Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 4 » Phần 24

Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 24

Sau khi viên thiết đạn của Trần Bì A Tứ bay qua, ánh lửa bị kích động trong chớp mắt rồi ảm đạm trở lại, bóng người bên kia chìm vào mơ hồ, lập tức mọi thứ trở nên không rõ ràng lắm. Cuối cùng viên thiết đạn không biết đánh tới nơi nào, phát ra một tiếng vang trong trẻo, rồi rơi xuống nền gạch, thanh âm quanh quẩn nơi linh cung trống trải, làm cho người ta phát nổi da gà.

Ánh lửa nhấp nhoáng chỉ trong nháy mắt, nhưng tất cả mọi người đều bị cái bóng dáng đó dọa cho hoảng sợ, Thuận Tử kinh hoảng, kêu lên the thé: “Đó là cái quỷ gì vậy!”

Hoa Hòa Thượng lập tức che miệng hắn lại, không cho nói huyên thuyên nữa, mấy người theo bản năng đều đặt tay lên chủy thủ đeo bên người. Trần Bì A Tứ khoát tay áo ý bảo chúng tôi không cần khẩn trương như vậy, sau đó đưa mắt nhìn Hoa Hòa Thượng, người phía sau đến bên cạnh đăng nô cách đó vài bước, một tay đem lửa chụp tắt.

Tôi không thể không bội phục sự bình tĩnh của Trần Bì A Tứ, trong hoàn cảnh quỷ dị như thế này, cho dù là ai cũng không đời nào nghĩ tới việc tắt đi nguồn sáng duy nhất bên người, ngược lại còn hy vọng xung quanh mình càng sáng càng tốt, nhưng kỳ thật, loại tình huống này dấu mình ở trong bóng tối mới là an toàn nhất.

Đăng nô tắt rồi, bốn phía được trả lại sự u ám, tựa như có một đám mây mù đột ngột dâng lên vây lấy chúng tôi, đăng nô bên kia trông lại càng thêm sáng.

Chúng tôi lần lượt tắt đèn pin của chính mình, cùng nhau nín thở, quan sát bóng dáng bên kia. Bóng đêm hắc ám xung quanh kích thích tinh thần cực mạnh, tôi cảm giác được trái tim mình nhảy lên phi thường lợi hại.

Bóng dáng này rõ ràng là một người, đại bộ phận thân thể bị khuất trong bóng tối, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khác thường, là do cái cổ dài của hắn, cùng mấy thứ gì đó đâm tua tủa trên thân rất khó dùng lời diễn tả, nhìn qua thì từa tựa nhưng thực ra không phải giống người. Mà là một loại… Một loại chim.

Tôi theo bản năng chợt cảm thấy rùng mình, trong lòng rờn rợn, trừ bỏ Muộn Du Bình ở ngoài, những người khác đều ở đây. Bóng dáng này nhìn lại khẳng định không phải Muộn Du Bình, chẳng lẽ nơi này còn có người khác? Có thể là loại người nào? Vì sao lại xuất hiện bên trong một linh cung trên đỉnh núi tuyết? Chẳng lẽ đợt tuyết lở vừa rồi khiến lính biên phòng chú ý, người nọ là giải phóng quân đi dò đường?

Cũng không có khả năng, chưa nói tới tuyết lở phát sinh ở trong sơn cốc, chỉ riêng việc phát hiện ra, rồi chạy tới nơi xem xét ít nhất cũng mất thời gian một ngày, sẽ không nhanh như vậy đi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến linh cung này khi Uông Tàng Hải thiết kế vốn là một cái bẫy, nếu là một cái bẫy, tất nhiên là hiểm ác vạn phần. Người ở trong cạm bẫy chắc chắn không thể nào tưởng tưởng ra thứ đang chờ đón hắn là cái gì, bóng dáng này, có thể nào trong khi lão Uống bố trí bẫy rập, an bài luôn một con quái vật ở trong này?

Chúng tôi đến thở mạnh cũng không dám thở, chăm chú nhìn chằm chằm cái bóng dáng kia, hy vọng có thể trông vào động tác và hình dạng của nó mà phán đoán ra được cái gì. Ít nhất có thể cho chúng tôi biết nó rốt cuộc có phải người hay không. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, bóng dáng kia chỉ đơn giản đứng thẳng tắp ở nơi đó, giống như một bức tượng đất, ngay cả hoảng cũng không hoảng. Tựa hồ căn bản không phải vật còn sống.

Đợi một lát, song phương cùng không có động tĩnh, Bàn Tử bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Không thích hợp chút nào. Là vật còn sống thì phải động đậy chứ, thứ này đứng im không nhúc nhích, liệu có phải chúng ta mắt nhìn bị viễn thị rồi không, đó chỉ là bóng dáng khắc trên cây cột của đăng nô thôi?”

Hiệp Thành nói: “Nói bậy, đăng nô không phải đều ở sát tường sao? Hắn làm sao có thể tự mình dịch sang một bên?”

Bàn Tử nhẹ giọng nói: “Không phải nói nhờ linh khí trời đất, tỳ bà cũng có thể thành tinh sao? Nói không chừng tảng đá đăng nô nơi này đã đủ thành tinh, tự mình có thể đi lại.”

Tôi bị lời hắn nói làm cho cả người không thoải mái, lập tức không có đủ dư thừa trí tuệ để mà phán đoán đúng sai nữa, cách đây mấy tháng ngay cả bánh tông tôi cũng không tin. Hiện tại tôi đã thấy bánh tông có thể ngồi hai bên bàn đánh mạt chược, muốn nói là có không có yêu quái, tôi thật không dám khẳng định. Nhưng Bàn Tử lại nói ngay cả một tảng đá đăng nô cũng thành tinh, tôi càng cảm giác chỉ là một câu vui đùa thôi, tên Bàn Tử này ở thời điểm càng nguy hiểm nói chuyện càng khác người, điều này liên quan đến tính cách tưng tửng của hắn.

Có điều đúng như Bàn Tử nói, chỉ cần là vật thể sống, nhất định phải động đậy, cho dù là một cái bánh tông, cũng không có khả năng giống tảng đá đứng trơ trơ như vậy, bóng dáng này vẫn không nhúc nhích, quá mức kỳ quái.

Cho dù là cái gì đi nữa, chúng tôi cũng không thể tiếp tục đứng đây giằng co được, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng tôi biết nới này bốn phía bám đầy tường xâu, nếu lại có người bị cắn, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên núi tuyết hoang vắng thiếu thuốc thang dược phẩm, cũng có thể đe dọa tính mạng.

Chúng tôi nhỏ giọng bàn kế, cơ bản mọi người đều có ý tưởng giống nhau, Bàn Tử dùng thanh âm phi thường thấp nói: “Tóm lại chẳng cần mất công đứng đây thưởng thức dáng người của nó làm gì, cứ lén lút đi qua, nếu thực sự là người, con mẹ nó không đánh nổi thì chạy!”

Vài người lên tiếng đồng ý, tôi cảm giác được bên người như có gió thổi qua, lần mò đi một cách nóng vội, xung quanh tối đen nên cũng chẳng có cách nào phân bố đội hình, tôi kiên trì hướng tới ngọn lửa duy nhất đang chiếu sáng.

Đăng nô kia cách không xa lắm, đi được và bước bóng dáng đó càng trở nên rõ ràng, đồng thời tôi cũng thấy càng ngày càng quái, bất giác, một dự cảm không lành trỗi dậy mãnh liệt, dường như càng đến gần vùng chiếu sáng của đăng nô, tôi theo bản năng giảm chậm tốc độ, giấu mình trong bóng tối, thong thả nhẹ nhàng dựa tường đi đến.

Bóng đen kia chỉ còn cách tôi độ mười bước chân, tôi nheo mắt nhìn hắn, từng chút từng chút, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh bắt đầu không ngừng toát ra, một bên cầu nguyện ông trời đừng cho tôi nhìn thấy cái thứ gì đó tôi không muốn nhìn.

Nhưng mà, theo tầm nhìn càng ngày càng thu hẹp, tôi dần dần ý thức được rằng ông trời sẽ không có khả năng đi phù hộ cho loại người chuyên trộm mộ quật phần đâu, thứ trước mắt càng lúc càng rõ ràng, lập tức tôi ngay cả cước bộ cũng dừng, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, cuối cùng thân thể đông cứng lại một chỗ cứ thế không thể nhích thêm một bước.

Tôi không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả cái thứ đó, nó chỉ có thể nói là một con vật cực đại to lớn mang hình dáng du diên (một con giống như ốc sên), nhưng là có phải hay không thì tôi cũng không biết, bởi vì nó quá lớn, tôi biết du diên lớn nhất cùng lắm dài đến một thước, nhưng thứ này hiển nhiên là lớn hơn một thước, con du diên giống như rắn vươn nửa người trên lên cao, quấn quanh một tòa đăng nô. Chúng tôi nhìn xuống cổ, kỳ thật chính là hai cái sừng độc dài đâm tua tủa hình thành bóng dáng. Vô số chân dài rủ xuống, chỉ có điều con cự trùng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đang hấp thụ khí thể phát ra từ ngọn đèn dầu (đăng nô).

Trong từ điển khoa học về rết, một giống rết ở vùng biển Ca – ri – bê có thể vừa được 40~60cm dài, nhưng chưa từng phát hiện con nào dài đủ một thước, hình thể lớn như vậy, tuổi thọ của con vật này, chỉ sợ phải hơn một ngàn năm.

Bốn phía truyền đến tiếng vài người rên rỉ, tôi thậm chí nghe được Bàn Tử vô cùng kinh hãi nói nhẹ như gió: “Ôi ông lớn!” Hiển nhiên hắn cũng giống như mấy người gần đó, bắt đầu không tin vào hai mắt của chính mình, tôi nghĩ đến bàn đá phong mật đạo có khắc con rết rồng đã gặp ở dọc đường, bỗng nhiên hiểu được vì sao người Đông Hạ xưa thờ Thần trưởng là con rết ngàn chân!

Xem ra khi bọn họ ra vào rừng núi hang hốc thâm sâu, thấy được con du diên cỡ bự như vậy, liền xem nó như thần thánh hóa thân của rồng.

Đầu óc trở nên hỗn loạn với cả đống nghi vấn, tôi nghe được có người hô lên mấy tiếng, ý tứ là: “Lui về!” Lúc ấy cũng không biết lời này là ai nói, tôi không tự giác liền lui ngay về sau. Lùi mãi lùi mãi, cũng không biết đã bỏ chạy được đến nơi nào, nhìn ra bốn phía, lại một mảnh tối đen như mực.

Nguyên lai do Hoa hòa Thượng khi nãy đã tắt mất đăng nô phía sau chúng tôi, chúng tôi đã không còn mục tiêu mà rút lui nữa rồi, mất phương hướng, mọi người một lần nữa bị phân tán.

Tôi bật đèn pin, nghĩ nên đốt một cái đăng nô, để thu hút chú ý của mọi người, lại nhìn đến cách đó không xa bóng dáng con du diên bự chảng khẽ chập chờn, đăng nô bên cạnh nó lập tức dập tắt, bóng dáng con vật to lớn liền biến mất trong bóng tối.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới Thuận Tử nói diên có tập tính ưa nhiệt, nhất thời cảm giác không ổn, đồng thời ở một nơi rất xa, Hoa Hòa Thượng đốt một cái lô không lửa, kêu lên: “Mọi người trăm ngàn lần đừng đốt đăng nô nha, các cậu nhìn theo lô không lửa của tôi đến chỗ này tập hợp!”

Tôi chợt nghe nhiều tiếng bước chân di động âm thầm, tần suất cực nhanh, không biết chạy đến từ hướng nào. Dù sao thanh âm vẫn là càng ngày càng vang, liền nhanh chân bỏ chạy.

Trong hỗn loạn, tôi nghe được Bàn Tử ở một phương hướng khác nói vọng đến: “Vì cái gì không được đốt? Đốt đèn rồi thì cái thứ đó còn tạm tha cho mình một lúc. Không thắp nó liền thẳng tiến luôn tới chỗ chúng ta? Nó nhiều chân như vậy chúng ta làm sao đua với nó được.”

Hoa Hòa Thượng nói: “Không được! Tôi ngửi mùi dầu thắp, bên trong dầu cũng có trùng hương ngọc, hương vị một khi tản ra, sẽ càng nhiều cái loại… cái loại này nọ sẽ xuất hiện, đến lúc đó càng phiền phức.”Hắn dừng một chút, hiển nhiên không biết nên gọi thứ kia bằng cái gì cho phù hợp.

Tôi vừa nghe khả năng không chỉ có một con, nhất thời trong lòng liền dựng đứng, một bên hướng Hoa Hòa Thượng chạy thật nhanh, một bên cũng kêu to: “Chúng ta làm sao bây giờ?”

Hoa Hòa Thượng nói: “Yên tâm tôi có biện pháp, cẩn thận phía sau, loại sâu này đi phi thường nhanh!”

Rất nhanh tôi liền căn cứ vào ánh sáng lô không lửa phóng vọt tới bên người Hoa Hòa Thượng, lập tức bốn phía xuất hiện rất nhiều ánh đèn pin lốm đốm, vài người từ trong bóng tối vọt ra, chúng tôi chạy không kịp thở, ngay cả nói cũng không nổi. Bàn Tử ôm ngực vừa nhìn bốn phía hắc ám, vừa quay sang hỏi Hoa Hòa Thượng: “Tốt lắm, đến nơi rồi, có biện pháp gì, nói mau! Cái thứ kia đến ngay đấy.”

Hắn nói xong chúng tôi liền nghe truyền đến thanh âm khiến người ta phải rút gân, nhưng vừa chú ý nghe, thanh âm đó lại biến mất, dường như con cự trùng đó không có đuổi đến đây, mà ngừng lại rồi.

Hoa Hòa Thượng cũng ho phi thường lợi hại, một bên ho khan một bên vỗ vỗ ba lô trên vai. Nói: “Kỳ thật cũng không phải cách gì đặc biệt, chúng ta còn có thuốc nổ, nổ banh xác nó ra.”

Bàn Tử vừa nghe liền cười không ra tiếng, nói: “Vậy được rồi, nhiệm vụ vinh quang xin giao lại cho đồng chí, tôi sẽ chăm sóc mẹ già con nhỏ ở nhà cho anh.”

Hoa Hòa Thượng nói: “Không cần tôi đi, tôi đã an trí rất tốt rồi, tự nhiên sẽ có người làm.”

Tôi bỗng nhiên từ trên mặt hắn cảm giác được một tia lạnh lẽo, đồng thời cũng ý thức được đang xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại, mặt biến sắc nói: “Quách Phong?”

Hoa Hòa Thượng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía bóng tối ở một bên, nói: “Chuẩn bị tốt rồi. Sẽ nhanh thôi.”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ‘Uỳnh’ một tiếng nổ, trong bóng tối ở một bên bỗng lòe ra một đường ánh lửa đến chói mắt, chúng tôi theo phản xạ toàn bộ gục xuống, lập tức lượng lớn mảnh gỗ vụn trút xuống đầu chúng tôi như mưa, toàn bộ sàn chấn động mãnh liệt, tấm ván gỗ bắn lên suýt đụng trúng mũi tôi, xung sóng kích không lớn, nhưng thanh âm thật vang. Chấn động làm màng nhĩ tôi kêu ong ong, nhất thời cái gì cũng nghe không rõ.

Tôi ngẩng đầu nhìn phương hướng phát ra tiếng nổ, chỉ thấy sàn đã bị xé thành cái hố to, bên cạnh là thứ bị thiêu cháy đen, đầu của con “du diên rồng ngàn chân” bị vỡ nát, mảnh thân thể còn lại không ngừng vặn vẹo, mà nơi nổ mạnh nhất, dĩ nhiên là chỗ vừa rồi chúng tôi đặt Quách Phong.

Tôi nhất thời liền hiểu được Hoa Hòa Thượng vừa làm gì. Khó trách vừa rồi con “diên rồng ngàn chân” không đuổi theo đến chỗ chúng tôi, nó bị Quách Phong hôn mê ở một bên hấp dẫn đi qua, mà Hoa Hòa Thượng lại đem thuốc nổ đặt trên người hắn…

Tôi quả thực không dám tin vào điều mắt mình đang nhìn thấy, quay đầu nhìn chằm chằm Hoa Hòa Thượng và Trần Bì A Tứ, hai người này chẳng lộ ra cảm xúc gì, tựa hồ việc này cùng bọn hắn chẳng có quan hệ.

Trần Bì A Tứ nhìn thấy biểu tình của tôi, vỗ vỗ vai tôi, nhẹ giọng nói: “Tiền tam hậu tứ, ông nội không dạy cậu sao? Nếu là ta, bọn họ cũng sẽ làm như vậy, qua lần này, coi như cậu được giác ngộ.”

Tiền tam hậu tứ, là tiếng lóng của thổ phu tử. Có nghĩa là khi làm việc, làm phía trước lo lắng ba bước, làm phía sau lo lắng bốn bước. Thổ phu tử ở dưới đất, mỗi động tác đều liên quan đến tính mạng, cho nên trước khi làm bất cứ điều gì, đều phải lo lắng sau ba bước sẽ phát sinh chuyện gì và biện pháp xử lý, nếu phát hiện là chuyện không thể giải quyết, thì nhất định không làm. Hơn nữa còn phải đem lo lắng dưỡng thành thói quen.

Mục đích những lời đó của Trần Bì A Tứ, tôi cũng hiểu được, kỳ thật tình huống của Quách Phong cũng giống như vậy, cơ hội để hắn sống sót cùng chúng tôi ra ngoài đã muốn vô cùng xa vời. Ý của lão già là, sớm muộn gì cũng chết, không bằng cho hắn chết dễ chịu một chút.

Ông nội của tôi cũng từng nhắc đến trong bút ký. Lúc đã xuống dưới đất rồi, có đôi khi chờ cho mình ý thức được nguy hiểm thì cũng đã muộn, cho nên đối với nguy hiểm phát sinh phía trước cần lo lắng đề phòng. Trộm mộ là việc vừa cần cẩn thận, vừa cần có lá gan, xưa nay không biết bao nhiêu kẻ mang theo đầu óc nóng vội xuống cổ mộ, trực tiếp trở thành vật bồi táng.

Nhưng tuy là nói như vậy, Quách Phong cứ thế chết, thật sự rất oan uổng, làm cho tôi lập tức đối với người tên Trần Bì A Tứ đứng bên cạnh, toàn bộ cảm thấy sợ hãi.

Đáng tiếc lúc này không phải lúc tỏ thái độ của mình ra, đành phải hít sâu một ngụm, tận lực làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Ánh lửa cháy phía trước dần dần tắt, gỗ nơi này đều là loại đóng băng cả nghìn năm, trong các lỗ rỗng khe hở đều có nước và băng đóng kín, càng thiêu càng nhiều nước, nước càng nhiều càng thiêu không nổi.

Chúng tôi đồng loạt hướng đến cái lỗ nổ ra trên sàn, tôi bước chậm và nặng nề, rất sợ hãi có thể nhìn thấy mảnh vụn chân tay hay gì đó của Quách phong. Bàn Tử cùng Phan Tử lại không có phản ứng gì lớn, tựa hồ rất quen với loại chuyện này, hoặc có thể, bọn họ cho rằng đem buồn bực thể hiện ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì. Bàn Tử xem tôi có điểm khó chấp nhận, còn vỗ vai tôi, nhẹ giọng nói: “Quên đi, dù sao là người của bọn họ, nói không chừng tay chân cũng chẳng lấy gì làm sạch sẽ, về sau càng rắc rối.”

Thuận Tử còn chưa hiểu được chuyện gì, cơ hồ đã bị dọa đến ngây ngốc cứ thế đi theo chúng tôi.

Đi đến phá động trên sàn gỗ, dùng đèn pin chiếu xuống, gạch ở dưới sàn gỗ bị nổ thành một cái hố to, bên dưới là thạch điều màu đen dùng để gia cố hành lang, cũng bị nổ thủng, lộ ra một đạo khe hở, phía dưới là một không gian.

Tôi biết phía dưới là gì, bởi vì bộ phận này của tòa linh cung xây dựng trên sườn dốc, nhưng sàn nhà bằng phẳng, phía dưới khẳng định cần dùng cột trụ sắp xếp theo một hình tam giác trong không gian, nương theo độ dốc của sườn núi khiến cho sàn nhà được cân bằng theo phương ngang chứ không nghiêng theo sườn duốc, ví dụ cung điện Bố Lạp Đạt, chính là một kết cấu như vậy.

Trong khe hở có khí lạnh thoát ra, hiển nhiên thông với bên ngoài, tôi cẩn thận nhớ lại, lăng trụ tam giác phía dưới cũng bị tường vôi trắng bao lấy, không rõ tại sao, lại có gió thổi ra như thế này, tựa hồ có thể từ nơi này đi ra ngoài được.

Bốn phía chắc chắn có vấn đề, trên này che kín du diên (một giống như con sên), nếu dứt khoát theo cửa chính đi ra ngoài, chỉ sợ càng chạy càng nguy hiểm, lúc này phá ra một cái hố động, vừa lúc có thể cho chúng tôi thoát thân.

Bàn Tử nhảy vào hố, phá động phía dưới còn chẳng đủ cho một người thông, bắt đầu dọn dẹp xung quanh, Hoa Hòa Thượng cũng nhảy vào hỗ trợ. Bàn Tử hỏi tôi, cứ như vậy đi xuống thì có việc gì không?

Tôi bảo bọn họ không cần làm bậy, mùa đông đường đá đông lạnh rất giòn, vừa rồi nổ mạnh khẳng định đã đem kết cấu chịu lực ở dưới phá hỏng hết rồi, cái này mặt không biết cao bao nhiêu, nhỡ may đổ xuống, không phải chỉ rơi một hai người, có khả năng bề mặt sàn phụ cận đều sẽ lõm xuống, đến lúc đó Linh cung sẽ trở thành mồ chôn của cả bọn.

Vì thế Bàn Tử và Hoa Hòa Thượng buộc lại dây thừng trên thắt lưng, một đầu khác buộc trên thân cột thật lớn, tất cả chúng tôi đem nút thắt kháp lên dây thừng, như vậy một khi phát sinh sự cố, có thể tiếp ứng cho nhau.

Chuẩn bị thỏa đáng, Bàn Tử bắt đầu dùng chùy nện xuống mặt đá phiến, không nghĩ tới mới đập có một cái, đột nhiên tiếng răng rắc từ dưới chân hắn truyền đến, phía dưới bát khẩu thô thù, thế nhưng cho hắn đánh sập chỉ trong một giây, lập tức chân hắn bị thụt xuống, chưa tới đùi.

Tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng nói tháp sụp liền sụp, may mắn chỉ là chân hắn bị lấp xuống, Bàn Tử mắng một tiếng vô cùng thô tục, một bên muốn đem chân mình lôi ra.

Lôi nửa ngày, lôi đến đầu gối rồi làm thế nào cũng không lôi lên được, chính Bàn Tử cũng thấy chút kỳ quái, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, hét lớn: “Không tốt, có cái gì đang nắm chân tôi!” Nói xong người cứ thế trượt xuống.

Hoa Hòa Thượng cúi xuống giữ chặt hai tay hắn, dùng sức kéo lên, những người khác nhất loạt hỗ trợ, đem chân hắn rút ra, nhưng không làm sao kéo hắn lên mặt trên hố gạch được, tựa hồ phía dưới có cái gì đó thật sự tóm được hắn.

Hiệp Thành bật đèn pin, chiếu xuống, mọi người nhất thời hít ngụm khí lạnh. Chỉ thấy theo cái động Bàn Tử phá ra trên hành lang đá, vươn đến một cánh tay xanh xao tím ngắt, gắt gao chộp lấy cổ chân Bàn Tử.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lăng Tiếu – Quyển 4
Hắn vốn không muốn đưa Lăng Tiếu vào chỗ chết, bởi vì Lăng Tiếu được sư phó thu làm đồ đệ, đã tính toán là đồng môn, tông môn nghiêm cấm nội đấu, trừ phi là hận thù không giải được, có thể hướng tông môn xin đấu sinh tử. Nhưng mà hai ngày trước có người là ra thù lao nặng muốn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Tấm Cám thời hiện đại - Tác giả The Kid
Tác giả đưa câu chuyện Tấm Cám về thời hiện đại và sáng tạo thêm một số chi tiết. Ở nhà kia có hai chị em cùng cha khác mẹ sống chung với nhau, người chị tên Tấm, người em tên Cám. Cha mẹ Tấm đều đã mất, Tấm phải sống với Cám và dì ghẻ. Câu chuyện nào cũng nói mẹ con Cám xấu xí...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
“Cha và tiểu đệ chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy nên muốn để thêm ở nhà một ngày, cũng là ngắm cho no mắt.” Đổng Xảo Xảo từ bên ngoài bước vào vừa cười vừa nói, trong tay nàng là một ít rau mới hái, có lẽ là vừa hái từ vườn vào vì vẫn còn rất tươi ngon. Khuôn mặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân