“Các ngươi… Các ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”
Cô ta run run hỏi. Lý mặt rỗ thở phì phì nói:
“Lão tử đương nhiên là người, chúng ta một lòng giúp các ngươi, ngươi ngược lại còn muốn hại chết chúng ta!”
Cô ta không tin trừng lớn đôi mắt, yếu ớt hỏi:
“Các ngươi thật sự là người?”
“Tẩu tử, trong từ đường ta đã thương lượng với quỷ hồn Hầu đại ca, chuyện này cho qua đi!”
Tôi tỏ vẻ không hề truy cứu việc cô ta hại chúng tôi, sau đó đặt túi nilon có đầu Hầu Tam Nhi lên bàn.
“Đây là cái gì?”
“Ngươi khẳng định là biết trong này có gì, an táng Hầu đại ca cho tốt, chuyện còn lại ngươi không cần phải xen vào…”
Nói xong tôi cùng Lý mặt rỗ và Đầu Trọc rời đi. Liên tục hơn 30 tiếng đồng hồ chưa nghỉ ngơi, chúng tôi vô cùng mỏi mệt, trở về nội thành Bao Đầu đã tìm một khách sạn ngủ một giấc. Một giấc này ngủ đến tận sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tôi tỉnh lại chuyện đầu tiên tôi làm là bảo Đầu Trọc phái người dỡ mấy bức họa Điêu Thuyền xuống, làm như vậy ít nhiều cũng có thể làm Lữ Bố bớt giận.
Tiếp đó tôi tới nhà Cao Nhị Hổ, kết quả vừa đến cửa thôn, đã thấy Cao Nhị Hổ ngồi xe máy ba bánh từ trong thôn đi ra, đầy một xe thịt heo. Hắn vừa lái vừa hát tiểu khúc, nhìn qua rất thoải mái. Vừa thấy chúng tôi thì hắn dừng lại, nghi hoặc hỏi sao chúng tôi lại tới? Xem ra hắn không nhớ được tối hôm qua xảy ra chuyện gì, tôi cũng lười giải thích, trực tiếp nói:
“Hôm qua không phải ngươi nói trong nhà không đúng sao? Ta đến xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Cái gì, trong nhà không đúng?”
Cao Nhị Hổ nghe xong thì sửng sốt, sau đó khẩn trương nhìn tôi nói:
“Đại sư ngươi đừng làm ta sợ, nhà ta vẫn tốt, sao lại có chuyện.”
Nói xong hắn cũng không mời chúng tôi vào nhà ngồi mà lái xe đi, để lại một làn khói đen. Lý mặt rỗ nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt trở nên phức tạp. Tôi hỏi hắn thấy thế nào, Lý mặt rỗ đột nhiên nói:
“Ngươi nói kẻ ở từ đường Hầu gia quan sát chúng ta, có thể là Cao Nhị Hổ không?”
Lòng tôi trầm xuống, cẩn thận nghĩ lại quả thật là có khả năng này!
Cùng bị âm linh Lữ Bố quấn thân, Hầu Tam Nhi thì chết thảm, nhưng Cao Nhị Hổ lại không có chuyện gì. Mấu chốt nhất chính là hôm qua Cao Nhị Hổ còn xin tôi giúp hắn, nhưng hôm nay lại như người khác. Đoạn ký ức khi hắn bị Lữ Bố bám lên người có lẽ không còn nữa, nhưng khi hắn đưa chúng tôi về nhà thấy vợ mình không có hơi thở, sau đó khóc lóc cầu tôi cứu cô ta tuyệt đối không thể mới một đêm đã quên! Cao Nhị Hổ khẳng định có vấn đề!
Vì tránh rút dây động rừng, tôi bảo Lý mặt rỗ và Đầu Trọc lái xe rời đi, còn mình thì ở lại. Nhà Cao Nhị Hổ ở sâu tận cùng thôn, sau nhà là một bãi vật liệu gỗ, bên trong có rất nhiều khúc gỗ chưa qua xử lý sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Tôi nhìn khắp nơi, thấy không ai chú ý liền nhân cơ hội trèo lên đống gỗ bò lên nóc nhà Cao Nhị Hổ. Cả một ngày Cao Nhị Hổ không về, cũng không biết hắn đang làm gì? Vợ hắn đã đi ra khỏi phòng vài lần, nhưng biểu hiện của cô ta rất bình thường, không có gì khả nghi.
Khi trời sắp tối Nhị Hổ rốt cuộc đã trở lại, thịt heo trên xe đã không còn, tôi thầm nghĩ tiểu tử này sẽ không đi bán thịt heo cả ngày chứ? Sau đó Cao Nhị Hổ đậu xe trong sân, lấy trên xe ra một túi đồ căng phồng đi vào phòng, nhìn giống như là dược liệu trong hiệu thuốc bắc. Tôi cảm thấy cái túi này là mấu chốt, mau chóng cẩn thận bò xuống, sau đó trốn trong một góc cẩn thận nghe ngóng.
“Lão bà, đây là thuốc ta lấy theo yêu cầu của Ôn Hầu. Nàng nhớ uống thuốc đúng giờ, kết hợp với biện pháp lấy độc trị độc của Ôn Hầu, khẳng định có thể khỏi hẳn.”
Cao Nhị Hổ nói, giọng rất nhẹ nhàng.
Tôi nghe xong mà sửng sốt, ngay sau đó trong lòng chợt nghĩ, Cao Nhị Hổ này tám phần là hậu nhân của đại tướng dưới trướng Lữ Bố – Cao Thuận! Cao Thuận sinh thời là đại tướng tâm phúc của Lữ Bố, thống soái 500 quân Hãm Trận Doanh, mỗi lần đại chiến đều xung phong đi đầu. Sau khi Lữ Bố bị bắt, Tào Tháo nhiều lần muốn chiêu hàng Cao Thuận, nhưng Cao Thuận trung trinh bất khuất, cuối cùng chịu chết với Lữ Bố.
Như vậy có thể giải thích vì sao Lữ Bố xuất hiện ở nhà Cao Nhị Hổ, lại không làm hại bọn họ. Lữ Bố không phải là muốn quấy phá bọn họ, mà là muốn báo đáp lòng trung của Cao Thuận năm đó! Dựa theo lời Cao Nhị Hổ, và cả tình trạng đóng băng của vợ hắn tối qua, tôi nghĩ cô ta có lẽ bị bệnh cấp tính gì đó, Lữ Bố dùng tự thân âm khí phong bế huyết mạch của cô ta để giảm bớt bệnh tình. Nghĩ vậy trong lòng tôi băn khoăn, thế nhân đều nói Lữ Bố là bạch nhãn lang (sói mắt trắng) vong ân phụ nghĩa. Nhưng ai có thể ngờ được sau ngàn năm, hắn vẫn không quên tình nghĩa năm đó của Cao Thuận!
Tôi chỉ có thể cảm thán, thế nhân chỉ biết Lữ Bố dũng mãnh, lại không ai có thể hiểu được lòng của Lữ Bố. Nếu Lữ Bố là người cảm tính, tôi càng thêm tin tưởng có thể thuyết phục hắn. Nhưng chuyện gì Cao Nhị Hổ cũng gạt tôi, tôi chỉ có thể xem tiếp theo hắn định làm gì mà tìm hiểu nguồn gốc cho rõ ràng. Suy nghĩ xong tôi nhắn tin cho Lý mặt rỗ, bảo hắn gom đủ đồ thường dùng, chuẩn bị xong thì tới đây tiếp ứng tôi.
Trời rất nhanh đã tối, Cao Nhị Hổ tự mình nấu cơm cho vợ ăn, sau đó lại cho cô ta uống thuốc. Xong xuôi hết thảy, Cao Nhị Hổ đưa vợ lên giường, hắn lấy trong ngăn kéo ra một cái áo mưa rồi đi ra ngoài. Tôi mau chóng trốn vào một góc, chờ hắn ra khỏi cửa mới cẩn thận đuổi theo, không ngờ tiểu tử này đi xe máy ba bánh, rất nhanh đã bỏ xa tôi. Vừa lúc này Lý mặt rỗ gọi tới, hỏi tôi bên này thế nào.
“Cao Nhị Hổ ra khỏi cửa, hắn đi xe ta không theo kịp, các ngươi mau tới đây tiếp ứng.”
Tôi nói xong cúp máy, đứng tại chỗ chờ Lý mặt rỗ.
Hơn 20 phút sau, bọn Lý mặt rỗ mới chạy tới.
“Sao giờ mới tới?”
Tôi cau mày hỏi. Đầu Trọc vẻ mặt đưa đám nói:
“Đại sư, có người phá rối trong khách sạn! Tôi và Lý huynh đệ trở về đã theo lời ngươi hủy mấy bức họa Điêu Thuyền đi, kết quả vừa mới chuẩn bị tới tìm ngươi, lại phát hiện những bức họa đó lại bị treo lên…”
Nghe hắn nói vậy, tôi mới phát hiện hai người họ mồ hôi đầy đầu, trên cánh tay Lý mặt rỗ còn có vết máu loang lỗ, mau chóng hỏi hắn sao lại như vậy. Như Tuyết vừa có thai, nếu Lý mặt rỗ có bất trắc, tôi biết ăn nói thế nào với Như Tuyết?
“Không có gì lớn, cũng không biết là ai lén treo những bức họa Điêu Thuyền đó lên, chọc giận Lữ Bố. Nếu không phải chúng ta chạy nhanh, lần này khẳng định nằm đất rồi.”
Lý mặt rỗ nói.
“Không có việc gì thì tốt!”
Tôi thở dài một cái, dùng sức vỗ vai bọn họ, sau đó liền lên xe đi tìm Cao Nhị Hổ. Trong thôn chỉ có một con đường lớn, chúng tôi dùng xe hơi đuổi theo sát quá sẽ bị lộ. Ban đầu tôi còn khống chế tốc độ xe, sợ bị Cao Nhị Hổ phát hiện, nhưng tôi dần dần cảm giác thấy có điều không thích hợp. Hình như Cao Nhị Hổ muốn tới khách sạn Bế Nguyệt Giai Nhân!
“Không xong!”
Tôi sửng sốt, rất nhanh đã kịp phản ứng, hét lớn một tiếng đạp chân ga.
“Sao vậy?”
Lý mặt rỗ khó hiểu hỏi.
“Chúng ta đã xem thường Cao Nhị Hổ rồi, mẹ nó.”
Tôi thở phì phì mắng. Lúc này tôi nhận ra, ban ngày Cao Nhị Hổ cố ý tỏ ra lãnh đạm với chúng tôi, mục đích là để hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, tranh thủ thời gian cho Lữ Bố. Kể cả cuối cùng hắn đi xe ba bánh cũng là cố ý, chính là để Lý mặt rỗ tới đón tôi, như vậy khách sạn sẽ không có ai!
Lữ Bố bị tôi dùng vôi vây ở khách sạn không ra được, hiện giờ khẳng định vô cùng phẫn nộ, nếu Cao Nhị Hổ thả hắn ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng! Lúc vào khách sạn, tôi phát hiện xe của Cao Nhị Hổ dừng trước cửa. Tôi không nghĩ nhiều, xách theo Âm Dương Tán phóng lên lầu! Lúc đi ngang qua phòng bếp lầu 1, trong hố thổi tới một cỗ âm phong mãnh liệt, cùng lúc đó cửa cầu thang có tiếng bước chân chạy trốn.
Tôi dừng lại, bảo Lý mặt rỗ và Đầu Trọc đuổi theo Cao Nhị Hổ, tôi thì đứng trước hố bình tĩnh nói:
“Lữ tướng quân, ta đã biết suy nghĩ trong lòng ngài, chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Ngươi muốn nói gì?”
Giọng nói không chút cảm tình sâu kín vang lên. Lữ Bố rốt cuộc vẫn là Lữ Bố, trên người không có vết mực, trực tiếp hiện lên phía trên hố, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
“Tướng quân thần dũng vô song, vây ngài ở đây thật sự là bất đắc dĩ…”
Tôi vái hắn một cái, tiếp đó nói với hắn, Hầu Thành muốn hóa giải ân oán kiếp trước, hy vọng Lữ Bố có thể tha thứ cho hắn.
“Không thể! Hầu Thành tiểu nhi phản bội ta, không giết hắn khó mà giải mối hận trong lòng ta!”
Lữ Bố không hề nghĩ ngợi trực tiếp quát. Tôi nhất thời sầu não, làm ra bộ dáng đau thương, chậm rãi khuyên nhủ:
“Thế nhân đều cho rằng Lữ tướng quân chỉ biết sính cái dũng của thất phu, nhưng ta hiểu được cách nghĩ muốn bình định loạn thế của tướng quân. Hầu Thành bọn họ há không phải vì khát vọng của ngài mà đi theo ư…”
“Năm đó phản bội ngài cũng là bất đắc dĩ a! Nếu ngài tử chiến đến cùng, vậy các tướng sĩ vô tội của Từ Châu phải làm sao? Dân chúng Từ Châu phải làm sao? Chẳng lẽ ngài muốn thấy bọn họ bị Tào Tháo giết hại? Bọn họ thay ngài làm một việc tốt, ngài không những không nên hận bọn hắn, ngược lại nên cảm tạ bọn hắn a!”
Nói xong tôi lùi về sau vài bước, sợ Lữ Bố đột nhiên nổi giận.
Cũng may Lữ Bố cũng không bạo nộ, ngược lại mê man lẩm bẩm:
“Bọn họ không làm sai sao?”
Thấy vậy, tôi biết mình đánh cuộc đúng rồi. Lữ Bố không giống Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, Hạng Vũ chỉ biết giết chóc, hơn nữa lại bảo thủ, không tiếp thu ý kiến. Lữ Bố thì bề ngoài kiên cường, nội tâm lại ôn nhu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |