– Ông làm gì vậy, ngồi dậy tui truy bài coi.
– Truy đứa khác đi, tui mệt lắm, buồn ngủ chết được – Vẫn áp mặt vào mặt bàn, tôi xua tay đang tìm nút để ấn cho nhỏ Trâm biến mất.
– Không có mệt mỏi gì hết, buổi chiều chứ có phải buổi sáng đâu mà buồn ngủ, lười vừa thôi.. !!
-… !
– Có nghe không vậy? 2 Sẹo nha.. !!!!
– Gì, giỡn mặt hả? Mắc gì 2 sẹo??? – Nghe đến câu đó là cả người tôi như nhảy dựng lên luôn.
– Lớp trưởng không học bài thì gấp đôi dân thường. – Nhỏ nhún vai đáp tỉnh rụi.
– Hừ, được rồi, truy thì truy.
Nguyền rủa nhỏ Trâm thật!
Tiếp theo đó là 1 tiết Sinh cùng 1 tiết Sử và môn cuối cùng trước khi bước vào tiết Sinh hoạt chủ nhiệm là Toán hình.
Các bác ạ, có lẽ ai trong chúng ta khi yêu đều mang cái cảm giác giống em nhỉ, tức là khi mệt mỏi hay cần một nguồn động viên thì muốn nhìn thấy nhất chính là người mình đang để ý, lớn lao hơn là người yêu, lớn thêm nữa là vợ và khi ế cmn ra thì lại là mẹ. Ở đây em không đề cập quá sâu về điều này, cái em muốn nói là hiện tại lúc đó, em đang quật quờ quật quại chờ đến 3 tiết cuối ngày để gặp bả, để cười đê tiện với hàm ý là đã chuẩn bị đâu vào đó cho ngày sinh nhật rồi nhé!!! Thách bả biết.
– Về nhớ ôn lại 3 bài nhé, tuần sau cô cho làm kiểm tra 30 phút!
Cô giáo dạy Sử vừa thu dọn cặp sách vừa dặn dò lũ học trò. Chả biết tụi nó có buồn ngủ không chứ tôi thì gần chết rồi.
Két Két…
-… !
-… ????
Két… Alo
– Thầy Khoa hử??
– Ờ.. !
Alo… Thông báo, Ban Giám Hiệu trường Trung học phổ thông Nguyễn Thị Minh Khai thông báo danh sách các em đạt giải trong cuộc thi Olympic của Tỉnh
– Ể.. ??? Nhanh vậy?? – Tôi ngóc đầu dậy ngay, bọn lớp tôi cũng đang xì xầm. Cả cô Sử cũng đứng chựng ở gần cửa ra vào để nghe.
Ở bộ môn Toán, em Trần Hoàng Nguyên đã đạt đồng giải Nhì, tiếp tục đi thi vòng Khu vực phía Nam
Tôi nói thiệt chứ lúc đó máu trong người tôi nó chạy rần rần rồi các bác ạ, thế là tôi đã tiếp tục nối tiếp truyền thống của mấy đàn anh khủng bố sau 3 năm bị gián đoạn, ôi thôi lũ lớp tôi la làng như sấm dậy, thằng Cẩn thì bay ngay lại tôi mà quàu đầu tôi lia lịa, nhỏ Trâm thì ngồi vỗ tay nhìn tôi không rời mắt, thêm thằng Khải cứ lựa xương sườn tôi mà thúc vào. Ôi cái lũ này.
– Giờ sao? Thưởng tui cái gì đây?!!
– Về thì lo về đi, theo cô làm gì, người ta dòm kìa. – Bà bác vừa tra ổ khoá vào xe vừa đuổi tôi như đuổi tà.
– Này, người ta đậu rồi nha, lo mà thưởng tui đi chứ…
– Tránh ra, mặt gian quá đi, tránh ra coi, thả ra!!!!!
– Không, nói một hồi là bị bác bảo vệ nhốt luôn đó nha, thưởng đi chứ.
– Em có điên không vậy, về nhà rồi tính..
– Hê, nói rồi đó nha, mà tất nhiên phải phấn khích rồi.
– Ở đó, nhì tỉnh thôi mà có gì đâu tự hào, con người ta được nhất Tỉnh còn không nói gì..
– Ớ.. Thì… Thế nào nó cũng về bắt ba mẹ nó thưởng thôi. – Tôi lớn giọng, bà này chơi chiêu quá độc.
– Hờ, thôi về đi.
Tự nhiên nhớ lại cái cảnh thông báo danh sách lúc đó, người đoạt giải nhất mà cô Phương nhắc đến không ai khác chính là nhỏ Quỳnh, ghê thật, nhất môn Sinh luôn mới chịu, thế mà hôm đó nói lo lắng gì tùm lum… Mà tự dưng tôi.. Hơi bị nhục ==’.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensextv.moe/co-giao-chu-nhiem/
Sau khi nghe xong việc tôi đậu vòng Tỉnh, tin tức lan rộng từ mẹ tôi, sang ba. Rồi 2 người tiếp tục loan tin ra 2 bên nội ngoại, kết quả cuối cùng là sáng mai các dì sẽ tụ tập về bên ngoại làm tiệc chúc mừng. Còn bên nội thì chờ cho đến khi thi đậu vòng Khu vực sẽ đãi luôn một thể. Ôi, ngày đó có tồn tại sao trời.
Nghĩ nghĩ cũng vui, thế là tôi được thời cơ vênh mặt với ông Trung rồi, sướng rân óc các bác ạ.
Tối hôm ấy chỉnh chu vài thứ trong ngôi nhà handmade xong, tôi ngồi “lập kế hoạch” cho ngày mai. Thể nào cũng chúc mừng gì gì đó rồi ăn uống đến tận chiều. Chắc khoảng 5h là về tới nhà thôi. Ô kê, tôi sẽ nói là lũ thằng Cẩn thằng Khôi rủ ăn nhậu rồi ngủ lại nhà bạn. Ôi thôi sẽ có một đêm quành tráng với bà Phương, há há. Việc duy nhất cần làm là xi nhang cho thằng Cẩn.
– Hé lô con trai.
– Hê, anh tưởng chú đã chết trong men rượu rồi chứ – Từ cái giọng cười khà khà của thằng Cẩn qua điện thoại, tôi có thể mường tượng được cái mặt của nó bây giờ.
– Mai mới chết chú ạ, mà nè, anh cần chú giúp một chuyện.
– Giề, nhờ vả tao mà xưng anh là thế nào???
– Thôi, mày tao luôn đi. Ngày mai á, cũng có thể là tối mai, mẹ tao gọi hỏi thăm thì mày nói là tao đang ở nhà mày và say bí tỉ. Ok?
– Thế lúc đó mày đi đâu??? Á à..
– Gì?
– Mày nha mậy, đến nhà bồ chơi ngủ qua đêm luôn à?? Ba nó không vác chổi mà đáp mặt mày à??
– Hờ, đi đâu kệ tao, vậy nha, tao lạy mày, giúp tao lần này đi. – Cái thằng sao mà đoán hay quá chứ lị, lỡ mà nó động não tí nữa thế nào cũng nắm được đuôi của tôi.
– Trao đổi đi.
– Ớ… !!!
– Ớ gì, giúp tao cưa nhỏ Hạnh nào con trai.
– Mày… Tao nhờ mày có chuyện nhỏ vậy thôi mà, tán con Hạnh là cả một quá trình đó.
– Hê, thôi mà anh trai…
– Đâu ra.. Mày…
– Thôi mà, cố giúp thằng em này một lần, em đội ơn anh suốt đời.. Hê…
– Hờ, giỏi cho một thằng lắm bồ..
– Giờ mày có giúp không??? – Thằng Cẩn giở giọng đại ca phố núi.
– Hừ, ok, được rồi.
– Được thì sau này gọi đại ca luôn, nha đại ca.. Haha.
– Tao táng à, biến mày.
Cúp máy cái cụp, tôi không thể tưởng tượng ra cái độ đê tiện của thằng Cẩn là đến mức này. Mệ cái thằng thay đổi thái độ nhanh như gió, thèm đáp gạch vô mặt nó kinh.
Nhưng thôi, vì sự nghiệp ngày mai muôn năm, biết đâu sẽ lại được… À, chuyện này các bác con trai sẽ hiểu và các bác con gái thì tôi không tiện nói đâu. Nói chung là tôi đang hoang tưởng một chút ấy mà.
Chuẩn bị đâu ra đó, tôi leo lên giường và đánh một giấc ngon lành. Trong mơ thấy mình tạch Olympic Lý vòng Huyện, lựu đạn thật chứ.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo chủ nhiệm tại nguồn: http://truyensextv.moe/co-giao-chu-nhiem/
Sáng hôm ấy, cả gia đình nhỏ về nhà ngoại với cái nụ cười đang phỡn trên môi. Quả là lần này những cố gắng đầu tư cho môn Toán của tôi là không sai vì khi nghe đến chuyện tôi đâu Olympic Toán vòng Tỉnh thì nhóc Kha đã ngồi vào bàn ngay và lấy Toán ra học, trường hợp hi hữu đó các bác ạ.
Vừa đặt chân vào nhà ngoại thì tôi bật chế độ “nhe nanh ra cười” hết công suất, rồi cái đầu chắc hơn cả chục người vỗ. Đến cả ông Trung cũng nhìn tôi với ánh mắt khác. Chứ gì nữa, em trai của ổng thì phải như ổng chớ. À không, biết đâu còn hơn cả ổng, hê hê.
Ngày hôm ấy tôi đã làm cái điều mà ai cũng bất ngờ, đó là xuống nhà bếp phụ lặt rau với mẹ và các chị. Lúc nào cũng vậy, theo kinh nghiệm vờn hơn 15 năm thì mẹ tôi tuy là đầu bếp trưởng trong nhà nhưng về ngoại thì 2 dì lớn xếp sòng, mẹ cùng dì út và các chị chỉ ngồi lặt rau này, dọn thức ăn ra dĩa này. Hết!
– Nay Nguyên lớn rồi nha, biết xuống phụ luôn kìa.
– Nguyên nó gần tốt nghiệp ra trường rồi mà, có bạn gái chưa vậy??
– Ầy, em thế này nghĩ sao có bạn gái chứ – Tôi nói câu dối lòng trắng trợn, vì vừa nói vừa nhìn nét mặt của mẹ tôi mà.
– Ở đó, gái nó bu đầy ra mà chắc tại kén quá thôi. Đẹp trai trắng trẻo mà thêm cái…
– Thôi được rồi Diễm, con nói 1 tí là nó nổ lỗ mũi luôn đó – Mẹ tôi trêu, mà thiệt, nghe bả khen mà phê.
– Mà có bạn gái thì phải đâu đó gần gần nghe chưa?!!! – Chị Trân ngồi gần đó hắng giọng.
– Ủa? Sao vậy chị??
– Thì em không thấy anh Hiếu khổ hả? Cưới chị Lan trên tận Đắk Lắk, năm này ăn Tết chỗ chồng, năm sau ăn Tết chỗ vợ, đâu có sướng gì chứ.
Nhắc mới nhớ hôm nay hai anh chị ấy không về nhưng chị Lan hôm qua nghe tin tôi đậu đã hứa sẽ tặng tôi một cái áo sơ mi. Thích vỡi.
Nói chuyện một đoạn nữa thì ông Trung rủ tôi ra sông câu. Thường thường 2 anh em nhà tôi hay phỡn ở gần bờ sông lắm. Có chỗ ngồi dựa lưng, vừa nói chuyện vừa câu cá, có khi lại hưởng cái gió sông thổi lên, mát rười rượi.
Nhưng hôm nay tôi không muốn đi chút nào, nghĩ đến việc ngồi đó nghe mấy dì mấy chị chốc chốc lại thốt ra những lời khen khiến tôi nở mũi thì cũng thật là lí thú, sướng chết được. Thế đấy, tôi là chúa hảo ngọt và luôn muốn trở thành trung tâm của sự chú ý. Tất nhiên là thích người ta ngưỡng mộ chứ không phải tròn mắt ra nhìn như thú lạ đâu nhé.
Lần quần đến trưa thì cánh đàn ông cũng đã dọn đầy đủ thức ăn nước uống rồi chén bát ngay ngắn ở phòng khách nhà cậu tôi. Dân nam chúng tôi có thói quen ngồi quay quần theo hình tròn dưới sàn lúc ăn, như thế sẽ dễ nhìn mặt nói chuyện hơn. Cả ở nhà tôi cũng thế. Thiết nghĩ mua bộ bàn ghế cho thật đẹp làm gì mà giờ để chưng, ngồi dưới đất ăn chơi vậy đó, không hiểu nổi.
Và hôm ấy tôi đã uống rượu mặc dù tối qua khi nhắn tin, bà bác nhà tôi đã bảo cấm bia rượu vào người. Nhưng thế quái nào mà tuân thủ được chứ, chúng tôi nhậu nhẹt thì uống bia rượu là chuyện tất nhiên. Ba mẹ tôi còn chả nói gì mà..
Điều đó không có nghĩa là bà bác lạm quyền đâu, đơn giản vì bả sợ một điều, và điều đó đã lập lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo chủ nhiệm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 12:38 (GMT+7) |