“Tại hạ gọi Văn Lang, là một giới tán tu, xem thiên hạ trời đất, non sông bốn biển là nhà.”
Quân Tư Tình ở bên cạnh cũng khẽ cười đáp: “Tiểu nữ tên Lạc Tình, đạo lữ của Văn Lang!”
Lạc Nam âm thầm buồn cười, khái niệm đạo lữ thật ra rất quen thuộc đối với giới tu sĩ nhưng hầu như hắn và các thê tử và hồng nhan tri kỷ của mình không ai sử dụng đến.
Đạo lữ chính là bạn lữ khác giới cùng nhau tu luyện, cùng nhau song tu ngộ đạo để cả hai cùng tiến bộ.
Tuy nhiên các cặp đạo lữ thường đặt vấn đề tu luyện lên hàng đầu mà hạ thấp và xem nhẹ chuyện tình cảm, chỉ cần một người cảm thấy người kia không còn giúp mình tiến bộ được nữa sẽ có thể truy tìm đạo lữ mới, giống như một mối quan hệ hợp tác vậy.
Lạc Nam và chúng nữ đều xem trọng tình cảm của nhau, vì thế xưng hô đối phương là phu thê, hầu như chưa từng xem người kia của mình là đạo lữ.
Bất quá hắn cũng hiểu da mặt của Quân Tư Tình vốn là mỏng nên cũng ngầm chấp thuận xưng hô của nàng, dù sao thì nàng lấy tên Lạc Tình cũng cho thấy phần nào bắt đầu thích ứng với thân phận “Lạc phu nhân” rồi.
“Thì ra là Văn Lang huynh và Lạc Tình tẩu…” Giao Linh thánh thót kêu lên, nàng rất biết cách làm người đối diện cảm thấy dễ chịu và rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên, hòa nhã nói:
“Giao Linh bình sinh là người có thế lực sau lưng nên không thể thay đổi, tuy nhiên trong lòng vẫn luôn mến mộ những nhân vật có thể tiêu diêu tự tại, ngao du thiên địa như hai người vậy.”
“Giao Linh Công Chúa nói quá lời, hai người chúng ta vừa đặt chân đến Hằng La Đại Hải đã nghe thấy đại danh đỉnh đỉnh của ngươi, không những dung nhan tuyệt trần mà lại còn thông minh tuyệt đỉnh, hôm nay may mắn có dịp diện kiến.” Lạc Nam ca ngợi nói.
“Nào có, miệng lưỡi thế gian vẫn luôn thích phóng đại mọi thứ lên mà…” Giao Linh xấu hổ lắc đầu:
“So với nhiều nữ nhân tiểu muội còn kém xa lắm.”
Đôi bên nói qua nói lại vài lời ngợi khen, khách sáo với nhau một hồi, bầu không khí cũng trở nên thân mật.
Mà lúc này Giao Linh rốt cuộc đi vào vấn đề chính, nàng ra vẻ rụt rè lấy ra một thanh Cổ Cầm trong suốt như pha lê, một ống tiêu ngọc trắng muốt như tuyết, vừa châm trà cho Lạc Nam và Quân Tư Tình, vừa bẻn lẻn nói:
“Như huynh và tẩu đã thấy, tiểu muội tuy không có năng khiếu nhưng cũng học đòi âm nhạc, hôm nay may mắn vạn phần được nghe hai khúc chạm đến linh hồn, kinh động như gặp thiên nhân, thật sự muốn hảo hảo học hỏi…”
Thấy nàng hạ thấp tư thái lại còn khiêm tốn lễ nghĩa, Quân Tư Tình càng tiếp xúc càng thích, cảm giác đề phòng lúc đầu tất cả biến mất, thay vào đó cũng thân tình kéo tay như tỷ muội, nhoẻn miệng cười nói:
“Thật ra hai khúc kia đều là do Văn Lang chỉ cho ta, hôm nay ta liền tặng lại cho muội!”
“Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao thì mỗi một khúc đều là của Văn huynh tặng riêng cho tẩu mà…” Giao Linh trong mắt sáng lên nhưng lại kèm theo một tia ngại ngùng.
“Nếu Tình nhi đã có ý thì ta không ý kiến gì!” Lạc Nam nhún nhún vai.
Trong lòng hắn cảm thán Giao Linh Công Chúa thật sự không thể xem thường được, mỗi động thái, lời nói và cử chỉ của nàng đều vô thanh vô thức khiến người tiếp xúc phải mềm lòng, ban đầu Quân Tư Tình rất cảnh giác… hiện tại bị thủ đoạn lôi kéo của Giao Linh đến mức thân thiết như tỷ muội ruột, xém chút đẩy hắn ra rìa.
E rằng nếu cứ tiếp tục, Quân Tư Tình thậm chí còn chủ động đem thân phận thật kể ra mà không chút đề phòng.
Cũng không thể trách được, Giao Linh Công Chúa sinh ra đã được bồi dưỡng để tiếp quản sự nghiệp lớn của Ngọc Giao Đảo, có vô số mối quan hệ, tiếp xúc với vô số người, kinh nghiệm sống cực kỳ phong phú, lại thêm thiên phú thông minh lanh lợi, ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng bị nàng nắm thóp huống hồ gì Quân Tư Tình bị giam lỏng từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải mùi đời.
Lạc Nam cũng hiểu cảm giác của Quân Tư Tình, có lẽ từ trước đến giờ nàng cũng rất cô đơn, nay tìm được một người biết lấy lòng mình như Giao Linh nên dễ dàng giao hảo.
Thật ra hắn phải cảm tạ Giao Linh vì đã tôn trọng mình mới đúng.
Bởi lẽ với thiên tư thông minh của nàng, e rằng chỉ nghe qua một lần hai khúc nhạc là đã có thể thật sự nắm giữ, chẳng qua vì muốn được chính chủ công nhận nên mới hạ thấp tư thái mời hắn và Quân Tư Tình đến làm khách mà thôi.
“Muội đừng khách khí, nếu chúng ta đã đến nơi này làm khách thì sao lại để gia chủ thất vọng?” Quân Tư Tình mỉm cười:
“Khúc đầu tiên có tên là Tiếu Ngạo Giang Hồ, một khúc thứ hai gọi là Thần Thoại – Tình Yêu Vĩnh Cửu.”
“Tiếu Ngạo Giang Hồ, Tình Yêu Vĩnh Cửu?” Đôi mắt đẹp của Giao Linh sáng rực hẳn lên như tinh tú chiếu rọi, giọng điệu thán phục không ngớt:
“Hay thật, tên thật là hay, thật là hợp quá…”
Quân Tư Tình lúc này mới cùng Giao Linh cầm tiêu hợp tấu, một lần nữa biểu diễn hai khúc nhạc, Lạc Nam ngồi ở một bên vừa ăn thánh quả, vừa uống trà và thưởng thức hai vị mỹ nhân.
Tập đi tập lại vài lần, mức độ ăn ý của hai nữ nhân đã không kém gì Lạc Nam và Quân Tư Tình lúc đầu, cực kỳ hoàn mỹ.
Khi thanh âm kết thúc, Giao Linh sùng bái nhìn Lạc Nam nói:
“Nghe tẩu tẩu nói hai khúc này đều là do huynh sáng tác, thật sự ngưỡng mộ vô cùng.”
Lạc Nam lắc đầu đáp: “Hai khúc này đều là do các vị cổ nhân lưu lại, ta chỉ may mắn tiếp thục truyền thừa của bọn hắn mà thôi.”
Hắn có thể mượn nhạc đem ra tán gái nhưng còn chưa vô liêm sĩ đến mức thừa nhận tác phẩm đó là của bản thân mình.
“Dù là như thế thì huynh cũng phải có điểm hơn người mới được tiền bối cổ nhân lựa chọn đúng không?” Giao Linh vẫn biết cách để ca ngợi hắn.
“Xem như là thế đi…” Lạc Nam lần này không phủ nhận, chỉ riêng xuất thân ban đầu của hắn đã là độc nhất vô nhị ở Nguyên Giới này rồi.
Đột nhiên Giao Linh thở dài một hơi đuộm buồn, nhìn ra xa xăm, viền mắt hơi ửng đỏ như ngấn lệ.
“Muội sao thế?” Quân Tư Tình quan tâm hỏi.
Giao Linh cắn cắn môi, đột nhiên nhào vào lòng Quân Tư Tình nức nở:
“Chúng ta bèo nước gặp nhau, buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội ngồi lại như thế này, muội thật sự không nỡ a…”
Quân Tư Tình nghe vậy cũng có chút mất mát, vòng tay ôm lấy Giao Linh, ánh mắt đáng thương nhìn sang Lạc Nam.
“Đừng có để nàng ta dụ dỗ, nữ nhân này trong đầu đều là âm mưu quỷ kế…” Lạc Nam liếc mắt truyền âm đáp:
“Huống hồ nàng vẫn còn rất nhiều tỷ muội khác.”
Hắn có dự cảm Giao Linh tuyệt đối là có ý đồ mới biểu hiện như vậy.
Quả nhiên chỉ nghe thấy nàng mở miệng đề nghị:
“Mặc dù tài nghệ của Giao Linh thô thiển, nhưng vẫn hy vọng có thể cùng Văn Lang huynh và Lạc Tình tẩu kết hợp sáng tác nên vài khúc nhạc nữa để làm kỷ niệm giữa chúng ta, ngày sau còn có cái mà hồi tưởng.”
“Tốt lắm!” Quân Tư Tình liền trúng chiêu tán thành.
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, nữ nhân lanh lợi lém lỉnh này quả nhiên tham lam, có Tiếu Ngạo Giang Hồ với Tình Yêu Vĩnh Cửu rồi còn cảm thấy không đủ.
Hắn cũng lười nhúng tay vào, để cho Quân Tư Tình bồi tiếp Giao Linh tự sáng tác nhạc.
Hai nữ vừa thổi tiêu, vừa đánh đàn cho Lạc Nam thưởng thức gần một tháng thời gian, cũng có vài tác phẩm rung động cõi lòng khiến hắn phải tán thưởng.
Thấy Lạc Nam chẳng đả động gì đến mình, Giao Linh có chút u oán nói: “Văn Lang huynh chẳng lẽ xem nhẹ tiểu muội thô thiển nên không có hứng thú tham gia sao?”
Quân Tư Tình thấy vậy liền nổi giận trừng hắn, nghiêm mặt nói: “Dù sao ngươi cũng được muội muội hầu trà, ăn ngon suốt một tháng qua, chẳng lẽ không tặng được một vài khúc nhạc hay sao?”
“Thôi được rồi…” Lạc Nam lắc đầu cười khổ.
Tuy nói trong bụng Giao Linh thật sự có chút tư tâm nhưng lại không phải âm mưu hại người gì cả, bụng dạ cũng không xấu, chỉ muốn thêm vài khúc nhạc xuất sắc mà thôi, hắn cũng không keo kiệt với nàng làm cái gì.
Một lần nữa lấy ra Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm, Lạc Nam liền đánh cho nàng thêm hai khúc bên trong thập đại danh khúc lần lượt là Mai Hoa Tam Lộng và Dương Xuân Bạch Tuyết khiến hai nữ nhân mê tít cả mắt.
Lòng tham được thỏa mãn, Giao Linh Công Chúa lúc này mới tạm dẹp âm luật sang một bên, thay đổi đề tài nói chuyện, muốn khai thác thêm thông tin về Lạc Nam và Quân Tư Tình.
“Hình xăm trên mặt huynh và tẩu thật ấn tượng, Giao Linh tò mò không biết ý nghĩa thật sự của chúng là gì?” Giao Linh hiếu kỳ nói.
Dựa vào khí chất và hình thể của Lạc Nam và Quân Tư Tình, Giao Linh dám chắc nếu không có những hình xăm chằn chịt trên mặt thì đây tuyệt đối là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Lạc Nam thẳng thừng đáp: “Chẳng có ý nghĩa gì cả, ta quá tuấn tú, Tình nhi thì quá đẹp, nếu chúng ta lộ mặt khác nào khiến toàn bộ thiên hạ ghen ghét đố kỵ, vì vậy chúng ta lựa chọn hy sinh để thế gian hòa bình.”
“Huynh thật biết nói đùa.” Giao Linh ánh mắt cổ quái nhìn lấy hắn, nam nhân này thật sự khác biệt.
“Đừng có tự luyến nữa.” Quân Tư Tình cũng buồn cười đánh hắn một cái.
“Nói thật thì không ai tin.” Lạc Nam bĩu môi.
“KENG, Rương Đặc Biệt lại xuất hiện, vị trí là dưới gầm giường ngủ của Giao Linh Công Chúa!”
Đột ngột thanh âm thông báo vang lên khiến Lạc Nam xém chút nhảy dựng.
Thì ra thời hạn Rương Đặc Biệt hiện ra lại đến, vị trí của nó cũng ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt, nhưng lại khiến hắn cảm thấy nhứt cả trứng.
Móa nó, dưới gầm giường Giao Linh làm sao lấy đây?
Phải biết rằng Rương Đặc Biệt phải do đích thân hắn dùng tay mở ra mới được, nó không chịu sự tác động của bất kỳ thủ đoạn nào khác.
Chẳng hạn như sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời lên Rương Đặc Biệt để lấy nó ra khỏi vị trí là không thể được.
Nhìn lấy Giao Linh đang cùng Quân Tư Tình trò chuyện vui vẻ, Lạc Nam âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Hệ Thống chó má này thật biết cách đùa nghịch hắn.
Gầm giường ở bên trong phòng ngủ của Giao Linh, mà hắn và Quân Tư Tình lại đang ở tiểu viện của nàng, cách phòng ngủ chỉ vài bước chân là đến.
Nhưng một nam nhân vô duyên vô cớ lẻn vào phòng ngủ của nữ nhân, không bị nghi ngờ mới là chuyện lạ.
Chưa kể đây là Ngọc Giao Thuyền, có rất nhiều cường giả Ngọc Giao Đảo tọa trấn, nhất cử nhất động không đúng mực liền trở thành vạn chúng công địch.
Nghĩ đến đây Lạc Nam liền đánh liều hướng Quân Tư Tình truyền âm:
“Nàng giúp ta với, bằng mọi giá ta cũng muốn vào phòng ngủ của Giao Linh!”
“Biến thái sao?” Quân Tư Tình xém chút vung tay tát hắn, cũng may nàng nhẫn nhịn tốt, chỉ có thể cắn răng truyền âm đáp:
“Nằm mơ đi!”
“Nàng hiểu lầm rồi, bên trong phòng ngủ của Giao Linh có một đồ vật rất quan trọng đang chờ ta lấy.” Lạc Nam kiên nhẫn giải thích:
“Ta sẽ nói cụ thể sau, hiện tại nàng mau nghĩ cách giúp ta!”
Ánh mắt Quân Tư Tình biến ảo, nàng tiếp xúc với Lạc Nam cũng không ngắn, biết hắn tuy rằng tham hao háo sắc nhưng còn chưa đến mức muốn vào phòng Giao Linh chỉ vì ham muốn biến thái.
Dù sao thì hắn không thiếu mỹ nhân, bên cạnh còn có nàng chưa động đến, hắn không có động cơ như vậy.
Tìm cách giúp hắn, Quân Tư Tình bỗng nhiên cắn nhẹ đầu lưỡi của mình.
PHỐC!
Một ngụm máu được nàng phun ra, sắc mặt tái đi.
“Tẩu tẩu làm sao thế?” Giao Linh giật mình, vội vàng quan tâm ân cần.
Lạc Nam cũng ra vẻ nhảy dựng, chạy lại quan tâm: “Nàng có sao không?”
Quân Tư Tình tựa đầu vào lòng hắn, giọng điệu hư nhược: “Có lẽ lần trước thương thế tái phát, thiếp suy yếu quá…”
Lạc Nam nghe vậy liền cắn răng quát: “Khốn kiếp, chỉ tại đám Lôi Ám Hải Tặc Đoàn truy sát chúng ta làm nàng bị nội thương, xem ra lần đó ta chưa trị liệu dứt điểm.”
“PHỐC!” Quân Tư Tình lại phun thêm ngụm máu.
“Không ổn rồi, nhìn dáng vẻ thương thế của tẩu ấy rất nặng, cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, gọi Luyện Đan Sư đến hỗ trợ!” Giao Linh gấp gáp đề nghị.
“Không cần đâu, Tình nhi không quen tiếp xúc với người lạ, thật ra ta là một Luyện Đan Sư, ta có thể trị… nhưng cần có nơi yên tĩnh và an toàn tuyệt đối.” Lạc Nam lo lắng bế lấy Quân Tư Tình.
Giao Linh hầu như không hề do dự nói: “Vậy vào trong phòng của muội đi, nơi đó là an toàn nhất ở Ngọc Giao Thuyền rồi.”
“Chúng ta có làm phiền muội không?” Lạc Nam giả vờ lưỡng lự, trong lòng mừng rỡ phấn khởi, hận không thể cúi đầu hôn Quân Tư Tình một ngụm.
Diễn xuất quá hoàn mỹ.
“Không phiền chút nào, tiểu muội thật sự xem hai người như huynh tẩu trong nhà vậy, đừng khách khí tránh thương thế của tẩu nặng thêm.” Giao Linh chân thành nói.
Quân Tư Tình trong lòng âm thầm cảm động, muội muội lo lắng cho nàng như vậy mà nàng lại phối hợp với nam nhân kia lừa dối, nếu hắn không cho nàng lời giải thích hợp lý sau đó, nàng chắc chắn sẽ trừng phạt hắn.
“Vậy huynh không khách khí rồi…” Lạc Nam nghiêm mặt nói, bế Quân Tư Tình muốn tiến vào phòng Giao Linh, cơ hội đã tới.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lúc này đột ngột có tiếng sóng biển sôi trào mãnh liệt, một chiếc Chiến Hạm Cự Đại đang băng băng mà đến, song song lướt đi với Ngọc Giao Thuyền.
Phần phật…
Tiếng óng tay áo tung bay, một tên nam tử khôi ngô anh tuấn, thân mặc bạch y như công tử ôn nhuận từ trên Chiến Hạm cấp tốc bay sang, chẳng xem ai ra gì chặn ngang cửa phòng của Giao Linh, cao ngạo tuyên bố:
“Không được! Bổn Thiếu không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiến vào phòng nàng!”
“Bạch Giao Thiên ngươi làm gì?” Giao Linh nổi giận trừng mắt nhìn tên nam tử vừa ra mặt cản trở.
“Giao Linh muội, chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Ngọc Giao Đảo của muội và Bạch Giao Tộc của ta giao tình thâm hậu, ấy vậy mà huynh còn chưa từng được vào khuê phòng của muội lần nào.” Nam tử chỉ sang Lạc Nam với giọng điệu căm tức:
“Hắn lấy tư cách gì?”
“Cứu người khẩn cấp, không có thời gian để ý nhiều việc như vậy ngươi hiểu chưa?” Giao Linh nóng vội nói.
“Hừ, hắn có thể đi nơi khác mà!” Bạch Giao Thiên cười lạnh.
Mà lúc này, Lạc Nam bất chợt nhẹ giọng thầm thì:
“Lão tử mặc kệ ngươi là Bạch Giao Thiên hay Hắc Giao Địa, cho ngươi ba giây để cút!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 11 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/07/2023 15:39 (GMT+7) |