Bạn đang đọc Quyển 1, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đạo mộ bút ký” tại đây: http://truyensextv.moe/tag/tuyen-tap-dao-mo-but-ky/
Bốn thổ phu tử ngồi trên một ngôi mộ, ai nấy đều im lặng không nói một lời, nhìn đăm đăm vào chiếc xẻng Lạc Dương trên mặt đất.
Trên xẻng còn dính chút đất cát từ trong lòng đất, lạ một nỗi từ đám đất này còn có dịch thể màu đỏ tươi không ngừng rỉ ra ngoài, cứ như vừa được nhúng vào máu.
“Lần này phiền toái lớn rồi.” Lão yên đầu gõ gõ đầu tẩu xuống mặt đất. “Bên dưới chính là huyết thi, nếu làm không tốt việc này, không chừng cả đám chúng ta sẽ bị kéo luôn xuống dưới.”
“Vậy có xuống hay không? Xuống hay không thì nói một câu, đừng vòng vo nữa!” Tên nhóc chột mắt nói: “Ông nói ông già cả đi đứng không tiện, vậy đừng xuống nữa, để tôi với em trai xuống thôi. Không cần biết nó là cái quái gì, cứ cho nó một viên đạn là xong.”
Lão yên đầu không giận trái lại còn cười, nói với gã râu ria bên cạnh: “Thằng Hai nhà ngươi thật chẳng biết trời cao đất dày, cứ thế không chừng chết lúc nào không biết. Ngươi nên dạy dỗ nó nhiều vào, chuyện làm ăn này của bọn ta không phải chỉ dùng một khẩu súng là lấy được hoa sen ở Tây Thiên.”
Gã râu ria kia trừng mắt nhìn tên nhóc chột mắt: “Nhãi con, sao dám giở cái giọng đó với ông, ông mày đào đất từ khi mày vẫn còn ở trong bụng mẹ chưa chui ra.”
“Con nói sai chỗ nào, ông tổ cũng từng nói thế còn gì. Huyết thi này là đồ tốt, bảo bối bên dưới chắc chắn không ít, nếu không xuống thì chẳng phải mất đi một món hời sao.”
“Mẹ nó, mày còn dám cãi!” Gã râu ria đưa tay định đánh, bị lão yên đầu dùng tẩu thuốc cản lại.
“Còn ngươi nữa, thân làm ba mà chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay, không cần biết mình đang ở đâu. Ngươi làm vậy thì có khác gì bọn nó, cái này gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn!”
Thằng nhóc chột mắt thấy ba nó bị quở trách thì cúi đầu cười trộm, lão yên đầu ho khan một tiếng, lại lấy tẩu thuốc gõ lên đầu nó: “Mi cười cái gì? Đụng tới huyết thi đâu phải chuyện chơi. Lần trước ông mi đào được thứ này ở Lạc Dương, kết quả đến bây giờ còn điên điên khùng khùng, nhóc con như mi ngay cả lông trên miệng còn chưa mọc, hành sự lại bất cẩn như thế, ngại đầu nặng quá sao?”
“Vậy rốt cuộc có xuống hay không?” – Tên nhóc chột mắt sốt ruột vò đầu.
Lão yên đầu rít vài hơi thuốc, nhìn trời một lúc, tựa hồ đã hạ quyết định, quay sang nói với gã râu ria: “Đã đến đây rồi còn phải hỏi nữa sao? Chờ một chút để ta xuống trước, ngươi đi sau ta, thằng Hai mang theo con chuột đất đoạn hậu. Thằng Ba đừng xuống nữa, bốn người cùng xuống thì muốn rút lui cũng không kịp. Mi cứ ở yên đó, cầm đuôi con chuột đất, nghe chúng ta gọi một tiếng mi kéo đồ ra là được.”
Thằng nhóc nhỏ tuổi nhất không chịu: “Tôi không chịu đâu, các người thiên vị, tôi về mách mẹ cho mà xem!”
Lão yên đầu cười lớn: “Xem này xem này, thằng Ba cũng thật dũng cảm, không sợ gì hết. Thôi đừng lộn xộn nữa, chờ chút nữa ta mang đồ ra cho thì tha hồ nhìn.”
“Tôi không cần ông tìm giúp, tôi sẽ tự đi tìm”.
Thằng Hai chột mắt bỗng phát hỏa, đưa tay nhéo tai thằng Ba: “Vậy mày theo tao vào trong tìm kiếm, đừng lải nhải làm anh mày phát điên nữa.”
Thằng nhóc nhỏ tuổi nhất nhà, ngày thường bị đòn không ít, thấy anh hai mình nổi giận thì sợ đến nỗi không dám hé răng, nhìn sang cha cầu cứu, nào ngờ cha nó đã đi thu dọn đồ. Anh nó đắc ý nói: “Cái bộ dạng ngu ngơ của mày làm tao không ưa nổi. Lần này lão già cũng không bênh mày được nữa rồi, hét nữa đi, hét nữa tao vặn luôn con gà nhíp của mày bây giờ!”
Thằng Ba nghe thế càng sợ, vội vàng che chỗ yếu của mình rồi chạy thẳng. Lúc này chợt nghe gã đàn ông râu ria kia gọi to: “Hai thằng nhãi con chúng mày còn léo nhéo cái gì thế? Cầm cho chắc cái này đấy!”, Nói xong đã thấy một cái xẻng bay vèo vèo như gió lốc về phía hai thằng nhóc.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đạo động đã được đào sâu không thấy đáy, chỉ trừ thằng Hai thỉnh thoảng trồi lên hít thở không khí, còn thì chỉ nghe được những thanh âm mơ hồ từ bên trong truyền ra. Thằng Ba chờ lâu quá phát sốt ruột, bèn ghé vào động hô to: “Ông ơi, đào thông chưa, sao chả thấy nói gì thế?”
Khoảng mấy giây sau mới nghe thấy lời đáp mơ hồ truyền ra: “Không biết… được, mày… cứ đứng yên đấy, kéo thừng… cho cẩn… thận!”
Đó là tiếng anh hai nó, lát sau lại nghe lão yên đầu ho khan một tiếng: “Khe khẽ thôi… Nghe xem! Có động!”
Tiếp theo là sự tĩnh lặng đầy chết chóc, thằng Ba biết chắc phía dưới có chuyện rồi, sợ đến nỗi nói không lên lời, đột nhiên, nó nghe thấy từ trong động vọng ra một âm thanh rợn tóc gáy, “Kèng kẹc kèng kẹc”, y hệt tiếng ếch nhái kêu ngoài đồng.
Sau đó, anh hai nó bên dưới hô to một tiếng: “Ê Ba, kéo!”
Nó không dám chậm trễ, lôi mạnh cái đuôi con chuột đất ra ngoài. Vừa kéo được vài phát, đột nhiên dây thừng căng lên, phía dưới hình như bị thứ gì đó giữ lại, bất chợt có một lực kéo ngược sợi dây vào đạo động. Thằng Ba không ngờ đến tình huống này, thiếu chút nữa cũng bị lôi vào động, trong cơn hoảng hốt nó chợt sáng trí, vội vàng quấn cái đuôi chuột quanh thắt lưng, rồi quay ngoắt người lại, lưng gần như làm thành một góc 30 độ với mặt đất. Đây là tuyệt chiêu nó vẫn dùng khi chơi kéo co với bọn trẻ con trong thôn, làm thế này thì toàn bộ sức nặng của cơ thể sẽ dồn lên sợi dây, cho dù có đọ với la thồ đi chăng nữa, nó cũng cầm cự được.
Quả nhiên, cứ như vậy nó giằng co với thứ gì đó trong động, hai bên đều gắng hết sức nhưng vẫn không suy chuyển được phân nào, kiên trì được tầm mười giây thì nghe thấy tiếng súng nổ bên trong, một lát lại vọng ra tiếng bố nó thét to: “Thằng Ba, chạy mau đi!”, Rồi cảm thấy dây thừng chùng xuống, chuột đất vèo phát bắn ra, hình như còn mang theo thứ gì đó. Lúc này thằng Ba đã không cố thêm được phút nào nữa, vừa túm được con chuột đất liền quay đầu chạy thẳng!
Nó chạy một mạch hơn hai dặm mới có gan dừng lại, lôi con chuột đất từ trong lòng ra nhìn, sợ quá thét lên một tiếng. Hóa ra con chuột đất chỉ ngậm độc một một cánh tay máu me bê bết, hơn nữa cánh tay này nó còn nhận ra được, rõ ràng là tay của anh hai. Xem ra anh nó nếu không chết cũng thành tàn phế mất rồi.
Thằng Ba tuy hay bị anh mình ăn hiếp, nhưng tình cảm anh em vốn sâu đậm, chỉ cần thoáng nghĩ lần này đã xảy ra chuyện hệ trọng thì máu nóng đã bốc lên đầu, tự nhủ bằng bất cứ giá nào nó cũng phải cứu được cha và anh. Vừa quay đầu lại, bỗng thấy một hình hài đỏ tươi màu máu ngồi thu lu trong bụi cỏ lau phía sau, hình như đang nhìn đăm đăm vào nó.
Thằng Ba cũng chẳng phải tay vừa, ngày thường theo cha phiêu bạt khắp nơi đã gặp không ít chuyện ly kỳ, nó hiểu rõ dưới lòng đất sâu chuyện gì cũng có thể xảy ra. Quan trọng nhất là chớ tỏ ra kinh ngạc, mà phải tùy cơ ứng biến, dù gặp phải thứ hung ác đến đâu, chỉ cần cho nó một viên đạn, bắn nát bét nó ra thì cũng chẳng còn gì đáng sợ.
Nó định thần, cũng không lùi bước, ngược lại tiến dần từng bước tới gần thứ kia, súng lục đã nắm chắc trong tay. Chỉ cần nó khẽ cử động, cứ bắn thẳng vào đầu cho nó nát vụn thành trăm ngàn mảnh.
Thứ màu đỏ máu kia ngồi thu lu trong bụi cỏ, không hề động đậy. Thằng Ba tiến đến cách nó ba bước, nhìn kĩ, bỗng cảm thấy da đầu tê dại, dạ dày co thắt dữ dội. Kia rõ ràng là một người bị lột sạch da! Toàn thân đầm đìa máu tươi, giống như cả thân hình vừa chui ra khỏi lớp da bao quanh người. Lẽ nào đây chính là hình dạng thật của huyết thi?
Nó cắn môi dưới, rút mã tấu giắt bên hông, muốn đâm thứ này một nhát, để xem rốt cuộc nó là cái gì. Còn chưa kịp cúi người, quái vật kia đột nhiên khom lưng bổ nhào tới. Thằng Ba chỉ thấy ánh hồng lóe lên trước mắt, muốn tránh né nhưng đã muộn. Trong nháy mắt, nó trượt hai chân, thuận thế ngã lộn vòng về phía sau, đồng thời nổ súng trút nguyên một băng đạn vào ngực thứ kia ở cự ly gần. Thứ kia lập tức bị đánh bật, máu bắn tung tóe, lùi lại vài bước ngã vào trong bụi cỏ.
Phía bên này, thằng Ba cũng thuận thế lăn một vòng, tức khắc nhảy dựng lên, trở tay nhắm trúng đầu thứ kia mà bóp cò. Chỉ nghe những tiếng răng rắc, thì ra là bị kẹt!
Khẩu súng lục cũ này là do ông nội nó đào ra từ mộ một tên quân phiệt, không biết đã bao lâu không dùng đến. Tiếc thay những năm này nó theo cha chạy loạn khắp nơi, không có lúc nào rảnh để bảo dưỡng. Ngày thường rất ít có dịp nổ súng, nòng súng mới nóng lên chút ít đã kẹt cứng lại, đúng là vận rủi đeo bám không buông.
Thằng Ba thấy cái thứ màu đỏ máu kia giãy giụa một hồi rồi trở mình đứng dậy, trong lòng thầm rủa, khí thế hùng hồn khi nãy đã bay biến đâu hết. Nó liền thuận tay ném khẩu súng về phía thứ đó, cũng không cần biết ném có trúng hay không, lập tức quay đầu bỏ chạy. Lần này nó không dám ngoái đầu lại, thấy phía trước có một cây đại thụ thì vội vàng nhào tới, nghĩ bụng dù có ngồi trên chọc tức thì thứ kia cũng không thể trèo cây, vậy trước hết cứ leo lên cây ẩn náu.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nó vướng chân ngã bổ nhào, đập mặt vào gốc cây, mũi miệng trào đầy máu tươi.
Lần này thật đúng là ăn đủ, thằng Ba tức khắc cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nó cắn răng tính đứng dậy, lại phát hiện ra tay mình đã hoàn toàn mất đi khí lực. Lúc này phía sau đã nghe tiếng gió, nó nhìn lại thì thấy quái vật kia chỉ còn cách mình vài bước chân. Diêm Vương đã gọi đích danh nó!
Thằng Ba cũng là người hiểu biết, thấy cái chết đã cận kề vẫn không hề sợ hãi, chỉ gượng cười một tiếng, dứt khoát quỳ xuống chờ chết. Trong nháy mắt, quái vật kia đã bổ nhào tới, hung hăng đá xuống lưng nó một cú, thằng Ba liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, hình như nôn ra cả mật. Cùng lúc đó, một cơn ngứa ngáy truyền xuống từ trên lưng khiến cho cảnh vật trước mắt tức khắc mờ đi.
Nó biết có thể mình đã trúng độc, hơn nữa độc tính còn mãnh liệt vô cùng. Trong cơn mông lung, nó nhìn thấy cách đó không xa có cánh tay đứt rời của anh mình rơi ra từ trong ngực, bàn tay hình như còn nắm chặt thứ gì.
Nó gắng sức chớp chớp mắt nhìn kĩ, thì ra là một tấm khăn lụa. Thằng Ba tự nhủ, thứ anh hai nó liều mạng trộm ra nhất định không phải vật tầm thường. Bây giờ còn chưa biết tình hình mọi người ra sao, ta nhất định phải cất kĩ vật này, lỡ đâu ta chết thì khi họ tìm được thi thể ta cũng có thể lấy lại nó. Có thế cánh tay anh hai bị đứt mới không uổng, mà ta cũng không đến nỗi bỏ mạng vô ích. Nghĩ đến đây nó quyết liều mạng, chật vật kéo mảnh khăn lụa từ bàn tay đứt rời, nhét vào tay áo mình.
Lúc này hai tai nó đã bắt đầu ong ong lên, đôi mắt tựa như bị một tầng sa che phủ. Tay chân lạnh dần đi, chiếu theo kinh nghiệm lâu năm của nó thì hiện giờ đũng quần hẳn là đã ướt đẫm.
“Người trúng phải độc trên thi thể đều chết rất khó coi, chỉ mong đừng để hai con bé làng bên nhìn thấy cảnh này.” Đầu óc quay cuồng trăm ngàn ý nghĩ, tâm trí cũng bắt đầu không chịu sự khống chế của nó nữa. Bỗng nó loáng thoáng nghe thấy tiếng cười kèn kẹt quái dị nó từng nghe trong đạo động.
Thằng Ba mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường, thanh âm này hình như không giống với thanh âm nghe được trong đạo động, tiếc thay lúc này nó đã không sao suy xét được nữa. Theo phản xạ tự nhiên, nó ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một gương mặt to bè quái dị đang cúi xuống nhìn mình, hai hốc mắt không tròng trống rỗng không chút sức sống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:15 (GMT+7) |