Mấy lần trước tôi đã thấy qua, triết lý làm người của Trần Bì A Tứ chính là tiên hạ thủ vi cường, những lời này ông nội nói với tôi cũng không dưới một lần, có thể sống trong giang hồ, đạo lý này đơn giản nhưng thập phần hữu dụng, hai viên thiết đạn lực đạo mạnh không gì cản chế được, nhắm thẳng vào hai mắt của La Hán mặt trắng mà đánh, chợt nghe hai tiếng trầm đục, hai hốc mắt của La Hán bị đánh vỡ, viên thiết đạn theo đó xuyên qua, bay xuống đáy Kính nhi cung.
Nếu đó là người thì đã bị đánh cho mù rồi, có thể thấy được chiêu thức ấy có bao nhiêu ngoan độc, La Hán tuy rằng là con tò te, nhưng cũng không tiếp nhận được loại va chạm như vậy, hai mắt biết thành hai hố sâu trống rỗng, nhìn qua vô cùng cổ quái, nhưng so với cảm giác vừa rồi tốt hơn nhiều.
Trần Bì A Tứ thở một hơi, trong lòng cười lạnh nghĩ cái tên Hòa thượng thối này, cái gì mà tứ đại giai không, còn không phải bắt chước ma quỷ trong này bày kế dọa người sao, từ trong người hắn lấy ra một chiếc móng thằn lằn, một đầu câu chắc ở khúc gỗ đỉnh cung, một đầu làm bằng da hải tượng đã qua chế tác buộc vào mắt cá chân, buông lỏng đi xuống, mang theo da hải tượng đi xuống này là có lý do, việc hắn dùng dây thừng da hải tượng là kinh nghiệm nhiều năm trộm mộ đúc kết lại, thứ này cường độ gần bằng dây cương ngựa, nhưng lại có thể co dãn, hơn nữa Trần Bì A Tứ dáng người thấp bé gầy gò, quấn thừng này mười vòng quanh eo rồi mặc quần áo vào thì đúng thực nhìn không ra, còn có thể vào thêm được mười thước chiều sâu.
Có điều Kính nhi cung này đâu chỉ sâu hơn mười thước, Trần Bì A Tứ phóng dây thừng mãi cho đến cực hạn, nhưng cho đến nền cung vẫn còn một khoảng cách rất dài.
Từng chút một đi xuống, đã có thể nhìn thấy hình dáng đáy cung, nền cung hình như làm bằng cẩm thạch. Mặt trên bởi vì qua bao năm tháng xảy ra nhiều chấn động nên bong ra từng mảng, có rất nhiều mảnh nhỏ vụn vặt, ở trung tâm có một tòa bảo tháp nhỏ không biết là ngọc thạch hay ngà voi trắng, phía trên che đậy lụa mỏng là “Bảo trướng” cho nên như nhìn xuống một màn mờ sương.
Cả đời Trần bì A Tứ đối với Phật tháp vẫn là thiếu một chút hiểu biết, cái này với thế hệ người mù chữ trước giải phóng có quan hệ, thổ phu tử Trường Sa có một câu cách ngôn: Vạn hộ hầu (chức danh) không bằng trận phù đồ. Nói chính xác là phù đồ địa cung. Thường thường so với lăng mộ vạn hộ hầu còn xa xỉ hơn, Trần Bì A Tứ tuy rằng đã từng nghe lời này, nhưng không hiểu rõ lắm, nếu là tôi, lúc ấy đương nhiên cũng không hiểu.
Bảo tháp nhỏ, hẳn là nơi đặt bát trọng bảo hàm đựng cốt Phật, cũng chính là quan tài luôn, thứ này là nhà Phật chuyên dụng. Hơn nữa bên trong xá lợi, chính là ba ngàn thế giới cùng lục đạo luân hồi. Tạm thời mặc kệ nó có đựng cốt Phật hay không, cái bát trọng bảo hàm bằng Ngọc thạch kia, trên thế gian này, chính là thứ đồ không tính nổi giá trị.
Tôi nghe đến đó, cảm thấy có điểm nghi hoặc, nếu Trần Bì A Tứ thật sự từ địa cung trộm ra bát trọng bảo hàm, mấy thứ này đâu có thấy xuất hiên trên tờ báo kia? Chẳng lẽ hắn lúc ấy cách bảo vật trong gang tấc, lại bởi vì nguyên nhân gì nên phải bỏ qua? Loại người có tính cách như thế, điều này mà nói là không có khả năng.
Lão Hải không chú ý tôi đang thất thần, tiếp tục miệng lưỡi lưu loát, có điều tự thuật của người này có điểm dài dòng. Tôi lại không tiện chen miệng vào, đành phải im lặng nghe hắn tiếp tục nói dối.
Trần Bì A Tứ nhìn đến phía sau bảo tháp, tuy rằng không biết phía dưới là cái gì, nhưng là hắn khẳng định không phải thứ tầm thường, hiện tại chỉ cần có thể xuống đến phía dưới, tự nhiên có thể thắng lợi trở về, nhưng là cách nào xuống được.
Hắn tiếc mình không mang đủ dây thừng. Sớm biết rằng như vậy, không bằng vừa rồi lui về, chuẩn bị tốt rồi trở về, sẽ không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Hắn đèn pin chiếu lại chỗ bên cạnh tháp nhỏ, trong lòng khẽ động, xem ra không xong rồi.
Hóa ra quanh chỗ này không phải đất vàng, mà là một cái bao đất (thổ bao) màu vàng, vừa thấy liền biết, đó là tổ của ong Hoàng phong.
Theo thổ bao hướng đi, có thể nhìn thấy bên cạnh địa cung có một đạo cao bằng nửa thân người, mở ra một lối ẩm thấp, thổ bao chính là theo hướng đó đi vào.
Xem ra bốn phía Kính nhi cung này còn phụ thuộc vào kiến trúc lòng đất, hơn nữa có khả năng không kín gió, kết hợp với độ sâu này tạo thành nơi đông ấm hạ mát như sơn trang, từ nơi này nhìn xuống, xem ra cửa vào thì không lớn, nhưng bên trong cửa không gian phi thường khủng bố, khó trách tổ ong này tu luyện lớn được như vậy, ở hạ nhân công trong kiến trúc, mưa gió không xâm, quả nhiên là không gian tốt, không lẽ tổ tiên lũ ong này cũng biết xem phong thủy.
Chính mình vừa rồi hạ xuống xem xét từng tầng một, từng gian La Hán một, không chạm đến tổ ong, bằng không sẽ tự biến mình thành cái lạp xưởng, cho ong làm mật, chỉ sợ lưu lại xác khô cho đời sau vào xem trò cười.
Xem ra lần này gặp rắc rồi lớn rồi, treo lửng lẳng trên một tòa tiểu tháp, trong một không gian nhỏ hẹp như thế này, cho dù người di chuyển như khói, xảy chân một cái, cũng khó mà không kinh động đến tổ ong kia được.
Trần Bì A Tứ cân nhắc một lát, nghĩ không thể tiếp tục đi xuống nữa, muốn đem bảo vật mang lên, chỉ còn duy nhất một biện pháp.
Đến đây nhất thiết phải nhắc một chút lai lịch tên Trần Bì A Tứ này, người này từ nhỏ lớn lên ở một làng chài vùng duyên hải Chiết Giang, khi người Nhật Đánh tới Trung Quốc chạy nạn đến Trường Sa, cho nên hắn thực chất không phải người Trường Sa, nhưng người này lại vô cùng thông minh, từ xa xưa thổ phu thử cơ bản không bao giờ truyền nghề cho người ngoài, hắn khó mà tiếp thu được chân truyền.
Thời điểm Trần Bì A Tứ ở Hải Diêm, để kiếm kế sinh nhai, hắn đi phải bắt cua ở bãi bùn, đương nhiên không phải dùng tay bắt, thứ hắn dùng gọi là “Cửu trảo câu”.
Thứ này giống như với thứ dân nghề võ dùng bắt hổ, hoặc là bộ đội đặc chủng dùng trèo trên vách đá là móng vuốt tam câu, loại vuốt này có chín móc, vòng thành một cái cặp, sắp xếp rất kín, khi cua bắt, dùng thừng cột vào trên đuôi móc, sau đó bắt tiếp, mỗi lần phóng ra là một con cua bị tóm, bách pháp bách trúng. Sau đó xả một phát, cua lền tự rơi vào giỏ tre.
Theo bút ký của ông nội tôi có ghi lại, loại công phu này có thể luyện thành một cái hết sức điêu luyện, cách hai mươi thước một cái phóng tóm được một quả trứng chim, vung tay câu lại thả xuống đất, trứng không vỡ. Xa hơn một chút, sẽ dùng cây gậy súy, cũng là thập phần chuẩn xác.
Trần Bì A Tứ lúc này không nghĩ ra được gì nữa, đành phải dùng cách này, đành phải cắn răng liều lĩnh, nhắm tượng La Hán, một tầng một tầng đi đi xuống. Đợi đến khi khoảng cách không sai biệt lắm, hắn lấy ra cửu trảo câu, ngắm một đường cong nhỏ. Móng vuốt liền phóng lên trên bảo trướng, may mắn thứ này không phải tảng đá thông thường, thập phần nhẹ nhàng, Trần Bì A Tứ đem bảo trướng tháo ra, kế đến một bên đầu tượng La Hán, thay đổi lực đạo trên tay, móc tháo ra trở lại trên tay hắn.
Kế tiếp định phá đi tiểu bảo tháp ngọc thạch hay ngà voi gì đó này, Trần Bì A Tứ tung ra cửu trảo câu, ôm lấy cái chân tháp nhỏ, xé vài cái, không chút sứt mẻ.
Không phải nửa tấn thì cũng đến năm trăm cân, Trần Bì A Tứ trong lòng thầm mắng.
Hắn dùng đèn pin quét một lượt thân tháp, nhìn đến móng tháp có bốn cây cột trụ nhỏ. Tháp này tất nhiên là dựa theo cái tháp đã sập trên mặt đất mà phục chế, kết cấu cũng có thể không sai biệt lắm, bốn cột trụ này để chống đỡ sức nặng của thân tháp. Bảo hàm ngay tại trung tâm bốn cột, chẳng qua góc độ không đúng, nếu cẩn thận thêm nữa, chắc chắn có thể câu lên.
Lúc này Trần Bì A Tứ trong lòng đã hơi nóng vội, hắn phỏng chừng xuống dưới này đã được bốn giờ, vừa rồi mơ hồ nghe đượ vài âm thanh nhỏ, không chừng nhóm người Miêu đang tới gần, không còn thời gian để nghĩ cách khác nữa.
Hắn quả quyết, đầu óc nóng lên, trong lòng khởi lên ác niệm, đánh ra hai khỏa thiết đạn ba ba hai tiếng, hai hòn đạn đánh lên một cây cột trong móng tháp, cây cột đanh một tiếng vỡ vụn, tiếp theo hắn thả người nhảy, lập tức dẫm lên một bên tháp, sau đó tập trung tinh thần, dùng xung lượng của mình xô tháp đổ sang một bên, cây cột hai bên vốn chịu lực cân bằng, lập tức gãy, tháp đổ chìm xuống, thân tháp cùng móng thấp đồng thời mở ra.
Trần Bì A Tứ ghé vào trên tháp, khống chế được độ mạnh yếu, tháp nặng quán tính lớn, nghiêng rất chậm, Trần Bì A Tứ đợi cho đến lúc nhìn thấy bảo hàm ở bên dưới tháp, vung cửu trảo câu, từng chút một đem thứ dưới tháp câu lên, sau đó thu lại cái móc vừa vải ra, ôm lấy một bên tượng La Hán, nghĩ là rất chắc chắn đem thân mình chế định.
Một loạt động tác chỉ trong có ba giây, nhưng hắn lại không nghĩ tới tượng La Hán kia căn bản không chịu được thể trọng của hắn cùng thân tháp, lôi kéo một hồi, tượng La hán đầu tiên không xong, rồi theo đó cũng rớt xuống dưới.
Một vòng quanh mặt đáy tháp cơ hồ toàn tổ ong, nếu cứ ngã xuống như vậy, cũng giống như trực tiếp ngã vào tổ ong, không chết cũng không khả năng.
Như chớp Trần Bì A Tứ dồn toàn bộ khí lực, đem La Hán ném xuống trước, một tay chộp lên bát trọng bảo hàm, như thế là hắn đã rảnh tay, nhưng không thể tránh được, đỉnh bảo tháp đập mạnh vào vách tường địa cung, bao nhiêu La Hán trên các tầng vì chất động đồng loạt rơi xuống.
Lúc này đây Trần Bì A Tứ rốt cuộc không thể xoay sở, mắt thấy một loạt tượng La Hán nhằm tổ ong rơi xuống, nhất thời tro bụi nổi lên bốn phía, tổ ong vàng cơ hồ lõm xuống rồi vỡ ra.
Trong lúc hỗn loạn hắn chỉ phải bỏ lại La Hán trên tay, lại bật trụ bảo hàm, theo phản xạ có điều kiện chiếu đèn pin vào chỗ tổ ong, lòng nghĩ lần này không xong rồi, cái mạng già của hắn, không chết ở trên chiến trường, thì cũng trong địa cung, đúng với phép tắc của tổ tông.
Đèn pin chiếu một lượt, không thấy ong vàng hùng hổ xông ra như tưởng tượng, ngược lại hắn nhìn qua khe vào trong tổ ong thấy khô cạn không chút nước, tựa hồ là một cái bao phổi khí.
Nhưng thứ làm cho hắn lạnh toát cả người chính là, có một đạo trong cái khe tối om om, xem ra thời điểm ong làm tổ, không rõ là trên xác người hay xác động vật chết.
Hắn nhảy xuống, thấy được rõ ràng, có một tượng La Hán giống như La Hán trên các tầng tháp kia, đã vỡ thành từng mảnh, phỏng chừng là rơi từ trên kia xuống thời điểm ong còn chưa làm tổ, kết quả cấp bao đi vào .
Trần Bì A Tứ ngẩng đầu nhìn lên, hắn vừa nãy rơi xuống không chú ý, không cảm giác được tượng La Hán ngồi đây từ khi nào đã biến mất, tòa này là rơi từ trên chỗ nào xuống?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |