“Trên xe lại không dán chữ cấm nói chuyện, sao không cho chúng ta nói chuyện.”
“Ngươi không thấy rất nhiều người đi làm đều đang ngủ sao?”
Tôi nói.
“Hắn ngủ mặc hắn, ta nói mặc ta, không ảnh hưởng đến nhau…”
Lúc này Tiểu Cao vội vàng lên giảng hòa, nói Nhật Bản và Trung Quốc không giống nhau, ở bên này những nơi công cộng tương đối yên tĩnh, nhỏ giọng chút mới tốt, Như Tuyết lúc này mới chịu thu liễm một chút. Tôi cảm giác Nhật Bản và Trung Quốc ở phương diện này rất có khác biệt, tỷ như khi xếp hàng lên xe, người Nhật rất tuân thủ trật tự, phân loại rác cũng làm cực kỳ tốt, ở Trung Quốc tuy vẫn luôn đề xướng, nhưng mọi người căn bản không hề có ý thức, hoặc nhà vệ sinh công cộng ở Nhật rất sạch sẽ, ở Trung Quốc thì lại hôi thối vang trời, thật rất khó coi.
Trong nhận thức của tôi, Nhật Bản luôn là một dân tộc lộ ra sự dã man từ trong xương cốt, các loại tin tức biến thái nhìn mãi đã quen mắt, chỉ là đến đây du lịch mới phát hiện, kỳ thật giáo dục của bọn họ vô cùng tốt. Trung Quốc lịch sử lâu đời, đất rộng của nhiều, sau cải cách thì kinh tế cất cánh, chỉ là giàu quá nhanh cũng có những điều hạn chế, ví tiền của mọi người ngày càng phình ra nhưng ý thức lại không theo kịp, tôi cảm thấy có một số mặt quả thực là nên học tập nước láng giềng này!
Tôi lại nghĩ về chuyện tối qua, Saito là kẻ cho vay nặng lãi, đại thúc hói đầu kia có thể là thiếu nợ lớn, trong lúc vô ý đã quen biết một yêu quái, liền cầu hắn ra mặt giúp thu phục Saito. Nhưng con hồ ly tinh đó pháp lực có vẻ khá cao cường, sao lại nghe lời một người bình thường đây? Lúc này tôi hơi đói bụng, chuẩn bị mua một phần đồ ăn ngay ở máy bán hàng trên xe, Tiểu Cao khuyên tôi đừng mua, để bụng lát nữa xuống xe đi ăn kaiseki. Từ Osaka đến Kyoto chỉ có 40 km, đi 1 tiếng đã đến, chúng tôi xuống xe rồi lại gọi taxi, đặt phòng khách sạn, giữa trưa thì tới thành phố, vào một nhà hàng có chút danh tiếng ăn trưa.
Ẩm thực Nhật Bản vô cùng tinh mỹ, nhưng điều kỳ lạ là bọn họ chú ý tới “sắc, hương, ý”, tức là màu sắc, hương vị và ý cảnh của đồ ăn… Ý cảnh là cái quỷ gì? Kaiseki tuy rằng cũng không tệ, nhưng tôi cảm thấy vẫn kém hơn lẩu cay xè lưỡi của Trung Quốc, quả thực là kém xa. Ăn xong, chúng tôi đi dạo phố, Tiểu Cao giới thiệu cho chúng tôi, Kyoto là thành phố cổ có lịch sử lâu đời, có rất nhiều chùa miếu, thần xã và di tích văn hóa, quy hoạch của thành phố này bắt chước Trường An của Trung Quốc, từng là thủ đô của Nhật Bản trong rất nhiều năm, đã trải qua mấy triều đại, ở Nhật Bản vị trí của nó tương đương với Nam Kinh của Trung Quốc.
Tôi cảm thấy không khí ở Kyoto không giống với Osaka, nơi nơi đều có kiến trúc cổ đại, mọi người sống cũng rất chậm, rất nhàn nhã, con đường cũng nhỏ, ít khi nhìn thấy mấy toà nhà cao tầng bê tông cốt thép, hoàn toàn không giống một thành phố hiện đại. Tiểu Nguyệt nói:
“Nơi này quá tốt, thật muốn tới đây an hưởng tuổi già.”
Tiểu Cao nói:
“Muốn di dân sang Nhật Bản rất phiền toái, xét duyệt rườm rà không nói, tới lúc đó còn phải đổi sang tên Nhật Bản…”
Như Tuyết cười to nói:
“Nếu muốn đặt tên Nhật Bản, Doãn tỷ dứt khoát gọi là Sơn Bản Tân Nguyệt Tử (tiếng Nhật sẽ là Shintsukiko Yamamoto), tỷ phu là Điền Trung Cửu Lân (tiếng Nhật sẽ là Kurin Tanaka) đi.”
“Thật khó nghe! Ta không muốn chuyển sang Nhật Bản sống.”
Tôi lắc đầu nói. Như Tuyết rất nhanh đã phát hiện ra thứ hay ho, ở cửa một nhà hát kịch, một soái ca mặc cổ trang như đang cosplay đứng phát tờ rơi, cô ta chạy tới chụp ảnh với soái ca cổ trang rồi cầm một tờ rơi về.
“Trên đó viết gì?”
Như Tuyết hỏi Tiểu Cao.
“Hình như là diễn kịch về Abe Seimei.”
Tiểu Cao nói.
“Abe Seimei không phải là âm dương sư nổi tiếng nhất Nhật Bản sao?”
Tôi hỏi.
“Đúng vậy, Abe Seimei là âm dương sư vĩ đại nhất Nhật Bản, đã hàng phục vô số yêu ma, để lại rất nhiều truyền thuyết động lòng người. Nghe nói mẹ của Abe Seimei là một con cửu vĩ hồ ly.”
Tiểu Cao gật đầu nói.
“Sao người Nhật lại thích hồ ly tinh như vậy?”
Như Tuyết hỏi. “Ở Nhật Bản, hồ ly được chia làm gia hồ (chồn nhà), dã hồ (chồn hoang), huyễn hồ, thiên hồ… Trong đó huyễn hồ trong truyền thuyết dân gian là thần linh bảo vệ đồng ruộng cho nông dân, tựa như thổ địa ở Trung Quốc, rất được người dân tôn kính. Thiên hồ là một tồn tại gần với thần, chỉ có Tamamonomae mới có thể được xưng là thiên hồ.” Tiểu Cao giải thích.
“Đó không phải là Đát Kỷ của Trung Quốc sao?” Tôi hỏi. Tiểu Cao nói với chúng tôi, quả thực có truyền thuyết này, năm đó sau khi đại chiến Phong Thần bảng, quân Tây Kỳ đã lật đổ sự thống trị tàn bạo của nhà Thương. Vì đế trốn tránh Khương Tử Nha đuổi giết, hồ yêu Đát Kỷ đã chạy tới Nhật Bản, biến thành Tamamonomae mỹ diễm tuyệt luân, mê hoặc thiên hoàng Nhật Bản, trở thành vương phi. Bị Tamamonomae mê hoặc, thiên hoàng không để ý tới triều chính, chỉ ăn chơi, ngắm mỹ nữ nhảy múa. Cuối cùng các đại thần đã hoài nghi, mời âm dương sư Abe Seimei tới thu phục yêu ma.
Qua một hồi ác chiến, Tamamonomae bị Abe Seimei giết chết, khi chết đã đem oán khí hóa thành viên Sát Sinh Thạch, Sát Sinh Thạch này có thể hấp thu vong hồn trong phạm vi mấy trăm dặm để Tamamonomae khôi phục thân thể. Abe Seimei biết không thể hoàn toàn tiêu diệt hồ yêu, liền phong ấn nó vào một nơi không ai biết đến… Chúng tôi nghe xong thì sửng sốt, Như Tuyết hỏi: “Đó đều là truyền thuyết không có thật phải không?” Tiểu Cao cười nói: “Chỉ là truyền thuyết, cũng không có ai khảo cứu.”
Tôi quay đầu lại thì phát hiện Nhất Sơ không ở đó, hắn đứng trước cửa sân khấu kịch, đang nhìn chằm chằm vào poster của Abe Seimei. Hắn quay đầu nói: “Ta muốn đi xem kịch.” Tiểu Cao nói loại kịch này là kịch Noh, một loại kịch vô cùng cổ xưa của Nhật, đừng nói là người Trung Quốc không biết tiếng Nhật, ngay cả hắn phiên dịch tiếng Nhật xem cũng không hiểu. Đại khái là giống như một người Mỹ đi xem kinh kịch Hoàng Mai, khẳng định là xem mà không hiểu gì…
Tôi có thể hiểu được tâm tình của Nhất Sơ, tuy văn hóa bất đồng, nhưng Abe Seimei cũng coi như là tiền bối của hắn, hơn nữa còn là nhân vật danh tiếng như thần. Hiếm khi thấy được hắn có hứng thú như vậy, vì thế tôi đề nghị đi cùng hắn, còn Tiểu Cao và những người khác đi dạo phố, khi xem xong sẽ gặp nhau ở đây, cuối cùng mọi người đều đồng ý.
Chúng tôi mua vé vào, chọn một chỗ gần sân khấu ngồi xuống, chờ một lát, ánh đèn tắt hết, tấm màn sân khấu chậm rãi kéo ra, diễn viên đeo mặt nạ mặc kimono vừa lên tới, khán giả đã vỗ tay, sau đó yên tĩnh thưởng thức. Diễn tầm 2 tiếng, diễn viên hát rất hay, biểu diễn rất nghiêm túc, vô cùng duyên dáng, hiệu ứng sân khấu cũng rất tốt, vở kịch này diễn về… Con bà nó một câu tôi cũng không hiểu!!!
Mới xem nửa tiếng tôi đã chịu không nổi nữa, mí mắt sụp xuống, trong tai đều là tiếng ê ê a a, chỉ là Nhất Sơ ngồi đó xem đến nhập thần, tôi không muốn làm hắn mất hứng, đành phải gắng gượng xem tiếp. Một lát sau, tôi thật sự không kiên trì được, chọc chọc Nhất Sơ, hỏi hắn có muốn đi ra ngoài hít thở không khí không. Ai ngờ Nhất Sơ đột nhiên ngồi thẳng lên, tôi kinh ngạc hỏi: “Ngươi ngủ từ lúc nào?”
“Không có, ta vẫn luôn xem.” Rõ ràng là nói dối, tôi và hắn đều cười hinh hích, hắn xua xua tay: “Thôi, chúng ta đi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |