Tôi bịt mũi nhìn Ô lão Tứ đeo bao tay cầm cái đầu người lên, đem đi rửa sạch. Mấy cái đầu này niên đại tính ra thì rất xa, nhưng tóc không hề có chút phân hủy nào, chỉ có da đầu trong quá trình rửa thì bị rơi rớt ít nhiều chứ thực chất vẫn còn khá nguyên vẹn, sau khi rửa sạch thì nhìn vào hai hốc mắt cơ bản đã rỗng không.
Người đeo kính bên cạnh liền lấy cái miệng bình so sánh đường kính với cái đầu rồi kết luận: Đầu lâu này hẳn là to hơn cái miệng bình, chắc chắn không thể cho lọt được vào bên trong. Vậy chuyện này giải thích thê nào? Tôi liền hỏi hắn.
“Đây là truyền thống quỷ dị của bộ lạc Tây Vương Mẫu, đầu này chắc là của một người nô lệ dưới thời bộ lạc này cai trị, khả năng bị đút đầu vào trong cái bình này từ khi mới hai, ba tuổi, vẫn có thể lớn được cho tới khi miệng bình bị cổ chắn lại không thể đưa cơm vào được mới thôi, khi đó người này đã không có khả năng sống được, tiếp theo người ta sẽ chặt đầu của nó, đem bình này bịt lại, đem đi làm cống phẩm cho Tây Vương Mẫu, đầu người là một vật hiến tế truyền thống trong các buổi hành lễ” bốn mắt nói.
“Thế quái nào, cái này cũng quá ma tà đi, chúng ta xem trong tây du ký có vương quốc nữ nhi vô cùng thân thiện, không thể nào độc ác tới mức ấy” một người tặc lưỡi nói.
“Đấy là Tây Lương Nữ Quốc của Trung Nguyên, còn đây là Tây Lương Nữ Quốc của Tây Vực, truyền thuyết thực sự trong lịch sử có ghi Tây Vương Mẫu là giống như một nữ quỷ, cơ bản không phải là con người.” Có người liền xóa nạn mù chữ cho hắn.
“Ngay trong thời đại đó, lấy nhu thì không trị được lòng dân, nên mới tạo ra những nghi thức quỷ dị để mị người, tất cả các nghi lễ đều nhuốm màu sắc ma quỷ siêu nhiên để tiến hành cai trị”.
Tôi liền hỏi Ô lão Tứ, vì sao đầu người này bị cho vào bình? Sao không chém luôn đi, làm như vậy có phải đỡ phiền toái không. Ô lão Tứ nói:
“Có rất nhiều bộ lạc ở Tây Vực cho rằng người sau khi chết đi sẽ giải phóng lin hồn từ trong mắt hoặc từ trong tai, nhét đầu vào trong bình sứ là để vây hãm linh hồn này ở bên trong, như thế lễ hiến tế mới có ý nghĩa. Sau khi hoàn thành nghi lễ, bình chứa đầu và xác của họ đều bị phơi ra ngoài trời cho quạ rỉa hoặc bị vứt xuống nước cho cá ăn. Ở Trung Nguyên cũng có tục này, người ta gọi nó là huyện đầu quỷ, huyện Hà Bắc là một nơi như thế nên từng được gọi là”huyện đầu người”, giống với truyền thuyết này.”
Tôi càng nghe càng cảm thấy khó thở, chuyện như vậy chỉ có trong thời kỳ mông muội mới có, nhưng tôi lại nghĩ rốt cuộc ai là người phát minh ra cái hủ tục như vậy? Cổ nhân từ khi nào đã bắt đầu thờ phụng cái nghi lễ quái đản này?
“Nhưng đem đầu người nhét vào bên trong bình sứ này, người đó bình thường phải sống như thế nào đây?” Có người hỏi.
“Sống ư? Cậu không thể tưởng tượng được đâu, cuộc sống của những tế phẩm vô cùng sung sướng, khi lựa chọn thực phẩm cho người hiến tế ăn phải chọn những cực phẩm của bộ lạc đó, ngoài ăn ra thì không phải làm gì cả, đến khi trưởng thanh thì sẽ được chọn một cô gái xinh đẹp nhất bộ lạc để duy trì nỏi giống. Vì muốn nhanh chóng có thể sử dụng người hiến tế thì người ta sẽ hạn chế vận động của của tế phẩm, có nhiều người được tẩm bổ trở nên béo tốt, còn chưa tới tuổi hiến tế đã bị tắc cổ mà chết”
Có người nói: “So sánh với những người đó, người ngoài phải làm việc cật lực, có thể sống tới ba mươi tuổi cũng không sướng bằng mấy người nô lệ này, có thể sống sung sướng trong mười mấy năm chết cũng coi như là đã đi, có lẽ họ cũng không nghĩ là đã sai lầm khi chọn cho mình con đương ấy”.
Người đó lại vuốt cằm: “Nghe cũng thú quá đi chứ, tôi đối với ăn uống thì không có hứng lắm, nhưng nếu là gái đẹp nhất bộ lạc thì còn gì bằng, nếu được làm tế phầm thì tôi sẽ không ăn nhiều để cổ không bị phình ra, sau đó có thể…”.
Nói còn chưa dứt lời tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ lên, tôi vỗ vỗ đầu hắn một cái, nói trong đầu anh đang nghĩ tới cái gì vây. Mọi người cười nói trong chốc lát, Ô lão Tứ bắt đầu dùng một loại dung dịch để rửa hết cái đầu lâu, đây là một bài tập khảo cổ học, những người khác xem không hứng thú liền từ từ tản đi làm việc của mình, người chuẩn bị lại đi chuẩn bị, người sửa xe lại về sửa xe.
Chuẩn bị tốt rồi chúng tôi lại xuất phát tiếp. Người còn chưa đi hết, đột nhiên tất cả lại nghe thấy một tiếng cười lạnh đầy quỷ dị, rõ ràng là phát ra từ bên trong đám người đang tụm vào xem. Vừa nghe tôi đã toát mồ hôi hột, những người khác đều dừng lại quay ra nhìn nhau, tôi thấy nét mặt của họ thì biết chắc bản thân mình cũng không phải nghe nhầm, trong lòng có chút ớn lạnh, nghĩ chuyện quỷ gì nữa đây? Là ai vừa cười?
Không cần tôi nghĩ nhiều, tiếng cười lạnh lại tiếp tục vang lên, lần này đã có chuẩn bị nên chúng tôi cùng lắng tai nghe xem nó phát ra từ đâu, thì phát hiện, thanh ấm đó, lại từ bên trong một cái đầu lâu phát ra. Ô lão Tứ sợ tới mức ném luôn cái sọ đang cầm trên tay đi.
Da đầu tôi chợt tê rân rân, trong đầu gào lên thế quái nào lại có chuyện đầu lâu biết cười? Ngay tiếp đó, mấy người đột nhiên nhảy dựng lên, rồi có tiếng thét chói tai một vài người hốt hoảng kêu:
“Nhìn kìa, đầu người động đậy!”.
Tôi quay ra nhìn thì giật mình thấy đầu lâu đó đang động đậy thật, lớp bùn trượt xuống từ từ, giống như là nó vẫn còn sống. Tôi cảm giác khó thở nghẹn lên tận họng, nghĩ sao có thể thế được? Lúc này ở trong chỗ bùn vừa rơi xuống, đột nhiên sọ nứt ra, hai con côn trùng nhỏ màu đỏ như máu bò ra, mỗi con đều chỉ to bằng cái móng tay, nhìn rất quen.
Tôi vừa thấy, trong đầu liền ong một tiếng, quả thực không dám tin vào hai mắt minh nữa, nhìn kỹ lại mới thực sự hồn siêu phách tan, đấy chính là hai con bọ ăn xác chúa!
Chân tay tôi bỗng bủn rủn, như muốn ngã ngửa ra đằng sau. Nhìn lại thì không phải chỉ là hai, ba con mà có tới cả đoàn chi chít trùng đỏ tuôn ra từ bên trong cái sọ đầu lâu, mấy con này đích thị là cái con tôi gặp ở Thất tinh Lỗ Vương cung! Trong chốc lát chúng liền bay tỏa ra.
“Đây là con côn trùng gì vậy, tôi chưa thấy chúng bao giờ”
Lúc này lại có người tò mò, liền đến gần nhìn xem. Tôi hét to 1 tiếng:
“Đừng có ngốc! Nó có độc đấy, mau lui lại đi, không được xờ vào nó!”.
Người đó quay đầu nhìn về phía tôi, vừa mới quay lại thì đột nhiên một con bọ ăn xác chúa đã bay lên, đậu vào vai người đó, tôi kêu to không được động đậy! Thì đã không kịp, phạn xạ có điều kiện đã khiến người đó lấy tay chộp lấy nó.
“A!”
Một tiếng hét thảm vang lên, hắn như chộp phải lửa, lập tức rụt tay lại, nhìn vào lòng bàn tay, chỉ thấy màu đỏ tràn lên như thủy triều, trong nháy mắt đã lan ra khắp cả bàn tay.
Bốn phía người hét rầm lên, tất cả lập tức lui hết về phía sau. Người kia nhìn tay mình nhanh trong bị biến thành màu đỏ, hoảng sợ vô cùng, miệng thét lên:
“Cấp cứu! Cấp cứu!”
Sau đó ngã nhào xuống đất. Có người liền chạy tới rìu người kia, có người chạy đi tìm bác sĩ, tôi biết người kia chắc chắn không cứu được, thầm mắng mắng tiếng, xông lên giữ chặt tay người đang tính chạy tới cứu, nhìn những người khác kêu lên:
“Không được đụng vào người kia, động vào là chết! Đừng ngần ra nữa, mau nghĩ cách tiêu diệt hết bọn trung này trước đã, chờ chúng bay ra hết thì tất cả chúng ta chắc chết!”
Nghe xong mọi người mới bừng tỉnh, bắt đầu lui về phía sau nhìn quanh, có người cởi áo, chụp lấy đám côn trung này. Nhưng mà vô dụng, chúng lập tức tản ra, chụp không trúng mấy con chúng lại đi ra càng nhiều.
Ngay sau đó lại nghe thấy có tiếng người kêu thảm thiết. Trong lúc hỗn loạn, Ô lão Tứ cần cái hộp công cụ hướng tới chỗ đầu lâu đập nát, những đầu lâu này đã sớm bị mục rữa, đập một cái liền nát bét.
Tôi vừa thấy liền than, trời ạ, đập vỡ mấy cái hộ sọ ấy thì được cái gì chứ, chúng giống như là cái tổ ong, vỡ tổ thì ong tuôn ra càng nhiều, nhìn xuống cái bãi be bét vừa rồi chỉ thấy một đống bầy nhầy cả trứng và côn trung, ghê tởm muốn chết.
Sau lưng tôi đều là mồ hôi lạnh, trong đầu nhớ tới những gì tên bốn mắt kia vừa nói, thật không thể tin được, không ai lại hiến tế những thứ đơn giản như vậy, phải chăng đầu lâu là môi trường để nuôi cấy trứng của loài trùng ăn xác này, bọn chúng đẻ trứng trong não người? Theo như thế, nếu như bọn trùng ăn xác này bay vào trong thành phố thì chắc cả thành phố sẽ thành một đài tế vô cùng lớn.
“Không xong rồi, những cái đầu khác cũng bắt đầu động đậy!”
Trong lúc hỗn loạn lại nghe thấy người kêu lên, tôi cũng không có thời gian mà quan tâm tới đó, mọi người nhanh chóng lui về phía sau, tiếp theo tôi nghe được âm thành ong ong, chỉ thấy hồng quang lóe lên.
Lập tức có vài con từ bên trong lỗ tai bay ra, tôi sợ tới mức rụt cả cổ lại. Lão Ngô con thái độ buồn cười quá đi mất ạ). Trong nháy mắt đầu tôi hiện lên 1 ý niệm, nhưng đã chậm mất rồi, lúc này người chết chắc sẽ không ít!
Vừa nghĩ tới đó thì lại nghe thấy có tiếng người kêu thảm, quay đầu nhìn thì hóa ra là tiếng Ô lão Tứ, hắn lập tức ngã nhào xuống đất, chật vật quay cuồng. Nhìn lại hướng bình sứ thì thấy đỏ ối một vùng, khắp trên mặt cát đều là màu đỏ lấm tấm của trùng ăn xác. Vô số con đã bắt đầu bay lên, bốn phía ngập trang âm thành hỗn loạn.
Tôi không có cách nào để ý hết được động tĩnh của chúng, chỉ cần vài con quỷ đỏ này cũng có thể giết hết đám người chúng tôi, không nói gì tới cả một bầy đông như kiến.
Trong lòng tôi thầm than, con mẹ nó chứ, một đời uyên bác lại để bị vây chết thành tế phẩm tại đây sao, rõ ràng là bất lực mà, thứ này phải mạnh ngang bom nguyên tử, là bom nguyên tử của cổ nhân phát minh ra, nếu ai phản bác điều này, tôi sẽ bắt lấy một nắm mà ném vào trong một thành phố bất kỳ, con mẹ nó chứ, cả thành không chết hết thì tôi không làm người!
Hiện tại thì chưa phải hoàn toàn hết cách, nếu chạy thục mạng may ra thoát được, tôi vọt vào bên trong lều, người bên trong đã nghe thấy ồn ào bên ngoài, liền thấy tôi vào bật dậy hỏi có chuyện gì đang diễn ra bên ngoài vậy, tôi cũng không biết giải thích thế nào cho ngắn gọn, chỉ nói đừng hỏi gì nữa, chạy nhanh còn kịp giữ lấy mạng, ra tới ngoài thì nói sau!
Vài người khiêng Người Da Trắng đi ra từ trong lều, Trát Tây cõng theo Định chủ Trác Mã đã chạy mất dạng từ bao giờ. Nhìn lại trong đám người chạy qua tôi không nhìn thấy A Ninh đâu nên vôi chạy đi tìm cô ấy.
A Ninh bị tiếng ồn xung quanh làm cho bừng tỉnh, vội đứng dậy, tôi không nói nhiều nhanh chóng kéo cô ấy bỏ chạy, cô ấy còn muốn gạt tay tôi ra hỏi chuyện gì đang diễn ra. Tôi gào lên cứ chạy trước đã, có gì thoát được rồi nói cũng chưa muộn! Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên một con bọ ăn xác chúa đã bay tới, đụng phải vai cô ấy liền dừng lại.
A Ninh cúi đầu vừa thấy thì hoảng vô cùng, đã định dùng tay chộp nhưng tôi vội vã ngăn lại, túm chặt tay cô ấy, sau đó dùng hết sức phồng mồm thổi bay con quỷ đỏ đấy ra rồi tiếp tục kéo A Ninh chạy thẳng.
Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính ở ngoài trông xe, chúng tôi phải chạy thoát khỏi đây rồi mới tính tiếp được. Một mạch chạy như điên, cũng không kể tới bất cứ chuyện gì, chạy hơn ba bốn trăm mét thì nhìn thấy trên một tảng đá có đánh dấu của Trát Tây, lúc này đầu óc tôi chợt đóng băng, đột nhiên hiểu được căn bản không thể tự mình lần được đường ra bên ngoài, những ký hiệu ở đây chỉ có Trát Tây mới hiểu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |