Nhưng cảnh khiến ai lấy đều kinh ngạc là Chú Ba đang dùng khói tín hiệu đáp lại phía chúng tôi. Nhưng không phải là ở ngoài ốc đảo mà lại ở sâu bên trong bồn địa này, từ giữa đầm lầy có cột khói bay lên, điều này chứng tỏ bọn họ đã tiến vào trong khu rừng mưa. Phan Tử vẫn không tin vào mắt mình thốt lên:
“Thế quái nào, chuyện gì đang diễn ra vậy? Bọn họ vào đây bằng cách nào?”
Tôi e là mắt mình đã nhìn nhầm liền cầm kính viễn vọng lên nhòm, vừa thấy thì trong lòng lạnh đi, quả là có khói đỏ đang bay lên, màu này không thể là màu khói thường được vì khói bình thường vốn không có màu.
“Đại Phan à, xem ra Tam gia nhà anh nhanh tay hơn chúng ta rồi!” Bàn Tử lẩm bẩm nói.
“Không thể nào, chẳng lẽ là đội của Tam gia đã tiến vào khe núi này trước chúng ta? Nhưng theo kế hoạch thì có như vậy đâu, bọn họ phải chờ khi nào tôi ra tín hiệu mới được tiến vào, con mẹ nó chứ, mà giờ thì…” Phan Tử cuống lên.
“Có thể chắc đó là người của Tam gia nhà cậu không, nhỡ đâu kia là Tiểu Ca thì sao?” Bàn Tử nói.
“Đêm quả chẳng phải khi chạy đi cậu ta không mang bất cứ một cái gì theo người sao, không thể nào là Tiểu Ca được”, Phan Tử nói, “hơn nữa tất cả khói tín hiệu tôi đều để ở trong ba lô này mà”.
“Vậy thì kỳ quái thật, xem ra là Tam gia nhà cậu không làm đúng kế hoạch rồi!”
“Màu khói này có nghĩa là gì vậy?” Tôi đột nhiên nhớ tới màu sắc quyết định tin tức cần truyền đạt, mới vội hỏi Phan Tử. Hắn lấy kính viễn vọng trong tay tôi nhìn về hướng cột khói rồi nghĩ một lúc mặt bỗng biến sắc, nghiêm nghị nói:
“Không ổn rồi, bọn họ e là đã có chuyện!”
“Gặp chuyện nguy hiểm sao?”
Tôi nhìn đại biến trên nét mặt của Phan Tử, nhưng vẫn chưa vỡ ra hết những gì hắn muốn nói, liền giục hắn nói cho cặn kẽ. Phan Tử nói màu sắc của khói quyết định đến cấp độ nguy hiểm ví như là màu vàng là nói con đường phía trước có nguy hiểm, cần phải cẩn thận, màu cam là không được đi tới, chờ xác nhận mới được tiếp tục, màu đỏ này là là cấp cao nhất, cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được đi đến đó, trong tình huống bình thường thì ít khi người ta dùng đến màu khói đỏ.
Nhưng bản thân hắn lại có chút do dự, bởi dù sao bọn họ không hề thực hiện khảo sát thám hiểm, đây chỉ là biện pháp tạm thời nghĩ ra. Cũng có thể là do Phan Tử nhớ nhầm ý nghĩ của từng màu khói, hoặc là đối phương bên kia dùng nhầm, vân vân. Nhưng nhìn thế nào thì đó cũng không phải tin tức tốt đẹp gì, tôi hỏi Phan Tử có thể lại phát tín hiệu không nếu có chuyện xảy ra thật thì chúng ta nên làm gì.
Phan Tử lắc đầu, im lặng một lúc lâu mới nhìn tôi nói, giọng rất lo lắng: “Không được, Tiểu Tam gia cậu ở lại đây, tôi phải qua chỗ đó xem tình hình thế nào, cầu cho Tam gia không xảy ra chuyện gì”.
Trong lòng tôi cũng rất lo cho Chú Ba, nhưng cũng hiểu tình hình hiện giờ là cái dạng gì, vội tóm lấy hắn, thầm than sao nhiều chuyện xảy ra quá vậy, Tiểu Ca còn chưa về, anh lại cũng bỏ đi, ở đây chỉ còn lại 2 chúng tôi thì biết làm sao. Huống hồ anh đi một mình thì vô cùng nguy hiểm, hay là chờ Muộn Du Bình về rồi tính tiếp.
Phan Tử lắc đầu nói: “Tam gia dẫn theo hơn ba mươi người binh hùng thế mạnh dù có chuyện gì cũng không tới mức phải nổi khói đỏ, tình hình bên kia hẳn là do lũ tay chân không đủ trình độ, Tiểu Tam gia cậu yên tâm, loại rừng rậm này chưa là gì so với thời tôi ở Việt Nam, một mình tôi qua được, các cậu cứ ở đây đợi Tiểu Ca về rồi đi tới sau”.
Nói xong thì thu thập trang bị của mình. Tôi biết là không ngăn được hắn, liều nháy mắt ra hiệu với Bàn Tử. Không tưởng là Bàn Tử cũng lập tức thu dọn đồ đạc, tôi bị bất ngờ một phen nghĩ thầm Bàn Tử mà cũng quan tâm tới Chú Ba của tôi đến vậy sao? Vừa định hỏi thì Bàn Tử liền nhìn tôi nói:
“Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi nói cho cậu biết lần này không chỉ có mình Đại Phan đi mà cả hai chúng ta cũng phải đi. Trang bị của chúng ta giờ thiếu thốn rất nhiều, không đủ để quay lại sa mạc, cho nên phải gặp bằng được đội Chú Ba nhà câu, ít nhất là phải lấy thêm đồ từ chỗ bọn họ, nếu không, ra khỏi khe núi này chúng ta cũng chết khát ở trên đường mà thôi.”
Vừa nghe tới đó trong lòng chợt động, con mẹ nó chứ, nói thế cũng đúng vậy giờ phải làm sao đây. Bàn Tử lại nói: “Đại Phan một mình đi vào trong rừng kia cũng không phải là không thể, nhưng nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hai người chúng ta ở đây không biết được thì rất phiến toái. Tôi thấy tốt nhất là cả ba cùng đi vào, tiến cùng tiến lùi cùng lùi, tỉ lệ thành công hẳn là sẽ cao hơn, nếu không chúng ta ở lại đây cũng chỉ có thể chờ chết”
“Nhưng Tiểu Ca phải làm sao?”
Tôi hỏi: “Nếu chúng ta đi, hắn trở về sẽ không tìm thấy ai cả, hay là tôi ở lại chỗ này chờ mọi người.”
“Vậy chẳng khác nào cậu muốn chết sao, thể trạng như của cậu gặp đàn rắn đêm qua thì có phải là bị chúng nó khiêng sống đi không, thôi được rồi, đi vào trong kia cũng cần có một cơ số người, tôi cùng Phan Tử khẳng định không đủ, vậy chúng ta để lại ký hiệu cho Tiểu Ca biết phướng, đến lúc đó cùng lắm là lại nổi khói màu để làm tín hiệu cho cậu ta, nhưng mà…” Bàn Tử nói tới đó thì nhìn về bốn phía cây cối xung quanh, “tôi nghĩ Tiểu Ca khó lòng mà có thể quay lại.”
Bàn Tử nói thì có vẻ vẫn còn do dự nhưng thực ra sự việc đã quá rõ ràng rồi, tôi không muốn làm thế nhưng thấy rằng Bàn Tử nói có lý nên suy nghĩ thêm một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Lúc tiến vào khe núi này chúng ta có năm người, hiện tại chỉ còn ba, một người chết mất xác còn một người thì đi không thấy về, lại ngồi chia đồ đạc ra một lần nữa. Bàn Tử để ra cho Muộn Du Bình một phần, dùng túi chống nước bọc vào cẩn thận rồi lấy đá chèn lên, tiếp theo tôi dùng bút viết lên trên một vài chữ cho hắn rõ chúng tôi đi tới đâu.
Sau khi để lại đồ, chúng tôi cho thêm chất đốt vào đống lửa và để nó cháy âm ỉ, như vậy có thể cháy được khoảng ba ngày, nếu buổi tối Muộn Du Bình có trở về thì có thể tìm thấy được. Làm xong xuôi đâu đấy đồ đạc trên người cũng giảm bớt không ít, Phan Tử nói khói tín hiệu chỉ có thể duy trì được trong ba ngày là nhiều nhất. Từ giờ đi vào trong đầm lầy, chúng ta không được nghỉ ngơi, cho nên cố gắng giảm bớt hành trang, dù sao chúng ta nếu trở về được thì cũng sẽ đi qua chỗ này cho nên cái gì không cần thiết thì có thể để lại.
Sau đó chúng tôi cầm theo mặt nạ phòng độc, để lại xẻng Lạc Dương và vài đồ lỉnh kỉnh khác. Tiếp đó Phan Tử đem ba lô của tôi khoác lên lưng, hắn từng được huấn luyện hành quân chuyên nghiệp nên có thể vác nặng một chút mà không ảnh hưởng đến tốc độ, tôi thì không làm được thế, Phan Tử nói hành quân trong môi trường rừng núi tiêu hao thể lực rất nhiều mà thể chất tôi thì chắc chắn không thể chịu được áp lực đó.
Nghe anh nói thế tôi thấy rất mất mặt, muốn phản bác lại là trong nửa năm nay tôi cũng có tiến triển nhiều về thế chất nhưng cơ bản là hắn không cho tôi cơ hội nói, chỉ cặm cụi thu thu vén vén, hiển nhiên là tâm tư không đặt ở nơi này. Sửa sang đầy đủ rồi chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên Bàn Tử lại kéo chúng tôi lại chỉ tay nhìn về phía cột khói xa xa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |