“Phùng Viễn Chinh đã chết.”
“Cái quái gì cơ?”
Tôi nghe xong cả người sững sờ, Lý mặt rỗ gật đầu nói Phùng Viễn Chinh đã bị Trương Yến phát hiện hắn bán đứng cô ta, Trương Yến dưới sự giận dữ đã giết hắn.
“Nói như vậy, Trương Yến dẫn chúng ta tới đây là một cái bẫy?”
Lòng tôi nhảy lên, không thể nghĩ ra vấn đề ở đâu. Lúc này trên mặt Lý mặt rỗ lộ ra một nụ cười, nói:
“Ngươi không cảm thấy hiện giờ biết đã muộn sao?”
“Có ý gì?”
Tôi nhìn Lý mặt rỗ đang rất khác thường, đáy lòng đột nhiên dâng lên một tia dự cảm xấu, muốn lui lại đã không kịp, Lý mặt rỗ lấy trong túi ra một thanh chủy thủ đâm vào bụng tôi, lạnh lùng nói:
“Đi chết đi!”
Tôi chỉ cảm thấy dưới bụng truyền đến một lực đạo, nhưng không đau đớn, cúi đầu thì phát hiện một đao này đã đâm vào Càn Khôn La Bàn.
Hắn thấy ám sát thất bại, cắn răng rút chủy thủ ra định cắt cổ tự sát. Hiển nhiên hắn đã bị khống chế tâm trí, âm linh biết chỉ có một cơ hội, nếu tôi đã may mắn thoát được thì muốn giết chết Lý mặt rỗ.
“Con mẹ ngươi!”
Tôi đột nhiên bắt lấy tay Lý mặt rỗ, sau đó một tay dùng ngón trỏ và ngón giữa chọc vào giữa chân mày của Lý mặt rỗ. Lúc ấy Lý mặt rỗ hai mắt trợn lên hôn mê bất tỉnh, tôi sợ âm linh lại giở trò gì, nắm Thiên Lang Tiên cảnh giác mà quan sát bốn phía.
Năm sáu phút sau, Lão Thử tiền bối thở hồng hộc từ bên trong đi ra, đầy mặt tiếc nuối nói đã để Trương Yến trốn thoát.
“Cũng bình thường, đêm nay ta vốn không định giữ cô ta lại!”
Lão Thử tiền bối trở về, tôi và Lý mặt rỗ cũng đã an toàn, tôi nhẹ nhàng thở ra, hỏi lão có thấy là thứ gì quấy phá hay không.
“Một bóng dáng màu xanh lục, mơ hồ có thể thấy là một nữ nhân mặc váy màu xanh lục, cái khác thì không biết, tốc độ của bọn họ quá nhanh…”
Lão Thử tiền bối hùng hùng hổ hổ mà nói, sau đó lão nhìn Lý mặt rỗ và chủy thủ trên mặt đất, nhàn nhạt nói:
“Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn!”
Tôi xấu hổ cười cười, kéo Lý mặt rỗ lên taxi về khách sạn, vì phòng ngừa Trương Yến nửa đêm lại đến phá rối, tôi và Lão Thử tiền bối đã bố trí vài trận pháp trong phòng Lý mặt rỗ, bảo đảm một khi có động tĩnh chúng tôi sẽ kịp thời đuổi tới. Theo lý lăn lộn cả một ngày, tôi hẳn là vừa lên giường sẽ ngủ ngay, nhưng cứ trở mình hồi lâu mà vẫn không ngủ được, luôn cảm thấy đã quên mất chuyện gì đó. Cũng may nhìn đồng hồ vẫn chưa quá muộn, tôi nhắn tin cho Tiểu Nguyệt, hỏi nàng đã ngủ chưa?
Không ngờ nàng gọi lại, hỏi tôi sao còn chưa ngủ. Nàng kêu loạn, hiển nhiên là lại thức đêm quay phim, tôi cũng không kể với nàng chuyện ở đây, tùy tiện nói vài câu, bảo nàng quay xong thì nghỉ ngơi sớm một chút rồi cúp máy… Nói thực thì tôi và Tiểu Nguyệt tuy rằng đã kết hôn, nhưng cùng giống như lúc chưa kết hôn, đều là ai bận việc người nấy. Tuy tình cảm của chúng tôi rất ngọt ngào, nhưng luôn như vậy cũng không phải chuyện hay, tôi nghĩ sau khi xong vụ này sẽ nghỉ ngơi 1 – 2 năm ở bên cạnh nàng, đi nơi nàng muốn đi, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ như vậy khóe miệng tôi nhịn không được mỉm cười.
Lúc này lại có tin nhắn, tôi cho rằng nàng nhắn tới, vừa mở ra thì thấy là Phùng Viễn trưng nhắn. Phùng Viễn Chinh! Tôi cuối cùng đã hiểu rõ vì sao lúc nãy mình tâm thần bất an, Lý mặt rỗ nói Phùng Viễn Chinh đã bị giết, nhưng hiện giờ hắn lại nhắn tin cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đương nhiên, có khả năng là Trương Yến cầm điện thoại của hắn nhắn, cho nên tôi dứt khoát gọi điện, không ngờ đối phương trực tiếp ấn nút bận, sau đó lại nhắn tin:
“Trương đại sư, hiện giờ ta không thể nghe điện thoại, ta nhắn tin cho ngươi là muốn nói dường như ta đã phát hiện kẻ đó là ai!”
“Ai?”
Tôi vừa đọc tin nhắn này thì ngồi bật dậy.
Chỉ là hồi lâu vẫn không có tin nhắn trả lời, nghĩ tới nghĩ lui, tôi trước sau không thể xác định kẻ nhắn tin rốt cuộc có phải thực sự là Phùng Viễn Chinh hay không? Nếu hắn thật sự đã bị hại, vậy hiện giờ chúng tôi mà tới thì chính là chui đầu vào rọ. Nhưng nếu là không đi, tôi lại không cam lòng, cuối cùng đành phải gõ cửa phòng Lão Thử tiền bối, hỏi lão nên làm gì. Lão xoa xoa đầu nói:
“Đi, vì sao không đi?”
Tôi hơi sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, không quan tâm có phải là bẫy rập hay không, chỉ cần có thể thấy rõ bộ mặt của âm linh là được.
Nghĩ vậy tôi không khỏi có chút khinh bỉ bản thân, cảm giác mình sau khi kết hôn lá gan đã nhỏ đi nhiều. Sau đó tôi gọi điện bảo Lý Thu Thủy mau tới đây, có cô ta chăm sóc Lý mặt rỗ, tôi cũng không phải lo lắng. Xong xuôi tôi lập tức cùng Lão Thử tiền bối chạy tới nhà Phùng Viễn Chinh. Đến cửa tiểu khu vừa chuẩn bị gọi điện cho hắn thì phía sau có tiếng nói yếu ớt:
“Trương đại sư, ta ở đây.”
Tôi quay đầu thì phát hiện Phùng Viễn Chinh đang từ chỗ bồn hoa bò ra, động tác của hắn rất chậm chạp, hình như đã bị thương.
Tôi đi nhanh tới đỡ hắn lên, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, cả người đầy sương và bùn đất, xem ra đã bò bên trong từ lâu. Trên cổ hắn có vết lằn rõ ràng, cổ áo mơ hồ còn nhìn ra vết máu, tôi nhanh chóng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
“Vốn dĩ ta đã giấu giếm được, ai ngờ vị huynh đệ kia của ngươi đột nhiên mở miệng bán đứng ta…”
Phùng Viễn Chinh luôn tỏ ra oán trách Lý mặt rỗ, tôi ngượng ngùng nói đó là do Lý mặt rỗ bị khống chế tâm trí, hy vọng hắn đừng để ý.
“Thì ra là có chuyện như vậy a!”
Phùng Viễn Chinh nói cho chúng tôi biết, lúc ấy Trương Yến đã bóp cổ hắn, phản kháng thế nào cũng vô dụng, sức lực của Trương Yến lớn kinh người. Cũng may Phùng Viễn Chinh chỉ là bị bóp cổ đến hôn mê bất tỉnh, bị ném vào trong nhà vệ sinh. Sau khi tỉnh lại hắn phát hiện trong phòng khách đang bật TV, liền cẩn thận mà bò đến bên cửa nhìn, phát hiện Trương Yến đang ngồi xem TV, vừa xem vừa gạt lệ, vẻ mặt u oán và không cam lòng, nhìn qua khí chất của cô ta đã thay đổi, như là một người khác.
“Cô ta xem cái gì trên TV?”
Tôi vội vàng hỏi. Phùng Viễn Chinh không nghĩ ngợi liền nói:
“Hán cung phi yến, bộ phim truyền hình này rất cũ rồi, trước đó chưa từng thấy cô ấy xem, gần đây cứ xem đi xem lại! Ta vẫn luôn không chú ý đến vấn đề này, mãi đến hôm nay khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta mới linh quang chợt hiện cảm thấy vấn đề có thể là ở đây.”
Tôi nghe xong nhanh chóng mở điện thoại search phim Hán cung phi yến, biết được đây là một bộ phim kể lại chuyện Hán Thành Đế và tỷ muội ái phi Triệu Phi Yến, Triệu Hợp Đức. Nghe nói Triệu Phi Yến là một trong số các mỹ nữ nổi danh thời cổ đại, vốn là thị nữ trong phủ Dương A công chúa, một lần Hán Thành Đế cải trang vi hành trong lúc vô ý thấy được Triệu Phi Yến. Trong phút chốc hắn đã bị ánh mắt vũ mị, giọng hát động lòng người của Triệu Phi Yến đả động làm cho nước miếng chảy ròng ròng.
Hơn nữa Triệu Phi Yến dáng người nhỏ xinh, biết các loại vũ đạo, thậm chí còn có thể nhảy múa trên tay người – “chưởng thượng vũ”, tài năng này đã khơi dậy ham muốn chinh phục của Hán Thành Đế, hàng đêm đều lâm hạnh, không rời khỏi nàng. Sau đó Hán Thành Đế nghe nói Triệu Phi Yến còn có một muội muội tên là Triệu Hợp Đức, cũng vô cùng vũ mị, thậm chí đến Triệu Phi Yến còn kém hơn. Vì thế đã triệu Triệu Hợp Đức nhập cung hai tỷ muội cùng hầu hạ mình.
Nhưng Triệu Hợp Đức lại là một người có tâm cơ, không ngừng lừa gạt Hán Thành Đế, luôn chèn ép tỷ tỷ của mình, cuối cùng đã thành công được sủng ái, mà Triệu Phi Yến lại dần dần bị lãng quên… Tôi xem xong thông tin này lại liên tưởng đến con chim én sắt kia, cùng với tính cách chanh chua gần đây của Trương Yến, cảm thấy tám chín phần mười là âm linh của Triệu Phi Yến quấy phá, liền hỏi Lão Thử tiền bối nên làm gì.
“Cái này còn phải hỏi ta à? Đi xử nàng ta!”
Lão Thử tiền bối nói xong thì đi vào tiểu khu, chúng tôi nhanh chóng đuổi kịp, khi đến nhà Trương Yến thì tôi và Lão Thử tiền bối dán Già Dương Phù lên người, được Phùng Viễn Chinh chỉ lối theo đường ống nước bò vào nhà vệ sinh. Sau đó tôi nghe thấy phòng khách có tiếng nữ nhân khóc nức nở, tiến đến hé cửa ra nhìn, quả nhiên như Phùng Viễn Chinh đã nói, Trương Yến hai mắt đẫm lệ mà xem phim Hán cung phi yến trên TV. Mà trên người cô ta rõ ràng đang tản ra một cỗ khí thể màu xanh lục, làm cho nhiệt độ trong phòng hạ thấp không ít.
Từ khi nhận vụ làm ăn này tới giờ tôi vẫn luôn chưa thể nhìn thấy bản tôn của âm linh, đến giờ cuối cùng nàng cũng lộ ra dấu vết, tôi vội vàng bôi vài giọt nước mắt bò lên mí mắt, sau đó nhìn lại! Thình lình phát hiện trong thân thể Trương Yến có một nữ nhân nhỏ nhắn mặc hán phục màu xanh lục, hai mắt nàng chăm chú nhìn TV, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Đã xác định được nàng là Triệu Phi Yến thì tôi lui lại, hỏi Lão Thử tiền bối có phải xông lên hay không?
Lão Thử tiền bối bảo tôi ở trong nhà vệ sinh chờ, còn lão đến một vị trí khác giết cho Triệu Phi Yến trở tay không kịp, nói xong liền bò ra khỏi cửa sổ.
“Đợi lát nữa khi giao thủ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cứ tiếp tục giả chết. Nếu cô ta đến bên cạnh ngươi, ngươi dùng cái này xuất kỳ bất ý đâm vào ót cô ta!”
Tôi dùng điện thoại gõ chữ cho Phùng Viễn Chinh xem xong thì nhét Đào Hồn Hoa vào trong tay hắn.
Triệu Phi Yến cho rằng Phùng Viễn Chinh đã chết, khẳng định sẽ không phòng bị hắn, hơn nữa đầu là chỗ yếu hại, nếu Phùng Viễn Chinh thật sự có thể xuất kỳ bất ý dùng Đào Hồn Hoa đánh trúng Trương Yến, vậy hồn phách Triệu Phi Yến nhất định sẽ bị đuổi ra! Phùng Viễn Chinh hiểu ý của tôi sau đó trực tiếp nằm trên mặt đất, tôi cũng không nói gì với hắn, cầm lấy Âm Dương Tán chuẩn bị sẵn sàng. Qua vài lần giao thủ, tôi phát hiện nếu dùng Thiên Lang Tiên để đối phó với Triệu Phi Yến có tốc độ cực nhanh rõ ràng là không phù hợp!
Triệu Phi Yến còn đang khóc thút thít, Lão Thử tiền bối lại vẫn chưa động thủ. Thấy Già Dương Phù sắp hết tác dụng, tôi không khỏi khẩn trương. Qua 10 phút, Triệu Phi Yến bỗng nhiên nhìn về phía nhà vệ sinh, lòng tôi nhảy lên, cúi đầu thấy Già Dương Phù đã mất hiệu lực, dương khí trên người cũng đã hiện hình! Khi tôi đang không biết nên làm gì, cửa phòng ngủ phía sau Triệu Phi Yến “phanh” một tiếng mở ra, Lão Thử tiền bối từ bên trong nhảy ra hét lớn một tiếng:
“Nghiệp chướng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |