Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 5 » Phần 68

Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 68

Trong lòng thầm than thôi hỏng rồi! Tôi vội nhình quanh nhưng đã không kịp thấy gì nữa, chỉ có mưa lất phất và bóng tối dày đặc như nuốt hết cảnh vật bốn phía. Trong vài giây đó tôi cảm thấy đầu quay mòng mòng, tay chân hoảng loạn, lại chuyện gì xảy ra nữa đây? Ở nơi thiên nhiên hoang dã như thế này mà cũng có thể tạo điều kiện cho xác chết vùng dậy sao?

Tôi quay lại gọi Phan Tử cùng Bàn Tử đến xem. Hai người vừa tới nhìn cũng choáng váng, Bàn Tử liền mắng ầm lên:

“Chó chết, ai làm chuyện này?”

Hai chân vội nhảy tới rìa đầm hướng ra xung quanh tìm kiếm, cả ba người chúng tôi cùng làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần nhưng kết quả chỉ càng thêm rối chí. Bốn phía yên lặng như tờ, không thấy bóng một ai cũng không thấy tiếng dã thú.

Tôi cảm thấy như mình bị rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời, đầu óc bỗng rỗng không, tay chân bủn rủn. Trong thành Tây Vương Mẫu này ngoài chúng tôi ra thì làm gì còn ai khác, xung quanh túi ngủ cũng không có dấu chân thú rừng, cũng không ai trong chúng tôi di chuyển cái xác này, vậy chẳng lẽ xác chết vùng dậy thật?

Nhớ lúc nằm mơ thấy A Ninh hóa thành quỷ rắn mà tôi không khỏi chột dạ, cổ họng bỗng nghẹn lại, trong lòng thầm than có lẽ nào giấc mơ đã hóa thành sự thật! Bàn Tử và Phan Tử đã từng gặp qua chuyện như này nên cũng không tỏ ra quá hoảng hốt như tôi. Hai người lập tức ngồi xuống tìm kiếm trong túi ngủ xem có còn chút dấu vết gì bên trong không.

Vừa lật túi ngủ ra Phan Tử bỗng tái mặt. Nhìn vào bên trong thấy hỗn loạn một vùng toàn dấu bùn của rắn mào gà, dưới túi ngủ cũng đầy những vệt bùn hình bàn chân bé xíu, rất dày đặc, có thể đoán được là có một đàn lớn. Sờ vào trong thì có thể cảm nhận những dấu vết vẫn còn mới, hẳn là chỉ vừa diễn ra cách đây không lâu. Bàn Tử sắc mặt đại biến, liền kinh ngạc nói với tôi:

“Chết tiệt, chẳng lẽ là lũ rắn đã khiêng thi thể đi?”

Phan Tử hiển nhiên không tin, nói: “Không có chuyện đó trên đời này, rắn làm sao có thể khiêng một thi thể nặng như vậy đi được?”. Nhưng nhìn vào nét mặt nghi hoặc của anh thì có thể thấy là điều Bàn Tử vừa nói cũng không hẳn là vô lý.

Tôi lạnh cả người không nói được lời nào, nếu chuyện này là thật thì rắn ở đây đều như là thành tinh hết cả rồi, cho tới giờ tôi vẫn chỉ ám ảnh một thứ duy nhất về rắn mào gà chính là nọc độc kinh người của nó, còn lại các phương diện khác thì bản thân không rõ lắm. Có rất nhiều truyền thuyết về loài rắn cổ quái này, phần lớn là nói về những hành động hết sức kinh dị của chúng. Khiến tôi ấn tượng nhất chính là khả năng trả thù cho đồng loại, nhưng tới mức mà chúng khiêng cả xác A Ninh đi thì không thể tưởng tượng ra được.

“Một con thì chắc không thể nhưng cậu không thấy có bao nhiêu vết trên mặt đá này à, nếu số lượng lớn chắc còn có thể khênh cả voi đi ngon lành”.

Bàn Tử mở toàn bộ túi ngủ, chỉ thấy trong ngoài toàn bộ đều là bùn, nhấc túi ngủ nên còn thấy nước nhỏ xuống vừa rồi do ánh sáng kém nên không để ý tới điểm này.

“Nhưng bọn rắn này lấy thi thể làm gì mới được?”

Phan Tử nói rồi nhìn về phía Bàn Tử. Quả thật là vậy, thi thể A Ninh không thể làm thức ăn cho chúng được, rắn không phải động vật có ăn thịt, để mở được túi ngủ ra rồi mang thi thể đi chắc chắn vô cùng khó khăn. Rắn cũng không phải là con kiến, vậy chúng nó mang xác A Ninh đi làm cái gì?

“Con mẹ nó chứ, anh đi mà hỏi mấy con rắn ấy!”

Bàn Tử dừng một chút lại nói: “Nhưng rắn này thực rất thông minh và đoàn kết, không phải mang về để thờ nên khẳng định còn có nguyên nhân sâu xa bên trong. Không ngờ là cô gái này chết rồi cũng không được yên, nhưng nói thật ra thì cũng hợp với tính cách cô ấy”.

Tôi ngẫm câu nói của Bàn Tử, đầu như muốn nổ ra. Bao nhiêu chuyện xảy ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nào là Muộn Du Bình đi tới giờ vẫn chưa thấy về, rồi lại tới chuyện này. Mà chúng toàn những chuyện quái đán, làm cho cho đầu óc tôi rối như tơ vò, trong lòng luôn cảm thấy rất bất an. Quả thật tôi không thể kiềm chế được nữa, đầu nghĩ thế quái nào lại bị mấy con rắn qua mặt như thế, liền cầm lấy đèn pin nhìn hai người kia nói:

“Chúng ta chỉ rời khỏi đây cũng lắm là hơn 10 phút, thi thể này chắc chắn vẫn chưa đi xa được, chúng ta mau đi tìm có thể sẽ thấy”.

Còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Phan Tử kéo lại nói: “Tìm cái đầu nhà cậu, mấy trăm con rắn như vậy, cậu muốn chết à?”

“Nhưng không thể để cô ấy vùi xác trong cái động rắn này”

Bàn Tử đoạt lấy đèn pin trong tay tôi, Phan Tử liền vỗ vai tôi an ủi: “Tiểu Tam gia, cậu nghĩ mà xem, người còn sống mới quan trọng, người đã chết thì chỉ còn là quá khứ, thân xác rồi cũng tan ra thành cát mà thôi. Chúng ta không thể đem cô ấy về nữa, coi như là chính cô ấy chọn đi con đường này, không thể liều mạng lãng phí như vậy được”

Bàn Tử cũng nói:

“Đúng vậy, người chết thì cũng đã chết rồi, chết rồi thì không thể sống lại được, nhưng nếu ngày nào đó Bàn gia tôi cũng hy sinh mấy người hãy đem tôi đi hỏa thiêu, đứng cho rắn này khiêng tôi đi, có quỷ mới biết chúng nó muốn làm gì.”

Tôi nghe xong cũng cảm thấy chán trường, bất giác ngã ngồi trên mặt đất, hay tay đưa lên ôm mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Bàn Tử nhìn những dấu vết này rồi nói:

“Rắn ở đây quá ma tà, cậy nghĩ để khiêng một khối thi thể cần tới bao nhiêu con? Ít nhất tới cả trăm con không chừng, thử nghĩ mà xem không phải chỉ mỗi nơi này có rắn, nếu tính cả khu rừng này thì số lượng sẽ lớn tới mức nào? Chúng ta ở trong này thêm ngày nào quả thực chết sớm ngày đó, nếu chúng nó lại tới tiếp lúc ấy chúng ta chỉ có thể sống được thêm mấy phút rồi cũng chết theo A Ninh, nhỡ trên đường xuống âm tào lại bị cô ta chê cười”.

“Công nhận là cảm giác của tôi cũng không sợ hãi lắm, trong lúc chúng ta ngủ lũ rắn cúng không tấn công ai cả”

Phan Tử nói, “lão tử ngày còn ở Việt Nam cũng từng gặp qua không ít rắn, bị rắn cắn cũng đã vài lần, coi như là cũng có kinh nhiệm đối mặt với chúng, rắn bình thường không tấn công người, A Ninh là một trường hợp đặc biệt, có thể là lúc vầy nước trong thác thì đã quấy nhiễu tới đám rắn đó.”

Tôi nghe là biết họ đang an ủi tôi, trong lòng thầm nhủ ai mà tin được chứ, nhìn mặt Phan Tử cũng biết chính hắn cũng không tin được. Rắn bình thường thì không nói làm gì, loài rắn mào gà này nhìn là biết bàn môn tà đạo rồi, đâu phải dễ đối phó như thế. Tôi cầm đèn pin chiếu tới trước mặt chỉ còn thấy cái túi ngủ trống trơn, trong lòng vô cùng chua xót, Bàn Tử lấy mấy cái đèn pin đi chiếu xuống bốn phía, muốn đề cao cảnh giác.

Hành vi của Bàn Tử làm tôi lập tức cảm thấy lo lắng cho Muộn Du Bình, hắn có xảy ra chuyện gì không. Nếu là trong cổ mộ thì tôi sẽ không có cảm giác lo lắng như vậy vì đấy dẫu sao cũng là địa bàn hoạt động của hắn. Nhưng như Bàn Tử nói loài rắn này rất tợn người, lúc tấn công không hề do dự nửa giây, cắn một phát chắc chắn chết. Có là Muộn Du Bình cũng hoàn toàn bó tay mà thôi.

Chúng tôi lại ngồi tụm lại một chỗ, cũng không nghĩ ra nên làm gì bây giờ nữa, đành tiếp tục chờ Muộn Du Bình trở về, đêm nay chắc chắn không dám nhắm mắt, ba người tựa lưng trên tảng đá, nhìn về bốn phía tối đen. Lúc này trời cũng sắp sáng, bầu trời dần dần hửng lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời chiếu qua đám mây hồng hồng, chúng tôi lúc đó mới thả lỏng được, nhưng vẫn chưa thấy Muộn Du Bình trở về.

Chúng tôi lại nhìn quanh đầm lầy, không còn cảm giác khủng khiếp như buổi tối hôm qua. Mưa cũng đã tạnh nên không còn tiếng mưa rơi, bốn phía chỉ rả rích tiếng nước chảy trong các khe suối, càng làm cho không gian thêm tĩnh lặng bất thường. Xa xa sâu trong rừng mưa vẫn âm u một màu, dù trời có sáng hay không cũng không liên quan tới trong đó.

Không có chút tin tức nào về Muộn Du Bình, tôi càng thêm lo lắng, tôi rất ghét cảm giác “mỗi ngày mất đi một người”, hiện tại tôi cản thấy người mất tích ở trong cái chốn này thì chỉ có chết, chung quy cũng là vì ba chúng tôi vẫn ám ảnh cái chết của A Ninh. Phan Tử cùng Bàn Tử tuy trong lòng bồn chồn nhưng so với tôi thì bình tĩnh hơn nhiều, Bàn Tử còn xác định cùng lắm là chết nên tôi càng không biết nói gì.

Chúng tôi ăn một chút gì đó, Phan Tử đi xuống nước quay lại khe núi nhặt củi về phơi làm chất đốt. Tôi hỏi hắn tiếp theo tính thế nào, Phan Tử nói chúng ta đi qua khe núi này cũng mất vài ngày nếu tính cả mấy sự việc linh tinh trên đường đi nữa, nếu như Chú Ba không xảy ra chuyện gì bất thường thì cũng sẽ lập tức tiến vào khe núi này.

Nơi này tuy rằng hôm qua trời có mưa nhưng bên ngoài nước đã bị ánh nắng mặt trời làm cho bốc hơi ít nhiều, hiện tại không biết lưu vực có nước hay không, quan trọng là phải làm một tín hiệu để Chú Ba biết chúng tôi đã đi vào tới đây. Chỉ còn đợi chú tiến vào nữa thôi, việc cấp thiết bây giờ là vạch ra đường đi và hơn nữa là thông báo cho chú Ba tình hình ở trong này, bảo họ đề cao cảnh giác.

Phan Tử nói xong liền lấy ra trong ba lô một viên thuốc màu vàng, vứt vào trong đống lửa, vài giây sau thì có một đám khói đặc biệt bốc lên. Hắn nói với tôi đây là khói tín hiệu thường dùng để phát hiện tàu bị nạn trên biển, hắn biết tới loại tín hiệu này vì khi còn làm lính cũng dùng tới cách này để thông báo, một viên này có thể tạo khói trong vòng ba bốn giờ liền.

Tôi nói có thể báo cho Chú Ba biết trong này có rắn độc không? Phan Tử liền lắc đầu rồi nói khói chỉ có thể truyền những tín hiệu đơn giản và không thể truyền đi một cách chi tiết thông tin được. Như là màu vàng này đại biểu cho con đường phía trước có nguy hiểm, phải cẩn thận khi di chuyển, muốn trao đổi gì thêm thì cần chờ bên Chú Ba phát tín hiệu mới biết được.

Nếu chú hồi âm thì hắn sẽ nghĩ biện pháp thông báo tiếp, chú Ba đứng trên vách núi địa hình cao hơn so với chúng tôi, hẳn là có thể dễ dàng nhìn thấy. Chúng tôi chỉ cần chú ý quan sát khe núi ra vào hoặc là bốn phía vách núi xung quanh xem có khói tín hiệu đáp trả không.

Đây là một phương thức báo tin ở khoảng cách xa rất hữu hiệu, tôi nhìn khói bay lên không trung, trong lòng có một cảm giác an toàn rất nhẹ hiện ra. Nếu chú Ba tới gặp chúng ta, chắc chắn tình hình sẽ rất khả quan, bọn họ người đông thế mạnh, nghĩ ít nhất là buổi tối tôi cũng có thể yên tâm mà ngủ.

Phan Tử không nổi khói liên tục, lần đầu tiên sau khi khói tắt không thấy hồi âm, cũng không thấy Muộn Du Bình trở lại, chúng tôi đợi thêm một thời gian tới chiều mới nổi khói lên lần thứ hai, Bàn Tử bỗng nhiên kêu to:

“Có, có hồi âm kìa!”

Tôi đang chán nản nhìn trời liền nhảy dựng lên quay lại chếch 45 độ, Phan Tử cũng hướng về phía vách núi tối đen nhìn nhưng không thấy gì cả. Bàn Tử lại gọi:

“Không, bên kia, bên kia cơ!”

Tôi nhìn một vòng, mới thấy xa xa có một cột khói bốc lên, rất khó nhìn, khói có màu đỏ, thoạt nhìn như một con rắn mào gà khổng lồ, từ trong tán cây rất xa xông ra.

Tôi hoan hô một tiếng, phản xạ đầu tiên khi thấy tín hiệu là vừa reo vừa cười, nhưng mới cười được một cái bỗng nhiên dừng lại, cùng lúc tôi chợt thấy có chỗ bất hợp lý ở đây. Chỗ khói bay lên không phải là bên ngoài khe núi mà ở giữa bồn địa, là chỗ sâu nhất trong đầm lầy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tiệm bánh Hoàng tử bé - Tác giả The Kid
Tại một khu chung cư ở quận 4, thành phố Hồ Chí Minh, có một tiệm bánh tên là Tiệm bánh Hoàng tử bé. Tiệm bánh này có 4 cô nhân viên: San San, Pink, Lam và Sao. Thời gian này Lam và Sao có việc phải đi vắng, để San San và Pink ở nhà coi tiệm. San San mang phong cách cute, xì tin, nhí nhảnh, dễ thương. Pink...
Phân loại: Truyện nonSEX
Bố bảo vệ con - Tác giả The Kid
Câu chuyện lấy bối cảnh ở Wisconsin, Hoa Kỳ, tại khu dân cư thưa thớt. Hai vợ chồng Carter Green và Mara Green đang sống hạnh phúc với đứa con gái nuôi của họ, Isabelle. Mười mấy năm trước, con trai ruột của hai vợ chồng Carter bị tai nạn chết, hai vợ chồng đau khổ vô cùng. Sau này Carter đã cứu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần trầm mặc lại, bỗng nhiên sắc mặt bình tĩnh, khiến cho người chung quanh không dám lớn tiếng thở. Suy tư một lát, Dương Thần mới chầm chậm nói: “Được rồi, thời gian, địa điểm.” “12H trưa nay cùng ta đến một chỗ ăn một bữa cơm a, ta sẽ đưa địa chỉ cho cậu, ta...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân