tây Lương nữ quốc này thì ra là một hồ nước thiên nhiên hình thành ở đáy núi lửa. Vì ánh sáng đèn pin chỉ chiếu được một khoảng hữu hạn nên chúng tôi không thể tính toán được toàn bộ hồ nước này sâu rộng bao nhiêu, có thể từ mặt nước tới đáy hồ sẽ còn sâu hơn thế nữa, cũng rất khó nói trước được.
Chung quy chúng tôi vẫn chỉ biết đứng nhìn mà không ai dám hành động, quan sát thêm một lát nữa Bàn Tử mới lên tiếng hỏi giờ phải làm sao. Không có biện pháp mới nào ngoài cách tiếp tục tìm kiếm ký hiệu của Muộn Du Bình, dòng chữ lúc trước tìm thấy trong đường ống ngầm kia chỉ dẫn chúng ta tới đây, đi tiếp sẽ là hồ nước, không thể nào khắc được ký hiệu xuống đáy hồ nên khả năng chỉ có thể tìm thấy ký hiệu tiếp theo trên trụ đá kia.
Chúng tôi chia nhau ra tìm, vừa tiến vào sâu trong hồ vừa cầm đèn pin soi lên trên cột đá. Đi khoảng vài bước tôi phát hiện chiều sâu không có thay đổi gì lớn, nếu tới giữa hồ thì nước cũng mới chỉ ngập tới cổ. Nhưng đi được vài bước lại thấy nghiêng lên, đáy hồ tương đối gồ ghề, chiều sâu biến động rất nhỏ. Vài phút sau thấy Hắc Nhãn Kính đã hô lên một câu, chúng tôi liền bơi qua, quả nhiên bên đó phát hiện có một ký hiệu được khắc rất rõ ràng trên cột đá.
Văn Cẩm nhìn Muộn Du Bình hỏi: “Dòng nước trong này gần như tĩnh lặng, không có dấu hiệu chảy tiếp, tôi nghĩ đây có lẽ là vị trí thấp nhất của toàn bộ hệ thống dẫn nước này rồi. Nơi chúng ta muốn tìm chắc ngay ở đây thôi, tới tận đây rồi anh còn chưa nhớ ra gì sao?”
Muộn Du Bình chỉ lắc đầu không nói, lặng lẽ nhìn ký hiệu khắc trên cột đá, trong ánh mắt tĩnh không có một gợn sóng. Bàn Tử từng nói cổ thành Tây Lương nữ quốc là một nơi vô cùng bí ẩn, gần như chưa có ai khám phá ra nó. Xung quanh có vô số sông ngòi chằng chịt lại cộng thêm rất nhiều quỷ thành bao bọc bên ngoài, bên trong quanh năm sương mù che phủ, chỉ có khi nào mưa to mới có thể thấy được.
Trong thành tây vương mẫu người dân thờ phụng sùng bái tuyệt đối loài rắn cực độc và coi chúng như thần thánh bảo hộ. Tất cả những điều này tạo lên một sa mạc bí hiểm quỷ dị, khó mà tìm hiểu hết được những bí mật ẩn chứa bên trong nó. Giờ chúng tôi lại phát hiện ra thêm một hệ thống dẫn nước ngầm được xây dựng trong lòng đất vô cùng phức tạp.
Bao nhiêu công sức tìm tòi trốn chạy cuối cùng cũng đã có thể đặt chân được vào tới tầng đáy của nơi này, nếu tây vương mẫu thực sự có cất giấu một bí mật gì chắc chắn cũng sẽ bị chúng tôi khai khá ngay tại đây mà thôi. Không cần biết là phía trước là nơi thâm sâu nào, chỉ cần đi theo ký hiệu này là có thể tới được chân tướng mục đích.
Tôi cảm thấy chuyện này có điều không ổn, từ lúc tiến vào đây hoàn toàn thuận lợi, nhất là khi ở đầu nguồn mạch nước ngầm có nhìn thấy một pho tượng mặt người thân chim khiến cho người ta không thể không để ý. Ngay khi tiến vào trong phế tích cổ thành này đã thấy những bức thạch điêu này được người dân tây vương mẫu dùng làm một loại ký hiệu cảnh cáo người ngoài xâm nhập. Từ trong thung lũng xâm nhập vào tận sâu trong cổ thành mỗi lần gặp phải pho tượng đó là một lần tính mạng bị đe dọa. Lần này cũng nó cũng được đặt ở đây, hiện tại ai trong chúng tôi cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu không may gặp phải biến cố gì chắc chắn không thể chạy thoát được.
Tôi hỏi Văn Cẩm: “Tiếp theo áp dụng chiến lược gì bây giờ, chúng ta nghỉ ngơi một chút hay để người đi trước dò đường?”
Văn Cẩm đáp: “Đến nơi này rồi thì như Bàn Tử nói, dì không còn lý do gì để lùi bước hoặc buông tay nữa, đây là sứ mệnh mà dì nhất định phải hoàn thành, nhưng không phải tất cả mọi người ở đây đều phải vào trong đó. Không đoán trước được sẽ có cạm bẫy nguy hiểm gì đặt ở trong đó, mọi người cứ ở lại đây nghỉ ngơi, dì sẽ đi một mình trước. Nếu hai giờ nữa không thấy dì trở lại cháu và mọi người hãy theo hồ nước này tìm đường ra bên ngoài, trăm ngàn lần không được bước vào trong đó.”
Muộn Du Bình bên cạnh lạnh nhạt nói: “Tôi cũng đi.” Anh nói mà mắt không nhìn về phía chúng tôi, chỉ lẳng lặng dõi theo gợn sóng chạy vào trong bóng tối của hồ nước, cảm giác như không hề lo lắng tới nguy hiểm gì.
Tôi nghĩ mình cũng phải đi vào đó, không quan tâm là ở đây thì sẽ có được bao nhiêu cơ hội để đi ra ngoài, tôi trải qua bao nhiêu khốn đốn để tới được đây, không phải là vì thời khắc này hay sao? Hơn nữa bản thân tôi cũng biết để tới được nơi này cũng là vì đã có rất nhiều người vì tôi mà hy sinh, bao gồm Phan Tử không rõ sống chết thế nào và A Ninh đã uổng mạng. Nếu lúc đó tôi không tiếp tục bước tiếp thì giờ đã không thể tới được đây, là vì bản thân mình muốn tới nên có thế nào thì tôi cũng sẽ theo đến cùng.
Bàn Tử liền cười nhạt: “Thế quái nào, các anh các chị nói thế thì chẳng khác nào ép béo gia tôi phải đi theo sao? Ở lại đây với mấy tên kia thì thà tôi đi cùng với mấy người còn an toàn hơn.”
Đến lúc đó thì thủ hạ của Chú Ba lại nhao nhao lên đòi theo, bọn họ thật tình cũng không có kinh nghiệm gì, chúng tôi đi đâu thì cũng không lấy làm quan trọng, hơn nữa là họ sợ chúng tôi qua cách này để chạy trốn cho nên quyết định một theo chúng tôi đi tiếp. Tên Lân cầm đầu nói: “Các người đừng tưởng bở, con mẹ nó chứ, một là để lại người ở đây hai là đưa chúng ta cùng theo, đừng hòng gạt bọn này.”
Hắc Nhãn Kính không nói câu nào, mặt vẫn tủm tỉm như cười như không, thấy tình hình có vẻ phức tạp liền bước tới dựa tay lên vai tôi, cũng không biết là có ý gì nữa. Khả năng là hắn cũng gia nhập hoặc là muôn để tôi ở lại đây.
Tôi nhìn nhóm người kia thật tình rất chán ghét, những người này luôn cố tình làm khó chúng tôi, cho đi theo không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì nữa, bắt buộc phải đề phòng thêm một mối nguy hiểm. Nếu tôi ở lại chắc cũng sẽ bị bọn họ bức chết.
Bàn Tử lại nói: “Cho dù Tiểu Ngô cậu có học thức uyên thâm tới đâu thì chỉ đi theo những người kia mới có đường sống. Chú Ba cậu không phải đã nói đây là một đi không thể trở về sao, con đường tiếp theo tôi sẽ cùng đại tỷ và Tiểu Ca đi, nếu có mệnh hệ gì thì ít nhất năm sau sẽ có nhiều người thắp hương cho bọn tôi.”
Tôi mắng: “Anh hết trò để nói rồi à, dẫu sao đi hay không thì cũng không khác nhau là mấy, mà tôi cũng đã định đi theo ngay từ đầu rồi.”
Tôi nói những lời này vì dựa theo tình hình hiện giờ ai có thể tim được là có đường ra nữa? Nếu không nói là chỉ có duy nhất một đường quay lại để ra ngoài thôi, nơi đây là thủy động dưới đáy núi hoàn toàn không còn một đương thoát nào, có ở lại cũng vẫn sẽ chờ chết trong này. Cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì nhưng bao nhiêu bí ẩn đều sẽ chấm hết tại đây.
Nghĩ vậy tôi liền vỗ vai Bàn Tử nói: “Nếu là anh, chẳng may có chuyện không hay xảy ra thì trong nhà già trẻ lớn bé biết lấy ai ra lo liệu, hay là anh vẫn có của để giành chuẩn bị cho cái ngày này rồi.”
Bàn Tử nói: “Bàn gia tôi vốn có tiếng là phong lưu, thưởng qua cả vạn bông hoa mà không vương vấn một bóng hồng. Đêm ngủ không bao giờ buông tay khỏi túi tiền, nữ nhân với tôi vô số kể, tiền tiêu cũng không phải tay vừa, ít người có thể sống tiêu sái được bằng một nửa Bàn gia tôi. Nếu không may mà bỏ mạng trong này thì cũng không còn gì nuối tiếc.”
Tôi nói: “Anh nói như vậy thế sao tới thời điểm quan trọng vẫn chạy mất dạng như thường, có phải là nói dối không.”
Bàn Tử nói: “Cậu nói sai rồi nha, Bàn gia tôi có chịu chết cũng phải nhìn xem chết với ai, chúng ta coi như là có duyên phận với nhau, cậu muốn đi thì trước sau tôi cũng phải bảo vệ cho cậu thôi.”
Nói xong liền rút súng ra hỏi mấy tên thủ hạ kia còn đạn không đưa nốt ra đây, các người dẫu sao cũng vô tích sự, không việc gì phải dụng tới súng nữa chi bằng đưa hết đạn đây kẻo lãng phí.
Tôi thèm vào, Văn Cẩm rút một chủy thủ ra vung vài đường nói: “Tốt lắm, không cần phải do dự nữa, nếu muốn đi hết thì nên tiết kiệm thời gian một chút.”
Chúng tôi lập tức uống mấy ngụm rượu trắng, đem trang bị đồ nghề tháo bớt ra rồi theo ký hiệu Muộn Du Bình để lại tiếp tục đi. Vì đông người nên dù phía trước tối tăm như thế nào thì cảm giác vẫn không quá sợ hãi, chỉ là trong lòng đè nặng một nỗi bất an rất khó hình dung.
Sau đó cũng không ai nói gì nữa, chúng tôi phân công mỗi người cảnh giác một phía, đặc biết phải chú ý gợn sóng trên mặt nước. Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng bì bõm đi trong nước, tốc độ di chuyển không nhanh cũng không chậm, dần dần tiến vào vùng tối trong hồ nước.
Cũng may nước trong suốt nên có thể dùng đèn pin chiếu thắng xuống tận đáy, chúng tôi có thể rõ ràng thấy được dưới nước chỉ có đá sỏi mấp mô ngoài ra không còn gì đặc biệt cả. Đảo qua mặt nước có thể bao quát được đại khái tình hình xung quanh.
Tuy mọi chuyện vẫn bình thường nhưng không ai dám buông lỏng cảnh giác. Có điều là khi quan sát mặt nước bỗng thấy có một chỗ rất kỳ quái thu hút sự chú ý của tôi. Đi tiếp một đoạn nữa Văn Cẩm liền nói: “Ở đây hình nhủ không có sinh vật trong suốt như ở trong mạch nước ngầm.”
Bàn Tử gật đầu đáp: “Có thể bơi vì nhiệt độ nước ở đây quá lạnh, tôi thấy lượng nước khổng lồ trong hồ này chắc chắn được duy trì do nước vẫn ngày ngày được đổ vào đây, qua một vạn năm tích tụ lại, mọi người nghiêm cấm không được uống, khả năng sẽ bị tiêu chảy đấy.” (Nước hết hạn sử dụng)
Tôi nói: “Nếu nói vậy thì nước này được gọi là lão thủy, lắng đọng rất nhiều khoáng vật giàu có trong tự nhiên, có thể còn có cả khoáng vật độc hại nên lũ sinh vật kia không dám bơi vào đây không?”
Bàn Tử nghe thế thì tắc lưỡi một tiếng: “Không thể nào! Khó trách sao tôi lại cảm thấy mông đau đau, mọi người có cảm thấy gì khác lạ không?”
Không ai nói tiếp, Muộn Du Bình đang đi tít đằng trước bỗng quay đầu liếc chúng tôi một cái, lập tức người nào người ấy đều câm bặt, chắc do từ lúc nói chuyện tới giờ toàn đề cập đến những thứ không đâu. Hắc Nhãn Kính đi cuối liền cười cười, hai người một đen một trắng, người mặt lạnh như tiền, người lúc nào cũng ngây ngô cười, quả thực rất rất giống hắc bạch vô thường, thái độ tương phản này ai để ý sẽ thấy khá thú vị.
Tiếp tục đi, chúng tôi xâm nhập tới cuối hồ, bốn phía đèn pin soi vào trong mặt nước tĩnh lặng, từ chỗ này lại xuất hiện rất nhiều đốm đen to bằng nửa quả bóng rổ. Có thể giải thích đáy hồ này khi hình thành tương đối sâu vì đèn pin soi vào mỗi một đốm đen này đều không nhìn được tới đáy của nó, không biết phía dưới còn bao nhiêu thước nữa.
Đi thêm vài bước lại xuất hiện một đốm như vậy, hình dạng bắt đầu biến hoa không có quy tắc, bên cạnh còn rất nhiều sỏi đá nhìn qua giống như những cái hố này được đào ra vậy. Chúng tôi bắt đầu cảm thấy có điểm không ổn, cố gắng chú ý dưới chân để tránh bước chân vào bên trong.
Cứ đi tiếp như vậy không lâu sau chúng tôi thấy được cái cột đá thứ hai khắc ký hiệu. Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, có người còn hắt xì vài cái, nước ở đây thật sự lạnh lẽo vô cùng, nhưng tôi biết điều này chưa phải khó chịu nhất. Nước dù có lạnh nhưng cũng không tới mức đóng băng, còn trong phạm vi người ta có thể chịu đựng được nên cũng không cảm thấy quá sức lắm.
Ký hiệu kia chỉ về một hướng, hơn nữa cũng không đồng nhất với cái trước, có vẻ như phía trước có biến hóa gì đó.
Văn Cẩm nhìn Muộn Du Bình còn chưa kịp hỏi Muộn Du Bình đã trả lời: “Đây là ký hiệu cuối cùng, chúng ta sắp đên rồi.”
Ký hiệu cuối cùng? Vậy hóa ra đó là lý do vì sao nó khác với cách khắc trước, vậy chạm tiếp theo chắc chắn chính là đích đến.
Trong lòng chúng tôi đều chấn động nhẹ, đằng sau còn có người bất giác rút súng ra. Không nói nhiều, chúng tôi lập tức theo ký hiệu đi tiếp, bản thân tôi cũng không biết bây giờ mình đang nghĩ gì, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, trong đầu bỗng cảm thấy có điềm xấu nhưng hai chân vẫn khẩn trương bước tiếp về phía trước.
Vừa bước qua cột đá chưa được hai ba bước chân tôi đột nhiên đau nhói lên, không biết mình vừa đạp phải cái gì nữa. Trước đây khi còn ở Trường Sa tôi thường cùng Chú Ba đi bơi trong khe suối nên lòng bàn chân rất nhạy cảm, vừa rồi chắc chắn là có cái gì đó đã găm vào chân tôi, tình hình này không được tốt lắm.
Tôi lập tức dừng lại, bảo Bàn Tử chiếu cho tôi xem chân mình bị cái gì đâm vào. Bàn Tử dùng đèn pin soi qua nước tới chân tôi, ngay lập tức phát hiện dưới gót chân mình bị cứa một đường dài. Chắc chắn trong nước có vật rất sắc nhọn, tôi cúi đầu tìm xem cái chết tiệt ấy là gì. Vừa nhìn bỗng giật mình, giờ mới phát hiện ra là đáy nước ở đây không hề bình thường chút nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |