Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 5 » Phần 49

Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 49

Cuồng phong đã không còn hoành hành khủng khiếp như lúc trước, nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng gió gào thét, khẳng định là phía trước kia có chỗ tránh gió chỉ có điều mấy người cùng đi với tôi giờ chẳng thấy đâu nữa. Tôi chạy cũng không nhanh, với tốc độ như vậy mà họ cũng không theo kịp, con mẹ nó chứ, có phải bị đá văng trúng rồi ngất ở chỗ nào không?

Tôi giơ cao cái đèn mỏ trong tay chiếu ra bốn phía xung quanh, không thấy có bóng dáng một ai, trong lòng cảm giác hơi chút hối hận. Vừa rồi tôi chỉ chú ý chạy về phía trước, không để ý tới người chạy đằng sau mình. Nhưng trong bão cát như thế này quả thật xung quanh cũng không có gì đáng để chú ý, gió quá to khiến tai hoàn toàn không nghe thấy xung quanh có động tĩnh gì. Hơn nữa lúc đó tất cả sức lực của tôi lại đều đặt vào mục tiêu trước mắt và giữ cho cơ thể không bị gió cuốn đi.

Giờ thì lạc mất nhau rồi, tôi bỗng cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô hình hiên lên trong đầu, nhưng lại vội vã xua nó đi ngay. Tôi nghỉ ngơi trong giây lát rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, lúc này tôi không thể lui về phía sau tìm bọn họ. Trong bão cát con người ta rất dễ mất phương hướng, nếu quay lại không biết sẽ phải đi theo hướng nào, tốt nhất là giờ cứ tiếp tục hường về phía trước mà đi.

Tôi bỏ lại phía sau ba lô trang bị là vì nó thật sự rất là nặng, trang bị thám hiểm nước ngoài bao gồm rất nhiều thứ. Có lần tôi còn nhìn thấy người ta còn mang theo cả cái chăn to như cái khung cửa và một chiếc điện thoại bàn kỷ vật của người thân. Giờ tôi cũng chẳng nghĩ được gì hết, chỉ cần trên người càng nhẹ càng có thể chạy thật nhanh tới chỗ kia.

Nhưng, bất luận là tôi có chạy thế nào đi nữa thì cũng không thể tiến gần đến chỗ mấy đốm sáng kia được, giống như là vẫn đứng yên một chỗ. Tôi ho một hơi dài, trong lòng nghĩ hay là buông xuôi, nhưng như vậy thì tôi không cam tâm. Lại tiếp tục chạy, ánh đèn trước mắt liền trở nên mờ ảo.

Trong lúc tôi sắp ngất đi, người đã đổ gục trên mặt đất, đột nhiên cảm giác như có người kéo tôi dựng dậy. Tôi vốn không còn sức nữa, nên họ vừa lôi tôi dậy là tôi lại khụy ngay xuống được. Ngẩn đầu nhìn xuyên qua kính chắn gió tôi nhận ra được ánh mắt của hai người đó, một người là Muộn Du Bình còn người kia là Hắc Nhãn Kính, riêng Hắc Nhãn Kính thì kính chắn gió cũng màu đen. Hai người vội vã kéo tôi dậy rồi nhanh chóng lôi đi.

Tôi giữ bọn họ lại, chỉ vào chỗ trước mặt, nghĩ nói với bọn họ có nơi tránh gió.

Nhưng vừa nhìn lại, cả người bỗng ngây ra, không còn nhìn thấy cái gì nữa, ánh đèn vừa rồi cũng biến mất, chỉ có một khoảng tối tăm trước mắt. Ngay cả cái bóng đen khổng lồ cũng không thấy đâu nữa.

Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính không để ý tới tôi, một mạch kéo tôi chạy xuyên cơn bão, lúc này tôi thấy trong tay Hắc Nhãn Kính cầm súng báo hiệu. Hai người khỏe như voi vậy, tôi tự tin là mình cũng khá nặng nhưng cảm giác mình bị bọn họ lôi đi như bay. Chỉ vài phút sau thì tôi cũng hồi phục được tri giác, có thể tự đi lại được, ra hiệu bảo bọn họ có thể buông ra.

Lúc họ buông ra tôi liền cảm thấy vô cùng hối hận, hai người kia thì chạy quá nhanh khiến tôi phải dùng tất cả sức lực còn lại để đuổi theo họ nhưng cũng khó lòng mà theo được. Cứ cắn răng chạy thục mạng, khoảng cách lới lỏng dần, chạy chừng 20 phút trong mắt chỉ còn lại hai cái bóng thấp thoáng. Trong lúc vật vã như vậy tôi vẫn để ý được là mình đã chạy lên một bờ cát, hai người phía trước xuyên qua cái cồn cát, rồi lập tứ biến mất.

Tôi thầm gào lên khoan đã đợi người ta với chứ, còn chưa kịp nghĩ xong thì dưới chân đột nhiên hẫng một cái, cả người ngã nhào xuống phía dưới sau đó lăn vài vòng mới dừng lại dưới được. Tôi giãy giụa đứng lên, phun hết cát trong miệng ra rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh xem mình vừa rơi vào chỗ nào. Dưới cồn cát này là một cái hố nông, bên trong cũng có khá nhiều người đang tránh bão cát. Nhìn thấy tôi ngã lăn xuống, ai lấy đều bất giác ngẩng đầu nhìn lại.

Chúng tôi tránh ở dưới chân dốc, gió cuốn cát bay qua trên đỉnh đầu, nói chung là sa mạc cũng không phải là địa hình bằng phẳng hoàn toàn, đặc biệt là ở những chỗ từng có sông chảy qua. Bờ sông hai bên có thể đã trải qua những trận lũ, nước dâng cao chia thành nhiều nhánh nhỏ, những nhánh này khi chảy qua nhiều năm thì tạo thành những rãnh hằn trên mặt cát. Chúng thường cũng không sâu lắm chỉ sâu khoảng hai ba thước, nhưng tạm thời có thể trở thành tránh gió tương đối an toàn.

Giờ tôi đã sức cùng lực kiệt nên đứng dậy cũng là một vấn đề, vài người đi tới dìu tôi đến bên cái đáy rãnh. Ở giữa hố có một chỗ lõm xuống rất lớn, có vẻ là một gốc cây cổ thụ rất lớn trước đây mọc cạnh hố nước bị gió quật đổ. Cây bị nước cuốn trôi chỉ còn lại cái chỗ trước đây từng là gốc cây, có thể nhìn thấy còn rất nhiều rễ khô sót lại ở thành hố. Tất cả bọn họ đều ngồi dưới chỗ đó, bên trong có một cái lò sưởi, vào tới đây thì không còn lo gì về bão cát bên ngoài nữa.

Bọn họ dìu tôi vào trong, chỗ lõm xuống không nông cũng không sâu, đã có đông người, có người tránh ra cho tôi ngồi ghé vào rồi bên cạnh lại có người đưa thêm nước uống. Nơi này rất khuất gió, không còn nghe thấy gì ngoài kia, nhưng trong tai tôi vẫn ong ong, nhất thời không nghe thấy họ nói gì.

Sau khi uống mấy ngụm nước tôi cảm thấy đã tốt hơn nhiều, tiếp theo liền tháo kính chắn gió của mình ra. Con mẹ nó chứ, Trung Quốc còn đầy chỗ tốt hơn thế này, việc quái gì mà lại cứ phải lao vào đây?

Nhưng bão cát như ở Sái Đạt Mộc này cũng không phải ít thấy, đây vẫn chưa phải là loại bão đáng sợ nhất. Tôi mới xem qua phim phóng sự thăm dò địa chất bồn địa Sái Đạt Mộc, đội thăm dò trong lúc dựng trại ở đây đúng vào mùa gió, kết quả người bị thổi bay như diều đứt dây, vật tự máy móc tất cả đều bị cuốn phăng đi hơn 10km. Có điều tôi vẫn cảm thấy kỳ quái là vì sao Định chủ Trác Mã không cảnh bảo chúng tôi? Gió trong sa mạc cũng thổi theo mùa, không cần phải là người già, chỉ cần là người có một thời gian sống ở đây hẳn sẽ biết quy luật của nó.

Cũng như không biết khi nào thì gió này tắt, tôi thường nghe người đi sa mạc nói rằng nơi này một năm có tới hai mùa gió, mỗi lần cách nửa năm, một khi đã nổi lên thì không biết khi nào dừng. Nếu gió cứ thổi không ngừng thì có khi chúng tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Vài phút sau Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính lại đi ra ngoài lại để tìm thêm những người còn mất tích, những người ở trong hố cát này đều bị bão làm cho kinh hãi không ai nói được lời nào, tất cả cuộn mình ngồi thu lu một chỗ. Trong lòng tôi cũng thấy buồn cười, còn tưởng rằng mấy người này đều giống như Quỳnh Tư, nhưng hóa ra là không phải vậy. Hai chân tôi tê dại đi không còn cảm thấy gì nữa, tinh thần cũng đâm ra buồn bực.

Người đưa cho tôi nước hỏi tôi có bị thương ở đâu không? Trên người có bầm tím, rách nát chỗ nào không? Tôi lắc đầu nói không vấn đề gì.

Những gì tôi trải qua ở núi Trường Bạch khi mạo hiểm đương đầu với bão tuyết vẫn còn hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một, hiện giờ so với lúc đấy có thể nói là bớt căng thẳng hơn, ít nhất là cũng còn có chỗ mà trú chứ không sợ phải chết rét như ở đó.

Đổ thêm một chút nước nữa để rửa mặt, tay vừa sờ tới chỗ bị kính chắn gió thít vào quanh mắt nên cảm giác rất đau, mất vài phút nó mới từ từ dịu đi.

Sau khi thả lỏng tôi mới có thể quan sát những người đang có mặt trong hố này, không thấy có A Ninh ở đây. Tất cả gồm Định chủ Trác Mã, con dâu của bà ấy, Trác Tây nữa là ba người, bên cạnh còn có Ô lão Tứ và người của hắn. Xem ra bên ngoài kia vẫn còn nhiều người đi lạc, trong những người ngồi đây cũng không thấy có Người Da Trắng.

Tính ra thì có rất đông người tham gia vào chuyến này, tôi thầm nghĩ bọn A Ninh chắc vẫn đang lạc ở bên ngoài. Nhiều người như vậy cho dù Muộn Du Bình có ba đầu sáu tay cũng không thể tìm hết được, may là đây không phải là trong sa mạc, không thì sợ là những người này hẳn là chết chắc rồi.

Sau đó ba tiếng đồng hồ, gió cũng lịm dần, Muộn Du Bình lại đưa thêm vài người nữa trở về, nhưng giờ thể lực hai người họ cũng đã suy kiệt nên không thể tiếp tục ra ngoài tìm kiếm được nữa. Toàn bộ chúng tôi ngồi lại bên trong khu khuất gió, vài người vẫn chưa hết hoảng loạn, tiếp tục đợi cho tới khi trời về đêm. Bên ngoài gió vẫn gào như tiếng quỷ khốc, ban đầu còn khiến cho người ta ghê sợ, nhưng sau đó lại có cảm giác buồn ngủ.

Cuối cùng thì tôi cũng không nhịn được, hai mắt díp lại nặng như đeo chì, không có gì ngạc nhiên là nhiều người đã ngủ từ trước rồi. Có người mạo hiểm lao ra ngoài, lấy một ít thức ăn trong xe hành lý, chia cho chúng tôi ăn cầm hơi, rồi tất cả dựa vào cồn cát chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ trong bao lâu mà khi tỉnh dậy gió đã nhỏ đi nhiều, chuyện đó tương đối tốt, tôi thấy mọi người vẫn đang ngủ chỉ có Trát Tây ngồi ở trên chỗ lõm để canh gác. Nơi nay chưa hẳn là đã an toàn, trên đầu chúng tôi không phải là phiến đá mà là bùn khô trộn với cát sỏi, cho nên thỉnh thoảng có những hạt cát từ trên vẫn rơi xuống, lúc tôi ngủ miệng rơi đầy cát, cảm giác rất khó chịu. Nghĩ thế nào tôi lại trèo lên ngồi bên cạnh Trát Tây.

Không phải tôi muốn tìm Trát Tây nói chuyện, cậu ta không phải là một người dễ gần hoặc là vì cậu ta luôn có cảm giác đề phòng đối với chúng tôi. Còn tôi cũng không phải loại người mặt dày vạ đâu nói đấy cho nên tôi không có để ý đến thái độ của cậu ấy. Tôi đi đến chỗ cậu ta ngồi chỉ là muốn thay đổi không khí và tìm chỗ ngủ thoải mái hơn thôi.

Nhưng qua một lúc, tôi nghe thấy ngoài kia có tiếng gì đó, sau đó có ánh sáng đèn pin rọi lên có vẻ như là bên ngoài có người.

Trong lòng tôi kinh ngạc, hỏi Trát Tây chuyện gì vậy? Trát Tây đưa tôi một điếu thuốc, nói A Ninh đã trở lại lúc gió lặng, bọn họ bảo chúng tôi ra ngoài tìm người mất tích, tiện thể xem xe cộ thế nào.

Tôi nghĩ tới xe của mình đã bị trôi xuống dưới cát, trong lòng lo lắng, bão cát lớn như vậy không biết lôi xe lên rồi có còn dùng được nữa không. Hơn nữa tôi đang lo cho Người Da Trắng, không biết hắn có trở về được không. Nghĩ thế tôi liền đeo kính chắn gió lên, mặc áo choàng rồi đi ra ngoài hỏi xem tình hình xung quanh giờ thế nào.

Vừa ra khỏi cồn cát trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, cấp độ gió bây giờ so với tôi nghĩ thì nhỏ hơn rất nhiều rồi, xem ra cơn cuồng phong cũng đã qua. Trong không khí không còn thấy bụi cát tung mù mịt như vài giờ trước, tôi kéo cao cổ áo choàng cho bớt lạnh rồi hít một hơi căng người cái mùi vị của sa mạc, sau đó mới từ từ đi đến chỗ có ánh đèn xa xa.

Bên đó là lưu vực một con sông, lúc tôi đi tới nơi có vẻ như bọn họ đang xem xét tình hình một chiếc xe trôi vào trong hố cát, chỉ còn hở mỗi cái đầu. A Ninh cầm bộ đàm ghé tai nghe ngóng tần suất âm thanh.

Tôi hỏi bọn họ: “Thế nào rồi?”

Một người lắc đầu, chỉ nói: “Lạc lung tung hết cả rồi!”

Tôi kinh ngạc không hiểu ý của hắn là gì nên ngoái nhìn về phía A Ninh.

Cô ấy thấy tôi định hỏi thì miễn cưỡng cười cười rồi bước tới gần giải thích: “Vừa rồi Định chủ Trác Mã nói có thể trời sẽ nổi gió, chúng tôi phải nhanh chóng tìm một nơi tránh trú bão kịp thời. Nhưng đúng lúc đó thì xe lại bị lún xuống cồn cát, còn mấy xe khác thì báo hỏng, chỉ sợ công việc chưa thể tiếp tục, trước hết giờ phải dừng lại đây để sưa chữa” cô ấy nói rồi dừng lại một chút “đau đầu nhất là có bốn người vẫn chưa tìm thấy, có khả năng lúc bão nổi thì mất phương hướng, chúng tôi tìm một vòng vẫn không thấy ai”

Tôi hỏi họ là những ai, A Ninh nói là ngoài Người Da Trắng còn có thêm người tôi không quen nữa.

Người Da Trắng mất tích cùng một chỗ với tôi, tôi liền chỉ cho họ chỗ chúng tôi lạc nhau, hỏi họ có tìm qua chỗ đó chưa. A Ninh gật đầu, cô ấy nói quanh đây chỗ nào cũng đã cho người tìm rồi, bọn họ chắc đã đi xa hơn chúng ta tưởng. Tôi thở dài, an ủi cô ấy vài câu, bảo cô ấy chuyện này không thể gấp được. Những người trong đội đều mang theo gps, hơn nữa gió to như vậy hẳn là cũng chưa đi xa được, bây giờ vẫn còn có gió nên tầm nhìn bị hạn chế, đợi đến sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm rộng ra.

Cô ấy cắn môi lặng lẽ gật đầu, biểu cảm lo âu trên khuôn mặt không chút thay đổi, chính điều đó khiến tôi cảm giác có gì đấy không ổn. Tôi không có nhiều kinh nhiệm trong môi trường này nên có chuyện gì xảy ra cũng chỉ biết im lặng.

Chúng tôi mở cửa hai chiếc xe lầy hết dụng cụ bên trong ra, tiếp theo mọi người muốn tìm những chiếc xe khác, tôi thấy mình cũng nên đi theo xem có việc gì thì phụ họ một tay.

Lúc này tôi thấy xe đã lọt vào giữa lòng sông, giống như người ta thường gọi là bị rơi vào hố cát lún, nhưng khác cái đây là lưu vực sông, đầu xe bị kéo sụp xuống khiến cho cả xe bị trôi xuống dưới, không cách nào lôi lên được. Có người nói với tôi là kiểu địa chất đầm lầy khô phía dưới sa mạc còn rất nhiều. Nới này trước đây là lòng sông nên vào mùa mưa lũ nước đổ về kéo theo rất nhiều tạp vật lắng đọng dưới đáy, sau khi khô cạn sẽ hình thành nhiều khe hở cho nên trong lòng sông này có chỗ đất rất mềm và lún như pho mát. Điều này cũng không quá bất ngờ, đơn giản chỉ là chúng tôi đã dừng xe nhầm chỗ.

Tôi kỳ quái nói: “Nhưng chúng ta từ lúc bắt đầu ngược lên đầu sa mạc này tới đây cũng đi lên trên lòng sông, sao không thấy vấn đề gì xảy ra?”. Người đó lại nói: “Đó là bời vì chỗ trước chúng ta đi qua con rạch đã khô hạn từ lâu, còn lưu vực trũng hơn dưới chân chúng ta mới cạn nước được nửa năm. Cậu có thấy nơi này không còn tồn tại một bụi cây nào sao?”Tôi giật mình nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đất đai khô cằn trụi lủi không một mống cây nào.

Người đó lại nhìn tôi nói: “Hiện giờ chúng ta định là sẽ đi lên thượng nguồn con sông này, thường thì sông bắt nguồn cừ một ngọn núi cao, nếu không có gì thay đổi, bên cạnh thượng nguồn của con sông này ắt hẳn sẽ có cổ thành hoặc là một di tích khảo cổ nào đấy. Điều này chứng minh lão thái bà người Tạng kia đã không dẫn chúng ta đi nhầm đường. Đầu tiên tôi còn nghĩ là bà ta là một kẻ tham tiền nữa.”

Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía xa xa nơi mà được coi là thượng nguồn con sông này, ở đó có một chấm đen nổi lên trên bề mặt bằng phẳng của sa mạc. Chợt tôi nhớ tới trong cơn cuồng phong mình cũng nhìn thấy một bóng đen khổng lồ, lắc lắc đầu nghĩ chắc đó chỉ là ảo giác nhất thời tôi tưởng tượng ra.

Suốt đêm hôm ấy, chúng tôi kéo được toàn bộ xe ra khỏi hố cát, sau đó mang hành lý tập trung lại một chỗ. Tới khi trời hửng sáng, những người khác bắt đầu lục tục tỉnh dậy, A Ninh phân cho họ mỗi người một công việc người thì sửa xe, người thì tiếp tục tìm kiếm những người mất tích.

Mấy hôm liền tôi không được ngủ nên cơ thể mệt mỏi rã rời, lúc được chui vào túi ngủ, cả người mềm nhũn ra, nhắm mắt lại là ngủ một mạch tới tận lúc mặt trời sắp lặn ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, gió đã tắt hẳn nhưng cát thì vẫn còn mù mịt, nhóm người kia làm việc hiệu suất rất cao. Mấy cái xe sau khi kéo lên đều đã được sửa xong, chỉ chờ tới lúc xuất phát, các quân tư trang cũng đều được phân phối lại rồi để ở trong xe.

A Ninh một ngày một đêm không ngủ liên tục ngồi trực bộ đàm, Muộn Du Bình cùng Hắc Nhãn Kính cũng không có ở đây, tôi hỏi thì được biết họ cũng đang tìm người mất tích.

Tôi nghe xong thì cảm thấy cũng không yên tâm lắm, đã một ngày trời rồi mà bốn người đó vẫn chưa tìm được, không phải họ có mang theo gps sao? Chẳng lẽ đúng như lời Trát Tây nói, không thể sử dụng được đồ dùng hiện đại tại nới này? Tôi lấy lương khô ra vừa ngồi ăn vừa đi đến bên cạnh A Ninh hỏi tình hình cụ thể.

A Ninh cau mày, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cảm giác cô ấy tiều tụy đi nhiều, tôi hỏi gì cô ấy cũng không buồn trả lời tôi. Hai tay ôm bộ đàm phát tín hiệu ra bên ngoài mong bắt được sóng của những người mất tích, cô ấy nói tiếng Anh tôi nghe qua loa cũng biết là không có tin gì tốt. Tôi hỏi cô ấy có muốn tôi đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm không, cô ấy liền lắc đầu nói không cần, đã có ba đội tìm kiếm được cử đi rồi, thêm một người thì cũng không hữu ích gì mấy rồi sau lại bảo tôi đi thu thập thông tin ở chỗ Trát Tây. Cậu ta hình như vừa phát hiện một quỷ thành cách đây hơn 20km, chờ chút nữa chúng tôi sẽ tới đó để nghỉ ngơi, có thể tối nay sẽ có bão.

Tôi nhìn bộ dáng cô ấy đã rất suy sụp nên không muốn làm phiền thêm nữa. Lát sau tôi rời khỏi bàn làm việc rồi đi xem người ta sửa xe thế nào, có gì thì phụ một tay.

Đại khái hơn nửa giờ sau Trát Tây từ xa xa phía lòng sông trở về, nhìn chúng tôi nói trời lại chuẩn bị nổi gió, đường chân trời đã bắt đầu có cát cuốn mù mịt, chúng ta phải dời đi trước khi nó tới, bằng không cả xe và người đều khó lòng qua được trận này.

Chúng tôi lập tức chuẩn bị, nhanh chóng đem mọi thứ vào xe. Do thiếu xe vì có mấy cái chưa sửa xong nên phải kéo đằng sau, tôi cùng vài người khác một xe vội vã lên đường hướng về phía mặt trời, ngược lên thượng sa mạc.

Đi tiếp chừng hai mươi phút, bóng chiều tà phía trước xuất hiện những hình dáng kỳ dị, một sơn thạch dựng đứng hiện lên. Trong bộ đàm truyền đến tiếng của Trát Tây, cậu ta dẫn đường cho chúng tôi, chỉ vài phút sau tôi đã thấy một “tòa thành” vô cùng hùng vĩ hiện ra trước mắt.

Đây là chỗ Trát Tây chọn để tránh gió, chúng tôi lập tức tiến thẳng tới đó, càng đến gần càng nhìn rõ tòa thành này được bao bọc bởi một dãy núi đá khổng lồ. Đằng sau chính là trùng trùng lớp lớp những phiến đá to nhỏ, giống như là dàn trận đồ bát quái sau tòa thành.

Quỷ thành này thực ra còn có tên khác là phong thành, vì phiến đá lớn bị phong hóa tạo thành hình dạng địa hình kỳ lạ này. Toàn bộ trong khu vực phân bố vô vàn những tảng đá với đủ mọi hình dạng kích thước, có thể khiến cho người ta tưởng tượng ra rất nhiều chuyện quỷ dị. Hơn nữa khi có gió thổi qua khe hở hình thành giữa những phiến đá sen kẽ nhau, phát ra một âm thanh nghe như là tiếng gào khóc thê lương. Vì vậy người đời mới đặt tên nó là quỷ thành. Hầu như trong tất cả các sa mạc chuyện đó xảy ra rất thường xuyên, tôi trước kia từng đi tới Tân Cương chơi, lần đầu nghe cũng thấy có chút thú vị.

Chúng tôi tới bên ngoài tòa thành, mặt cát bên dưới tương đối bằng phẳng, Trát Tây nhảy xuống trước hô to một tiếng thông báo chúng tôi đã tới nơi, có thể bắt đầu hạ trại ở đây được rồi. Hai giờ sau, quả nhiên bão tới, đất trời ngay lập tức bị che phủ bởi một màu cát bụi, gió nổi tới nửa đêm mới từ từ lịm đi giống với ngày hôm qua.

Cuồng phong quá lớn khiến cho ma quỷ trong thành gào khóc thảm thiết, không ai trong chúng tôi có thể chợp mắt được. Có hai người ban ngày ngủ để đêm thức gác lại cảm thấy hứng thú với quỷ thành, nhìn tôi và Trát Tây đều không ngủ được liền rủ chúng tôi cùng ra ngoài chụp ảnh. Trát Tây bảo bọn họ cẩn thận một chút, không được đi vào bên trong vì rất dễ lạc đường.

Tôi ban ngày cũng ngủ nên tinh thần rất tỉnh táo, A Ninh vẫn còn ngồi trong lều nghĩ cách tìm người, tay lăm lăm bộ đàm, xem ra nếu không tìm thấy mấy người kia thì cô ấy cũng không nghĩ tới việc nghỉ ngơi.

Tôi qua khuyên cô ấy đi nghỉ một chút cho lại sức, còn chưa nói xong mấy câu thì bỗng có người ở xa xa gọi vọng lại: “Cấp cứu! Cấp cứu!”

Phụ trách y tế của A Ninh là một người khá mập, hắn cũng không ngủ được nên đang nằm đọc sách, vừa nghe thấy có tiếng tri hô liền bật dậy. Chúng tôi cùng chạy tới chỗ người kia, chợt nghe thấy lại có tiếng gọi: “Mau lên, đến đây, tìm được AK rồi!”

AK chính là một trong bốn người mất tích, chúng tôi vừa nghe liền nhảy dựng lên vội vã chạy tới nhìn. Chuyện là hai người đang chụp ảnh quỷ thành thì chợt nhìn thấy giữa một khe đá lớn có hố sâu, nhòm vào phát hiện có người mắc kẹt bên dưới, nghĩ cứu lên thì thấy đó chính là AK.

Bác sĩ chạy chối chết đến nơi, chống tay vào đầu gối thở hồng hộc rồi nhảy xuống, sờ soạng vài cái, ngửa mặt vui mừng nói: “Vẫn còn sống!” Những người khác luống cuống chân tay, lao xuống đỡ hắn lên, bác sĩ vừa phụ vừa kêu trực tiếp nâng AK vào trong lều.

Tình hình vô cùng hỗn loạn, Trát Tây cùng một vài người tới xem vị trí người kia bị mắc kẹt, tôi cũng chạy theo. Nhìn vào cái hố rồi lại nhìn xung quanh, trong lòng thầm kêu, trời ạ, sao người này có thể rơi vào chỗ này được. Từ đây tới nơi chúng tôi dừng xe ngày hôm qua cách nhau những hơn 20km, hơn nữa lại ngược gió. Hắn đi kiểu gì tới được đây? Vào đến lều bác sĩ, nhìn đội cứu hộ nhanh chóng hồi sức cho AK, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra rồi nói người này chỉ vì kiệt sức, đói ăn và thiếu nước nên mới bị ngất đi. Sau khi được bác sĩ châm cứu, vài phút sau hắn cũng dần dần hồi tỉnh.

Sau khi hắn tỉnh, chúng tôi hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, AK nói hắn cũng không nhớ là chuyện gì, chỉ biết cứ thế đi thẳng không nghỉ ngợi gì. Trong mắt nhìn thấy phía trước có bóng đen, nghĩ là có núi đá hay gì đại loại có thể tránh gió nên đi tới, kết quả là hắn tới tận đây, cũng không biết đi trong bao lâu chỉ biết cuối cùng trượt chân rơi xuống hố. Nói xong AK lại hỏi: “À, có hai người rất cao cũng đi tới đây, họ đã trở về chưa?”

Người rất cao đấy chính là Người Da Trắng, tôi vừa nghe hắn nhắc tới cái bóng đen khổng lồ kia thì muốn hỏi thêm vài điều, nhưng A Ninh đã cướp lời hỏi anh đã gặp bọn họ rồi à?

AK liền gật đầu, A Ninh quay đầu lại nhìn tôi nói: “Có nghe thấy không? Tìm thấy lão K ở ngoài khe đá ngoài thạch địa này, trong kia chính là quỷ thành vậy hẳn là bọn họ đã đi vào đó! Khó trách sao chúng ta tìm thế nào cũng không thấy được.”

Trong mắt cô ấy lộ ra thần thái quyết đoán, lập tức vỗ tay bảo chúng tôi đi ra ngoài. Sau khi tất cả lục đục rời khỏi lều, ra đến ngoài lại chụm vào bắt đầu bàn bạc, A Ninh kiên quyết đòi ngay lập tức tiến vào quỷ thành tìm người.

Những người này cũng không biết có gặp chuyện gì bất trắc không, đi ngược gió hơn 20km, lão K thì ở bên ngoài thành hôn mê, người đi vào bên trong khả năng cũng sức cùng lực kiệt. Phải lật tức cứu bọn họ ra ngoài ngay, có như vậy chúng tôi mới thể an tâm được.

Tôi tinh thần vô cùng tỉnh táo, liền gật đầu đồng ý. Chúng tôi lập tức phân công một đội đi vào tìm kiếm, còn nhiều người vẫn đang ngủ mà lại không muốn đánh thức họ nên chỉ có bác sĩ, A Ninh và tôi. Chuẩn bị được ba người đi trước vào trong thám thính một vòng rồi những người bên ngoài chờ sau hai giờ nữa đánh thức những người khác tiếp tục tiến vào sau.

Nói xong chúng tôi bắt đầu chuẩn bị, vừa đem ba lô khoác lên vai thì Trác Tây đi tới, ngăn chúng tôi lại rồi nói: “Chờ một chút, bà nội của tôi nói các anh không thể đi vào”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hạ Thiên – Quyển 3
Hôm nay trong số vài trăm phóng viên đến đây có không ít phóng viên của các báo đài giải trí, điều này cũng rất bình thường, ai bảo chuyện hôm nay có liên quan đến chuyện của ngôi sao An Khả Khả? Cũng vì vậy mà đám phóng viên này rất quan tâm đến những chuyện lông gà vỏ tỏi khác, tin tức...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Miêu Nghị – Quyển 39
Nghiêm Tiếu sửng sốt, truyền âm hỏi: Bệ hạ sợ quân cận vệ ôm đoàn dễ thành hậu hoạn, muốn đuổi tận giết tuyệt? Nghe được lời ấy, Dương Triệu Thanh tính là đã hiểu ra, vì sao năm đó Nghiêm Tiêu rõ ràng rất được Hạo Đức Phương coi trọng, lại không thể trở thành nguyên soái quyền...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 20
Trời gần sáng, Hạ Tưởng liền tỉnh dậy. Một trận mưa xuân đêm qua khiến không khí sáng sớm vô cùng tươi mát. Trong trang viên Hạnh Hoa, mưa xuân còn đọng lại trên cánh hoa hạnh, cảnh sắc vô cùng mê người. Hạ Tưởng vươn vai, chậm rãi đi vào trong sân, làm vài động tác thể dục, khi đang chuẩn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân