Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết cuộc chiến giữa nhất long quần phượng đã đến hồi kết, người đứng dậy cuối cùng lại là kẻ nam tính duy nhất trong trận chiến này, để lại một bầy phượng toàn thân trần truồng nhắm mắt rên rỉ, trên những ngọc thể trắng nõn là các vết tích tượng trưng cho sự hoang đường đã qua.
Độc Cô Ngạo Tuyết tóc dài tung bay, tà áo trắng muốt huy động Trúc Kiếm trên đỉnh núi cao, khuất dạng trong mây.
Nàng đang múa một bài kiếm thuật xinh đẹp tuyệt trần, uyển chuyển như tiên, nhằm để quên đi sự bối rối từ tiếng lòng cũng như đánh lạc hướng mình khỏi âm thanh hoang đường đang diễn ra bên dưới.
Từ khi đem lòng yêu nam nhân kia, tính cách của nàng thật sự có sự thay đổi rất nhiều, nhất là trong vấn đề ân ái giữa nam và nữ, trở nên thoáng hơn.
Thậm chí nàng không hề ngại ngùng cùng với tỷ tỷ của mình là Âu Dương Thương Lan cùng hắn tắm suối nước nóng, cùng nhau hầu hạ hắn.
Nhưng dù sao bản tính lạnh lùnh và khó gần đã theo nàng suốt bao nhiêu năm, không thể nào thay đổi một sớm một chiều được.
Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy giới hạn của mình lúc này là cùng Âu Dương Thương Lan hầu hạ hắn, chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Muốn nàng và nhiều nữ nhân như vậy cùng hắn cuồng hoang, nàng thật sự vẫn chưa làm được, cũng chưa chuẩn bị tâm lý.
Mà nam nhân kia quả nhiên cũng cực kỳ thấu hiểu nàng, cố ý để một mình nàng thành công trốn đi.
Từ lúc nhận biết hắn, hắn cũng chưa từng che giấu bản chất phong lưu đa tình, lại có phần vô độ trong chuyện nam nữ.
Đã chấp nhận yêu hắn, thì chấp nhận hết thảy của hắn, cho nên nàng không phiền lòng khi nhìn hắn và rất nhiều nữ nhân mãn nguyện ở bên nhau.
Độc Cô Ngạo Tuyết cũng chẳng hề cảm thấy sự cô đơn, bởi vì nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi mình.
Quả nhiên không bao lâu, bóng dáng nam tử mái mái đầu bạc đầy vẻ phong trần đã đạp trăng mà đến.
Cảnh tượng khiến Độc Cô Ngạo Tuyết có chút thất thần, nàng không phủ nhận thỉnh thoảng nhìn hắn ở một khí chất khác như vậy cũng cực kỳ có sức hút.
Độc Cô Ngạo Tuyết thu hồi Trúc Kiếm, yên lặng nhìn lấy nam nhân, mãi đến khi hắn hạ xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, nàng mới thuận thế tựa đầu vào vai hắn.
Hai người ôm nhau một hồi, tiếng gió trên đỉnh núi lướt qua, Lạc Nam thủ thỉ bên vành tai ngọc:
“Ta phóng túng như vậy, có dọa nàng sợ không?”
Độc Cô Ngạo Tuyết khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của nam nhân, khẽ lắc đầu:
“Có gì mà sợ? Chàng vốn là tên dâm tặc, trước đây vì trừng phạt thiếp tự ý hóa giải Ma Ấn, còn nhét viên ngọc kia vào nơi ấy…”
Nàng thẹn thùng vô hạn ngẩng mặt nhìn lên:
“Thật ra, nếu lần này chàng không có ý thả thiếp chạy đi, thiếp cũng sẽ giống như các nàng ấy cùng chàng…”
Lạc Nam lắc đầu, hôn nhẹ lên trán nàng: “Ta hiểu rõ tính cách của từng người các nàng, biết Ngạo Tuyết chỉ quen biểu hiện một con người khác ở trước mặt ta và Thương Lan mà thôi!”
Độc Cô Ngạo Tuyết nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở, ánh mắt lưu chuyển:
“Nơi này chỉ có thiếp và chàng, chàng muốn làm gì thì tùy…”
Lạc Nam chỉ cảm thấy dục hỏa vừa tắt một lần nữa cháy lên, cười xảo trá:
“Vậy tiếp tục nhét viên Hồn Ngọc…”
Độc Cô Ngạo Tuyết ranh mãnh cười cười, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra viên Hồn Ngọc mà mình cất giữ đã lâu, ngậm vào giữa hai cánh môi hồng, nháy mắt nhìn lấy hắn.
Lạc Nam gầm lên một tiếng, hắn phát hiện khi Độc Cô Ngạo Tuyết thi triển thủ đoạn khiêu khích, so với tất cả Mị Thuật trong thiên hạ này đều hiệu quả hơn.
Côn thịt bùng nổ, hắn đưa tay từ miệng của nàng lấy xuống viên Hồn Ngọc, sau đó hung hăng hôn môi nàng.
“Ưm… Tiểu Nam…”
Độc Cô Ngạo Tuyết rên rỉ nỉ non, nàng đã cảm nhận được đầu lưỡi non mịn của mình bị hắn mút lấy, nước miếng thơm ngát bị chiếm đoạt, mà tay của hắn đã mang theo Hồn Ngọc đưa xuống dưới, lột phăng thắt lưng của nàng.
Cảm giác chật chội kích thích quen thuộc ùa về, Hồn Ngọc đã được hắn dùng tay nhét vào trong môi dưới ướt đẫm.
Thông qua Hồn Lực truyền vào Hồn Ngọc, Lạc Nam có thể thấy rõ tình cảnh bên trong chỗ tư mật của nàng, vô số thớ thịt mềm mại co bóp lấy Hồn Ngọc đập thẳng vào tầm quan sát của hắn.
“Chàng là dâm tặc…” Độc Cô Ngạo Tuyết rên rỉ trong cổ họng.
Lạc Nam mút chặt lưỡi nàng hơn một chút rồi mới tách ra, liếm nhẹ vành tai nàng:
“Người xấu muốn chiếm lấy nàng…”
Vừa nói, bàn tay vừa mơn trớn trên cái khe suối đầy ắp nước.
“Nhưng nó đã bị Hồn Ngọc chiếm rồi…” Độc Cô Ngạo Tuyết thở gấp đầy khiêu khích, bàn tay bắt lấy côn thịt nam nhân vuốt ve.
“Ta có chỗ khác giành cho nó, còn chỗ đó chỉ thuộc về ta!” Lạc Nam cười tà.
Hắn vươn hai ngón tay vào nơi tư mật của nàng bắt lấy Hồn Ngọc, cầm nó ma sát ra ra vào vào.
“Á, chết thiếp…” Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân co giật vì khoái cảm.
Lạc Nam tha cho nàng, rút Hồn Ngọc từ cô bé ra, sau đó tiếp tục mơn trớn xuống cái chỗ nhỏ xíu màu hồng sậm nằm ở phía dưới một chút.
“Đây là chỗ mới của nó nè…” Lạc Nam thở dồn dập: “Ta cho vào nhé!”
Độc Cô Ngạo Tuyết lén lút gật đầu, động tác nhỏ đến mức khó thể nhìn thấy.
Lạc Nam hưng phấn như điên, đem Hồn Ngọc chen chút vào từng nếp gấp…
“Hức… vào rồi… vào chỗ đó của thiếp…” Độc Cô Ngạo Tuyết vừa đau vừa kích thích, hai mắt đẫm lệ nhìn lấy nam nhân:
“Chỗ đó nhỏ như vậy mà chàng cũng nhét nó vào được!”
“Ngoan, để phu quân bù đắp cho nàng hết đau…” Lạc Nam ôn nhu nói.
Áo trắng chậm rãi trượt xuống, ánh trăng trên cao chiếu rọi, cũng không biết là trăng đẹp hay ngọc thể của nàng càng đẹp.
Độc Cô Ngạo Tuyết hai tay chống vào vách núi, lưng xoay lại phía Lạc Nam, bờ mông tròn trắng nõn vểnh lên.
Lạc Nam từ phía sau nhìn ngắm vị trí mà Hồn Ngọc đang chiếm hữu, chỉ thấy diễm lệ mê người, khiến hắn hưng phấn như điên, côn thịt hung hăng vào đúng chỗ.
“Hừ… sướng quá…”
Hai người đã lâu không gần gũi, cảm giác vừa đê mê vừa quen thuộc bao phủ khắp toàn thân, vô thức giật giật thân thể.
Đặc biệt là Độc Cô Ngạo Tuyết, hai địa phương tư mật bị đồng loạt lắp đầy, nàng hai mắt mê ly, thở gấp rên rỉ:
“Phu quân, thật thoải mái… thiếp thật thích cảm giác kết hợp với chàng!”
Lạc Nam si mê tận hưởng sự siết chặt mà nàng đem lại, trêu tức nói:
“Nàng là tiểu dâm nữ, vừa nhét viên ngọc vừa bị đâm mà còn thoải mái như vậy?”
Độc Cô Ngạo Tuyết cắn chặt môi, yêu kiều hừ nói: “Chàng là đại dâm tặc, thiếp làm tiểu sắc nữ thì sao? Đời này đã không thể thay đổi!”
Lạc Nam cười haha, bắt đầu si mê rút ra đút vào, động tác đầy mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
Độc Cô Ngạo Tuyết ngửa đầu, bầu sữa lay động theo từng nhịp, một tay nàng chống vào vách núi, một tay khác nàng đưa lên miệng cắn chặt, không để tiếng rên động tình của mình vang lên, bị mấy nữ khác nghe được.
Toàn không gian chỉ còn lại tiếng nhục thể va chạm, Lạc Nam trầm thấp hô hấp, Độc Cô Ngạo Tuyết vừa sướng vừa đè thấp tiếng rên do khoái cảm mang lại.
“Lạc Nam, thiếp chết… thiếp sắp chết…”
Bị Lạc Nam đâm vào hàng ngàn lần, Độc Cô Ngạo Tuyết rốt cuộc không chịu nổi thất thanh thét lên, cực hạn khoái cảm khiến nàng trầm luân, đầu não trống rỗng, tận tình hưởng thụ.
Lạc Nam thay đổi tư thế đối diện với nàng, đặt lưng nàng tựa vào vách núi, kéo hai chân nàng lên cao gác lên vai mình, từ phía trước điên cuồng xâm nhập.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm thăng hoa đến tột đỉnh.
“Thiếp ra…”
“Ta bắn…”
Cùng lúc đạt đến cao trào, côn thịt của Lạc Nam tuôn chảy tinh hoa, u cốc của nàng cũng tràn ra thánh thủy nóng hổi.
Hồn Ngọc bị siết chặt dữ dội.
Hai người thỏa mãn ôm nhau ngã xuống, tứ chi siết chặt, ngửa mặt nhìn trời…
“Phu quân, thiếp nghiện mất… chàng tuyệt vời quá…” Độc Cô Ngạo Tuyết vừa đứt quãng thở gấp, vừa cố gắng nói chuyện.
Lạc Nam ôm nàng càng chặt: “Bảo bối của ta cũng rất tuyệt, phu quân rất yêu nàng!”
Độc Cô Ngạo Tuyết trong mắt hiện lên một tia dâm mị, nàng từ chỗ kia lấy ra Hồn Ngọc đã đẫm nước, một lần nữa ngậm vào trong môi, khiêu khích nhìn lấy hắn:
“Nếu yêu thì mau hôn thiếp!”
Lạc Nam cười lớn, không chút do dự cúi đầu hôn xuống môi nàng.
Hồn Ngọc từ miệng trong miệng hai người liên tục hoán đổi.
Dưới bầu trời thăm thẳm, đôi nam nữ lại quấn chặt lấy nhau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 8 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/07/2022 15:59 (GMT+7) |